Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Trước tiên con xin đảnh lễ thầy, cầu mong cho thầy luôn được khỏe mạnh, bình an. Con có ba câu hỏi, xin thầy từ bi chỉ dạy. 1- Qua tất cả những gì đến với con trong hiện tại, con biết mình đã tạo nhiều ác nghiệp trong nhiều kiếp. Có nhiều thầy cô khuyên con nên sám hối thật nhiều để tiêu ác nghiệp. Hàng ngày con thường lạy Phật sám hối nhưng trong tâm cứ hoài nghi không biết nhờ lạy Phật như vậy có thật sự tiêu trừ nghiệp ác mà mình đã tạo không? Kính xin thầy giải thích cho con hiểu và xin dạy con cách sám hối đúng pháp mà đức Phật đã dạy. 2- Con nghe được băng giảng của thầy ở Dallas giảng về tâm sân. Thầy giảng về rải tâm từ bằng cách nhìn mọi vật và mọi trạng thái tâm mình với tâm không sân. Vậy khi đang nhìn mọi sự vật hay tâm mình với tâm không sân, trong suốt giai đoạn đó tác ý có khởi lên để biết tâm đang không sân, không thầy? 3- Có nhiều người nói khi đã trở về sống trọn vẹn với thực tại thì việc thờ Phật, lạy Phật không còn cần nữa, phải không thầy? Con xin thầy giải thích cho chúng con hiểu về ý nghĩa lễ Phật, thờ Phật đúng pháp, và tại sao mình phải lạy Phật? Con thành kính cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Thầy cho con hỏi là: Giả sử có 2 người kia quen nhau. Lúc đầu, chàng trai ngỏ lời thì cô gái đồng ý. Sau 1 thời gian, tình cảm của chàng trai thay đổi, rồi nói lời chia tay. Cô gái không đồng ý vì còn lưu luyến tình cảm giữa 2 người. Có phải sự đau khổ xuất hiện vì cô gái không chấp nhận chuyện chia tay đúng không ạ? Nếu người con gái hiểu được rằng sự hợp tan vốn là chuyện bình thường, có hợp thì phải có tan, và chấp nhận sự chia tay, coi đó như là 1 chuyện bình thường thì cô ấy sẽ không đau khổ, đúng không ạ? Con vẫn còn nhớ 1 câu chuyện Vi Tiếu của thầy về người tiều phu và thần chết. Thần chết bảo với tiền phu: Bây giờ ta bảo ông phải chết. Tiều phu đáp: Thì chết. Sau đó thần chết đổi ý, nói rằng: Bây giờ, ta không muốn ông chết nữa, mà bắt ông phải sống và đốt củi với số kiếp bằng lá cây trong rừng. Tiều phu đáp: Thì sống.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cúi đầu đảnh lễ Thầy! Kính thưa Thầy, con đang sống và làm việc tại Hà Tĩnh, là một người rất bận rộn, lại ở xa các trung tâm Phật giáo, nên việc tìm hiểu và học đạo chỉ thông qua các trang mạng. Con đã tìm hiểu về thiền, nhưng không có người hướng dẫn trực tiếp. Tự mày mò nên con rất sợ rằng mình đã đi sai đường. Trong quá trình tự học hỏi và thực tập của mình, có một số vấn đề thắc mắc, con kính mong Thầy giải đáp giúp con. 1. Trong quá trình thực hành, con luôn cố gắng kiểm soát tâm ý của mình. Có những lúc vì ngoại cảnh chi phối nên rất khó kiểm soát nó. Thường một ngày con có thể bị ngoại cảnh cuốn theo rất nhiều lần và khó có thể quay về với thực tại. Thưa Thầy, việc kiểm soát tâm ý như vậy có đúng không? 2. Trong lúc ngồi thiền, khi tâm đã rỗng lặng sáng suốt thì con vẫn còn nhìn thấy sự rỗng lặng đó, điều đó có nghĩa là tâm con thật sự chưa được rỗng lặng phải không Thầy? Vì con còn nhìn thấy có sự rỗng lặng đó, khi đó vô niệm nhưng chưa hẳn đã vô niệm, như vậy có đúng không? Làm thế nào để con có thể vượt qua nó? 3. Trong một lần ngồi thiền, khi các vọng niệm lắng dịu, có một tiếng động đã làm con giật mình. Con hiểu rằng sự nghe của mình vẫn sáng suốt, tiếng động kia chỉ làm cho ý thức của mình phát khởi những thứ vọng tưởng sau đó. Tương tự, con biết rằng, sự thấy của mắt, cảm giác xúc chạm của cơ thể,… tất cả đều thường hằng, chỉ có ý thức của mình bị các trần cảnh lôi kéo làm cho xáo trộn. Sự hiểu của con như thế có đúng không? Con kính chúc Thầy mạnh khỏe, an vui.