Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa sư ông. Được nghe, tu tập, và thâm nhập pháp của Sư ông thật sự là một phúc hạnh lớn. Con và gia đình kính đảnh lễ sư ông. Vì nhà ở xa khu vực tổ đình Bửu Long quân 9 nên không không tới viếng thăm nghe Pháp thường xuyên được Cả gia đình con thường tập hợp nghe vào mỗi buổi tối thông qua mạng. Kính Mong sư ông luôn luôn sức khỏe !

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa Sư Ông, Con cảm thấy thật may mắn khi có Sư Ông, có các cô chú anh chị đạo hữu trên này ạ. Mỗi khi con gặp chuyện cứ về tàng cây trí tuệ từ bi của Sư ông là con như được che chở, và tiếp thêm sức mạnh để đi tiếp con đường phía trước. Con biết ơn Tam Bảo, biết ơn Sư Ông, con biết ơn tất cả ạ. Con kính chúc Sư ông thật nhiều sức khỏe và thân tâm luôn điều hoà, luôn là tàng cây lớn để che chở tụi con khi đang có cơn bão đi qua ạ. Con cung kính chân thành tri ân Sư ông rất nhiều ạ. Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính, Con.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con chào Thầy ạ! Con xin phép được hỏi là cách nào tốt nhất để giúp bố mẹ mình biết đến và tin theo Phật Pháp ạ? Con cảm ơn Thầy và xin cúng dường Thầy bằng sự tỉnh giác tu tập ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Cung kính đảnh lễ thầy, Con được biết ngày 6/11 thầy có buổi giảng pháp tại chùa Long Hưng, Đông Anh, Hà Nội, con đã đăng ký đến nghe pháp với chùa. Ngày đó thầy cho con xin phép đảnh lễ thầy được không ạ? Con xin thành kính tri ân.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Thầy! Dạ thưa Thầy con có một vướng mắc, xin thầy khai thị. Khi con làm một việc gì đó vừa mong muốn nó đạt được, bên trong có luôn lo lắng sợ thất bại. Điều này khiến cho bất an. Con chưa gọi đúng tên tâm con là gì? Hôm trước con có nghe Thầy nói “Có hiểu lầm, có tranh chấp, mới phát triển trí tuệ và đạo đức”, hiểu biết con còn nông cạn xin Thầy chỉ dẫn thêm.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Sư Ông ơi, con muốn hỏi là Phật tử chúng con có nên 1 lần trong đời hành hương qua Ấn Độ, nơi Đức Phật đản sanh không thưa Sư Ông?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Mặc dù nghe pháp Thầy đã lâu nhưng một năm trước đây con cũng chưa hiểu ra được bản chất của việc tu tập là gì. Trước đây con cũng có muốn đạt được cái gì đó nhất là trong việc hành Thiền, còn sau này thì dù con chỉ ngồi yên quan sát hơi thở không còn mong cầu gì nhưng người không thoải mái khi ngồi thiền cũng như không ngồi được đều. Từ đó sinh ra chán nản và tự trách bản thân là mình không tinh tấn tu tập. Qua Tết năm nay, một hôm nghe Pháp của thầy con chợt hiểu ra là sao mình lại phải ngồi thiền theo thời khóa đã định vì sẽ mất đi sự sáng tạo trong tu tập mà quan trọng là mình thấy ra mình như thế nào trong từng khoảnh khắc của thực tại. Kể từ đó con không còn ngồi thiền theo thời khóa nữa. Cách con tu tập đó làm con cảm thấy nhẹ nhàng nhưng lại đầy sáng tạo, mới mẻ vì tâm nó có muôn màu sắc khi hữu sự. Từ nay bất cứ việc gì xảy ra con chỉ có một nhiệm vụ nhất là nhận ra khoảnh khắc thực tại đó thôi. Ví dụ như như mình đang sân thì thấy mình đang sân thế thôi, không muốn hết sân hay dẹp sân vì biểu hiện đó là không đúng. Nó xảy ra như thế nào thì chỉ thấy thế. Còn lại để Pháp vận hành. Trong đời sống, nếu có việc gì cần cân nhắc để quyết định thì con