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy con có nghe qua một người nói lại, họ có 3 thắc mắc lớn và tìm kiếm khắp nơi không ai có thể giúp họ được, nhưng khi họ gặp được Thầy thì hoàn toàn khác, tất cả đã được thông suốt, họ vô cùng hoan hỷ và cảm ơn Thầy. Nội dung câu hỏi xuất phát từ thắc mắc như sau: “Trước khi đức Phật nhập Niết-bàn, mọi người đều hoan hỷ không còn thắc mắc gì, và đức Phật nằm xuống nhập Niết-bàn. Lúc này trạng thái nhập Niết-bàn diễn ra. Kinh điển ghi lại rõ ràng tiến trình nhập vào sơ thiền, nhị thiền, tam thiền, tứ thiền và từ tứ thiền trở ra tam, nhị, sơ thiền, rồi lại nhập vào lại nhị, tam, tứ thiền… cứ như thế cho đến khi vào tứ thiền lần thứ 4 thì mới chính thức vào Niết-bàn”. Câu hỏi 1: Đức Phật hoàn toàn không còn dùng lời nói hay cử chỉ gì nữa, vậy sao kinh điển cả Bắc Tông và Nam Tông đều ghi nhận trạng thái như trên, phải chăng là có vấn đề ở chỗ này, liệu ghi chép có sai sự thật không, nếu thông qua kinh điển mà hiểu sai chỗ này thì rất nguy hiểm. Câu hỏi 2: Vì sao phải như thế (phải nhập ra nhập vào các trạng thái thiền)? Câu hỏi 3: Vì sao ngay tứ thiền đức Phật nhập Niết-bàn? Con thành kính tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy. Hôm thứ 7 vừa rồi ngày (10/08/2013) con có tham dự buổi thuyết pháp về thiền Vipassanà ở chùa Xá Lợi và chính con có hỏi thầy câu hỏi muốn làm sao NHẤT TÂM BẤT LOẠN. Thầy có trả lời là, khi mình muốn NHẤT TÂM BẤT LOẠN là tâm mình đang loạn, con thấy đúng như vậy. Mấy hôm nay con lên mạng tiếp tục nghe nhiều bài thuyết pháp của thầy, con thấy có điều gì đó rất đơn giản và dễ hiểu nên con rất mong được gặp riêng thầy một buổi để nhờ thầy chỉ bảo cho con 1 số kinh nghiệm trong thiền định, mặc dù thầy có bảo mỗi người đều có một cách riêng tùy duyên thuận pháp mà hành. Thầy ạ. Con năm nay 49 tuổi đã có gia đình và 2 cháu. Cháu lớn đang học kiến trúc ở Paris, đứa nhỏ học lớp 8 Trường Nguyễn Du TPHCM. Hai vợ chồng con đều là dược sĩ, cuộc sống đã ổn định nên con muốn theo học Thiền mong cho có trí nhớ và sức khỏe tốt hơn để đọc sách và nghiên cứu thêm về bệnh tật thuốc men làm sao khi đứa con sau nó vào đại học là vợ chồng con về BÀ RỊA – VŨNG TÀU mở nhà thuốc vừa bán vừa làm từ thiện giúp cho những người nghèo khó. Đó là nguyện vọng của con khi con bước vào trường ĐẠI HỌC Y DƯỢC TPHCM. Nhưng bây giờ con thấy sức khỏe và trí nhớ mình sa sút ngày càng nhanh nên con mới nghĩ đến việc thiền định để tu tấn cho bản thân tốt hơn. Vậy con mong thầy cho con gặp được thầy 1 buổi để giải bày hết những gì để thầy có thể giúp cho con ngày càng tinh tấn hơn. Con xin biết ơn thầy nhiều và kính chúc thầy lúc nào cũng AN LẠC.