dựa vào Tùy duyên, Thuận pháp, vô ngã vị tha để xem xét và quyết định cho dù trong lúc xem xét thì có bản ngã xen vào không thể nào tránh khỏi nhưng con cứ để lòng trung dung mà quan sát. Từ đó con cảm thấy đúng là tu cũng như không có tu, mỗi ngày là một mới mẻ không nhàm chán nhưng đầy sự mới mẻ mỗi sự việc xảy ra là duy nhất và đặc biệt là thấy mình rất nhẹ nhàng. Qua đây con tự đáy lòng xin cảm ơn thầy là vị Minh sư giúp con đến với Chánh Pháp. Thật lòng tri ân công đức vô lượng của Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Chào thầy và quý vị, Khi ngồi thiền mọi người thường thấy chân đau. Khi đau ta muốn thoát khỏi nó hoặc đàn áp nó. Chính điều này làm đau càng thêm đau. Bản chất cái chân này đã mang bệnh rồi, không có gì phải ngạc nhiên cả. Khi thân kiến giảm bớt thì cơn đau do ham muốn cũng sẽ tự khắc giảm bớt. Quán sát sâu vào sẽ thấy chân là chân, tay là tay, chúng không liên quan gì đến nhau và cũng không liên quan gì đến tâm cả. Chúng là của chúng, không phải của ta.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ, con xin đảnh lễ Thầy bằng tâm thành kính nhất ạ. Dạ con muốn thưa Thầy một chuyện như thế này ạ. Ở Hà Tĩnh có một vị tên là Mẹ Tiên, trước đây Mẹ cũng là một người bình thường như bao người khác nhưng kể từ 1 tai nạn cách đây 15 năm thì sau đợt tai nạn đó Mẹ đã phát triển khả năng Tâm Linh và cũng đã 15 năm Mẹ không ăn gì mà vẫn sống và làm công việc Tâm Linh giúp đỡ cho xã hội. Điều thần kỳ là Mẹ có thể truyền năng lượng vào chai nước để chữa bệnh cho người khác, chính Ông Nội con đau mắt đi chữa các bệnh viện không được nhưng về bôi nước của Mẹ lên mắt và uống thì lại khỏi làm gia đình con hết đỗi vui mừng ạ. Mẹ là người hướng thiện cho mọi người và luôn khuyên nhủ mọi người ăn chay và nghiên cứu Kinh Phật. Con có duyên gặp Mẹ khi người quen giới thiệu đến, hôm đó Mẹ đặt tay lên đầu con và nói con có căn giúp đỡ nhân loại nên đã đặt vào đầu con 1 ngôi sao để tu Thần, có dặn con là về lo ăn chay, giúp đỡ mọi người, không được nóng giận thì khi chết đi sẽ về cõi Trời để học Phật tiếp tục. Và rồi con bước vào con đường tu học Phật Pháp, thì những kiến thức của Phật Pháp lại quá cao siêu và vi diệu, giờ đây con đã có niềm tin sâu sắc vào Tam Bảo, thực hành tính biết, con lại xuất hiện ước mong được Quy y Tam Bảo. Giờ đây con đã tin sâu vào Chính Pháp nên con lại mơ hồ về trường hợp của Mẹ, Thầy có thể chỉ con rõ thêm về Mẹ được không ạ? Con xin kính cẩn cảm ân Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, con đã phạm tội mưu sát Mẹ của con Thầy ạ. Con viết thư cho Thầy giữa lúc trong lòng con đang giao thoa nhiều thứ. Chuyện xảy ra đến nay đã gần 20 năm, con nhớ như in những dòng suy nghĩ ấy, năm đó con học lớp 8, với suy nghĩ bất thiện xảy lên, con đã bỏ đất đèn vào nồi cơm của gia đình với ý nghĩ giết Mẹ mình và 2 em để được sống thoải mái một mình, sự việc không thành khi nồi cơm nấu xong có vị đắng, con chủ động nói với Mẹ là nồi cơm bị đắng và giấu nhẹm hết tội lỗi cho đến bây giờ. Từ đó tới giờ có lúc con quên nhưng con đường tu tập của con lại khơi dậy những ký ức đó, giờ đây con đang rất hối hận và nhiều lúc muốn gặp riêng Mẹ nói hết mọi chuyện nhưng lại không đủ can đảm Thầy ạ. Thầy có thể cho con lời khuyên trong trường hợp này con nên làm gì được không ạ? Con xin tạ ơn đại ân đại đức của Thầy ạ!

Xem câu trả lời