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cám ơn những chỉ dạy của thầy ạ. Con còn một chuyện này nữa, nó đang làm cuộc sống của con đảo lộn và phải đứng trước những lựa chọn (chọn con đường thế tục yêu người bạn gái, làm ăn rồi lấy bạn ấy, xây hạnh phúc gia đinh, hay lựa chọn xuất gia, mang lại niềm hạnh phúc vĩnh cửu) – nó cũng gần như là nguyên nhân dẫn tới sự ảo tưởng của con. Có ông thầy bói, bói cho con rằng (đúng từ đầu đến cuối, qua sự trải nghiệm của con thời gian qua), nếu lấy vợ sẽ lấy ba vợ nhưng rồi vẫn sẽ làm thầy tu. Nếu lấy ba vợ, mang đau khổ cho nhiều người quá, thà con đi tu cho xong. Con yêu một người, lúc chia tay còn đau khổ như thế này rồi, còn khó bỏ, khóc than, mệt mỏi, (suy nghĩ tương lai của cô ấy, rồi lo nghĩ những chuyện mình có thể làm cho cô ấy, gia đình của cô ấy sẽ như thế nào, cô ấy có bị sụp đổ vì mình không, như vậy thật tàn nhẫn), huống gì lấy ba vợ – chia tay, đau khổ, đau khổ nối tiếp đau khổ biết nhường nào, mang lại nỗi khổ mình khổ người, vậy con phải làm sao ạ? Con nên có thái độ tâm bên trong như thế nào để không dằn vặt mình, không suy nghĩ về nó nữa… con nên buông như thế nào ạ? Thưa thầy, vấn đề ái dục thường là một khó khăn rất lớn cho người mới tu tập, còn trẻ hay kể cả đứng tuổi khi bước vào cuộc sống xuất gia. Vậy làm sao con có thể nhìn nó với một cái nhìn trong sáng, hồn nhiên và lặng lẽ để không khởi cái tâm tham dục lên ạ? Bởi chỉ khi nhìn một cô gái từ xa, tất cả ý nghĩ đã nảy sinh lên rồi, Thầy hiểu ý con không ạ? Hay những mối tình trước đây của mình, rồi những lúc mặn nồng nữa ạ, dù rằng không tác ý tới nó, nhưng vô tình nó vẫn sẽ sinh lên ạ, con biết rằng có sinh rồi sẽ có diệt, nhưng bình thường khi nó sinh lên, nó sẽ cuốn mình đi theo nó, bởi sức mạnh vô địch của nó, và rồi, nếu lầm lỗi mình sẽ sa ngã, không giữ được giới hạnh, và đôi khi sẽ xả y áo trở về thế tục. Và phải chăng nó lại là bài học của mình để thấy ra ạ? Đạo Phật là nơi có đích đến, mà người tu hành không được buông lung phóng dật trên con đường đi đó. Vậy con mong Thầy chỉ dạy cho con cũng như mọi người những người đang tu, những người sẽ đi tu một con đường để đến với đích đoạn diệt được tham ái với sự trải nghiệm riêng của Thầy ạ. Con thành kính tri ân Thầy, Người soi sáng cho con đường con đang đi. Con thành kính cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con mới đọc câu hỏi của 1 bạn hỏi thầy về hành thiền một thời gian dài nhưng cái ta ảo tưởng nó ngày càng lớn, con thấy bạn này cũng giống con trước đây nên con mạo muội được chia sẻ tý. Trước đây con cũng như vậy, con hành thiền sau một thời gian dài thì cái ta con càng lớn, cũng giống bạn đó mọi việc tự mình tưởng ra không, con nhìn thấy hết nhưng không thể khống chế được mình, do cái ta lớn nên hay làm tổn thương người khác, do hay ảo tưởng suy nghĩ viển vông nên đầu óc rất mệt. Vẫn biết và lòng dặn lòng sẽ sửa, nhưng rồi cũng đâu vào đấy. Chỉ khi con gặp được trang web này, con nghe Thầy giảng và đọc mục hỏi đáp, thì thái độ con thay đổi dần, cứ để mọi thứ như nó đang là. Khi con thiền thì con ngồi không niệm, không quán, cũng không mong cầu gì nữa, con ngồi cứ ngồi và lắng nghe mọi vật xung quanh, lắng nghe hơi thở và lắng nghe cơ thể mình. Con cứ để mọi thứ thật tự nhiên, cũng không có chủ đích là lắng nghe theo trình tự như vậy, cũng tùy duyên thuận pháp thôi. Con không biết dùng lời lẽ nào để nói nhưng đại khái là vậy, giờ thì con đã giảm cái ta ngạo mạn trước đây nhiều, không còn suy nghĩ viển vông, ảo tưởng này nọ nữa. Con sống với thực tại như nó đang là và thấy thật là tuyệt Thầy à. Con chỉ có vài ý nhỏ để chia sẻ cùng bạn ấy và cũng để trình lên Thầy cách con hành như vậy có đúng không. Con xin cám ơn Thầy, chúc Thầy luôn được khỏe mạnh và an lạc, con thành tâm xin đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy. Con đã hành thiền một thời gian nhưng hình như càng hành thì cái ta ảo tưởng càng ngày nó càng lớn, tỷ lệ thuận với những nỗ lực hành thiền của con. Phải chăng con nên buông thái độ tâm của mình xuống. Và khi ngồi thiền con niệm từ “Buông” như vậy có được không ạ? Con thường bị chìm vào những ảo tưởng, nó còn cuốn con đi theo nó, nào là suy nghĩ những việc viển vông không đâu vào đâu, toàn chuyện ảo tưởng con tưởng tượng ra. Có phải bệnh tẩu hỏa nhập ma của con bị nặng đúng không ạ? Thưa thầy, làm sao con buông được cái ta ảo tưởng xuống ạ? Kính mong thầy chỉ dạy cho con. Con thành kính đảnh lễ Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Quán không không phải là suy nghĩ rằng mọi sự kiện đều rỗng không, không có thực, mà là trực tiếp thấy ra bản chất thực của mọi sự kiện. Chẳng hạn như khó khăn là một sự kiện có thực, nhưng khó khăn không hẳn là nguyên nhân của đau khổ. Chính khi khởi lên tâm bực tức, lo lắng, sợ hãi thì một bản ngã liền được hình thành đối kháng với khó khăn ấy, nên đau khổ mới bắt đầu phát sinh. Như vậy không cần phải quán khó khăn không có thực tánh để tự đánh lừa hay trốn chạy, mà phải biết sử dụng tánh biết rỗng lặng trong sáng để soi thấy (quán) bản ngã lo lắng sợ hãi là không thật, chỉ là ảo tưởng tạo ra ảo giác khổ đau. Cảm ơn thầy! Tôi nghĩ như vầy đúng sai xin chỉ giáo: “sắc tức thị không” không phải là pháp tức là không. Sắc là tướng của pháp, thí dụ con dao, tướng của nó là sự bén nhọn. Cô gái đẹp, thì tướng là đẹp. Vì vậy tất cả pháp nếu không trụ tướng thì tâm không sinh diệt, động tịnh, tăng giảm. Vậy chữ sắc của Phật không ám chỉ vào các pháp, xin chỉ giáo!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, con có người chị đã có chồng và 3 con, chị thì đang phụ giúp coi trẻ và lo việc nhà, đứa con trai lớn đang học cao đẳng, đứa giữa đi làm, còn bé gái út đang học lớp 7, còn chồng chị thì ở nhà. Với mức lương của chị con thì lo cho cả nhà rất vất vả, bé thứ 2 đi làm chỉ đủ lo bản thân, còn ông anh rể thì ở nhà không chịu đi làm, cũng có nhiều chỗ quen biết kêu đi làm chỉ đứng coi máy thôi nhưng ảnh cũng bảo không đứng lâu được do bị bệnh rối loạn tiền đình, còn việc lao động chân tay thì ảnh nói là hay bị đau lưng, cái này không biết ảnh nói thật không vì mấy đứa con ảnh lên nói anh hay ngồi chơi game, chơi đánh bài…, ba má con có hỏi trực tiếp thì ảnh nói không có, ảnh nói ảnh phải ở nhà để nấu ăn, lo cho tụi nhỏ nên không thể đi làm, vả lại cũng hay bệnh như con nói trên. Con thấy hoàn cảnh chị cũng đáng thương nên hàng tháng con có hỗ trợ gia đình chị tiền gạo và tiền ăn sáng hàng ngày cho 2 đứa còn đi học. Giờ con muốn phụ thêm tiền ăn cho cả nhà chị nữa nhưng mấy em con nói con làm như vậy thì không phải, làm vậy thì ông anh rể sẽ ỷ lại, không chịu đi làm, làm vậy tạo cho người ta làm biếng, nói giúp thật ra là hại người ta, cái này con cũng không biết phải thế nào cho đúng, xin Thầy cho con lời khuyên, con xin cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời