Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, từ khi thấu rõ các trạng thái tâm lý địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh, a-tu-la, nhân, dục giới thiên, sắc giới thiên, vô sắc giới thiên, tịnh độ, niết-bàn trong từng khoảnh khắc tươi mới của thực tại hiện tiền, con mới thấy mình đang thật sống, một cuộc sống muôn màu muôn vẻ mà mỗi màu mỗi vẻ luôn như nó đang là. Dù là khi tiếp xúc với những vấn đề mới trong võ thuật hay trong xử lý công việc chuyên môn tâm con ít khi còn vướng mắc. Nhưng con vẫn gặp phải nan đề trong việc lấy vợ, lập gia đình, vì khi con ở một mình con cũng không thấy buồn bã, con không sợ cô độc, điều đó làm cho những mối quan hệ của con trở nên sự tương giao, như phong lai sơ trúc, như nhạn quá hàn đàm. Nhưng như vậy có vẻ lại không phù hợp với thị hiếu của người con gái, người con gái thời nay có vẻ thích sự cuồng nhiệt táo bạo hơn là sự an nhiên tự tại, thích sự phù phiếm hoa mĩ hơn là sự chất phác. Trong Duy Tâm Quyết, Vĩnh Minh Đại Sư nói “Hành chân bất ngại tục”. Có phải vì con hành chưa “chân” nên “tục” mới bị ngại không. Trong tâm của con không còn vướng mắc về công việc nhưng vẫn còn vướng mắc về chuyện tình cảm như vậy, con không còn bị kích động để có thể thể hiện ra những trạng thái tình cảm mang tính thái quá, mà dường như con người thời nay chỉ thích sự thái quá, coi thái quá là biểu hiện của sự chân thành, không thái quá tức là không chân thành. Có phải con đang đi chệch hướng không? Điểm sai lầm mấu chốt của con ở đâu, mong thầy chỉ điểm cho con. Con xin tri ân thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Con xin thành tâm kính đảnh lễ Thầy! Con xin trình Pháp với những gì con đã trải nghiệm qua. Con và em là hai người xa lạ, nhân duyên cho chúng con được biết đến nhau và cùng biết đến Đạo Phật, chúng con lại ở trọ gần nhau. Chúng con sống thật lòng với nhau và luôn chia sẽ và cùng nhau tu học, nên tình cảm chị em ngày càng gần gũi hơn. Ban đầu chúng con thực hành chung một thời khoá, cùng một phương pháp, một pháp môn. Thời gian gần đây khi con nghe pháp thoại của Thầy, con lại sự biến chuyển về nhận thức của con rất nhiều, con nhận ra chính mình nhiều hơn, con buông thời khoá của mình, không còn dậy sớm thức khuya để thực hành đúng thời khoá, con không còn tinh tấn nỗ lực để đạt thành một phiên bản tốt hơn. Con biết quan trọng là con phải quan sát rõ biết bản thân mình trong mỗi giây phút. Cái tốt đã có sẵn, chỉ cần buông bỏ những nhận thức và hành vi sai trái thôi. Con có chia sẽ điều này với em, nhưng con cảm nhận em và con như đang lỗi nhịp đập Thầy ạ. Và rồi con cảm nhận sự thờ ơ, và lạnh lùng của em dành cho con, dù gần nhau nhưng em như đang muốn trốn tránh gặp con. Cho dù con có kết nối nhưng con không hiểu sao em như đang tránh mặt con. Khi cảm xúc đó hiện lên trong con, con đã biết mình đang dính mắc vào em, vào mối quan hệ với người thương. Tâm của con như bị bóp nghẹt và cảm thấy cô đơn vô cùng, con không nói gì và chỉ lẵng lặng quan sát tâm mình diễn biến như thế nào, cảm xúc làm cơ thể con mệt mỏi, con biết đó nhưng con không buông ra được nên chỉ biết quan sát nó diễn biến. Con đã nghĩ mình mạnh mẽ và bao dung cho đến khi chuyện này xảy ra, con ko nói ra nhưng trong tâm con có chút trách em, có chút hờn, có chút giận. Khi tâm này nổi lên con lại thấy trong mình như có hai tâm, một tâm nãy ra những tâm bất thiện với những điều không thiện lành về em, nhưng có một tâm lặng lẽ quan sát những điều đó xảy ra, cho đến lúc, con muốn khóc. Và con đã khóc, nước mắt con tuôn ra. Con khóc vì mình đã thấy ra chính mình rất nhiều sau mỗi câu chuyện. Thấy ra thật ra tình cảm mà mình nghĩ tình thương, con tự hỏi mình thương em hay là thương mình? Tình thương cứ ngỡ trong sáng ấy té ra là cũng không phải tình thương trong sáng hoàn toàn. Thầy nói khi có đau khổ là còn sai. Dạ! con ngẫm lại thấy đúng quá Thầy ạ. Con đến trước tượng Phật, nhắm mắt ngồi yên lặng một lúc, và hình ảnh Thầy hiện ra trong con, và những lời Thầy giảng, trong lòng con biết ơn đến nhường nào, con đang trải qua những trải nghiệm chân thật ngay trên chính con, con đã thấy bài học về tình yêu thương, về dính mắc, con thấy mình đang nương tựa vào bên ngoài, và tất cả bị cái tôi che đậy, giờ thì con thấy rõ mình hơn rất rất nhiều. Rồi tự dưng con buông được ra, con thấy lòng nhẹ nhàng. Khi nhìn lại, con thấy như mình vừa được thực hành một bài học rất đáng trân quý. Dù bao lần trồi sụt nhưng con đã thấy mình sáng tỏ hơn rất nhiều. Con xin tri ân đến Thầy đã cho chúng con những lời dạy thật, những bài Pháp thật quý giá!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Ngày xưa mỗi khi con buồn hay chán nản, con thường nghe nhạc, xem phim, đọc sách hay ăn uống… để cho “vơi đi nỗi buồn” hay cố làm mình tích cực lên theo một cách nào đó. Nhưng con dần nhận ra những cách trên, dù với ý nghĩa hay như thế nào, vẫn chỉ là con đang trốn tránh thực tại. Rồi con tự đặt ra câu hỏi rằng: “Tại sao mình lại lẩn tránh cảm giác buồn kia vậy?” “Tại vì nó là một cảm xúc tiêu cực, nó chẳng đem tới lợi ích gì cả” – con tự trả lời. “Tại sao nó lại là một cảm xúc tiêu cực, chẳng lẽ nó không có mặt tích cực nào sao?” … Con dần nhận ra cách mình “gán mác” cho nỗi buồn là một cảm xúc “tiêu cực”, và cái kết luận ấy đã ngăn chặn hoàn toàn khả năng thấu hiểu thực tại. Tựa như khi con gán mác cho một ai đó là “xấu” thì khi gặp con sẽ cố tránh người đó ra, và ngay đó con đã đánh mất khả năng nhận ra những điều tốt đẹp nơi người kia rồi. Thật đúng như Thầy đã từng nói: “Khi ta ghét một cái gì đó, thì ta đã ghét luôn cả mặt tốt của nó rồi, còn khi ta thích một cái gì đó, thì ta thích luôn cả mặt xấu của nó vậy.” Hiện tại khi nỗi buồn đến, con đã dần học được cách ở lại với nó, quan sát và thấu hiểu nó. Tuy rằng cái thấy của con còn chưa rõ ràng, mây mờ trong con vẫn còn dày đặc nhưng con vẫn thấy vui vì đã bước những bước chân đầu tiên để thực sự sống trọn vẹn. Con cảm ơn Thầy, Con kính chúc Thầy thường mạnh khỏe ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ thầy, Dạ thưa thầy, con hay chấp vào những việc đã xảy ra ở quá khứ, mặc dù con luôn ý thức những việc xảy ra cứ buông bỏ, nhưng đến khi con gặp sự cố về vấn đề đó, thì tất cả những chuyện đó ừa về, nó khiến cho mọi việc đều trở nên tồi tệ, giờ con không biết làm sao để buông hẳn những chuyện trong quá khứ. Mong thầy khai thị giúp con, cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Sau một thời gian nghe thầy giảng pháp thoại thì nay con đã ứng dụng được “thận trọng, chú tâm, quan sát” mà thầy đã từ bi chỉ dạy cho chúng con. Thật hay là việc đấy đến rất tự nhiên, con rất hiếm khi phải tự nhắc nhở mình. Chồng con nhờ nghe pháp mà cũng an vui và phấn khởi lên nhiều. Mối quan hệ của hai vợ chồng cũng tự nhiên vui vẻ và hòa hợp hơn trước ạ. Con cũng hoan hỉ sống thuận pháp hơn. Chúng con vô cùng biết ơn Thầy. Kính chúc thầy cùng quý tăng ni cuối tuần an vui và luôn dồi dào sức khỏe ạ!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Trước tiên thầy cho con được gửi lời cảm ơn đến sự hiện diện, có mặt của thầy trong cuộc sống này, cảm ơn sự chỉ dạy, hướng dẫn của thầy cho chúng con. Ngày hôm nay con có suy nghĩ như thế này. Tin một nửa đối với tất cả mọi việc, nếu như vậy sẽ không xảy ra cái gọi là niềm tin sụp đổ. Tin một nửa, một nửa còn lại dành để nhìn, để quan sát, để kiểm chứng. Khi bị lừa gạt, đừng chỉ nghĩ mình là nạn nhân, nếu không trao trọn niềm tin thì sẽ không có cơ hội cho đối phương tạo tác. Nhưng nếu luôn sống với 50% niềm tin thì cuộc sống đó sẽ như thế nào? Bạn cho đi như thế nào thì bạn sẽ nhận lại như thế, bạn trao đi niềm tin một nửa thì người ta cũng sẽ chỉ tin bạn một nửa. Nếu con chọn lối sống như vậy thì có sai không thưa thầy?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, lời đầu con muốn thành kính đảnh lễ và gởi lòng biết ơn sâu sắc với tình thương và những bài pháp thầy đã giảng cho chúng con ạ! Thưa thầy, cách đây 20 năm, lúc chưa hiểu biết gì về Phật Pháp, trong 1 buổi thi tốt nghiệp con đã được 1 người bạn hỏi rằng “ai là người hạnh phúc nhất trên đời này” và tự nhiên con liền buột miệng nói “người bình thường là người hạnh phúc nhất”. Nói thật, trả lời xong con cũng hơi ngớ ra nhưng vì đã đến giờ vào phòng thi nên con cũng không nghĩ tiếp, nhưng thỉnh thoảng con vẫn luôn quán xem câu trả lời năm xưa của mình đúng sai thế nào, và càng quán con càng nhận ra hạnh phúc là những gì rất bình dị, gần gũi mà ai cũng có cả, chỉ là mình có nhận ra mình đang hạnh phúc hay không mà thôi. Và tuy thấy biết rõ vậy nhưng khi tâm ta tiếp xúc với các duyên, cảnh, ta rất dễ bị lôi kéo và mất dần sự định tĩnh, dễ bị rơi vào phiền khổ. Thế là cách đây hơn 1 năm, sau thời gian dài đấu tranh tư tưởng, con cũng đã bỏ công việc bác sĩ và giảng viên đại học y để trở thành 1 người buôn bán nhỏ theo sở thích của con. Từ đó con mới bắt đầu có nhiều thời gian nghe pháp của quý thầy/quý cô giảng, và cuộc sống của con luôn an vui ạ. Thế nên lòng con tự nhiên luôn muốn được sẻ chia với mọi người những gì con học được từ Phật Pháp, chứ không chỉ là những vật chất mà con có. Mỗi ngày, con luôn biết khi nào tâm mình đang tham, đang sân hay đang an lành, con nhận rõ và thấy biết mình cần làm gì để bớt tham, bớt sân để làm mọi việc theo cách tốt nhất có thể theo khả năng của mình. Nhưng chắc do mới bớt tham, nên con cũng khởi lên lòng tham muốn quy y tam bảo, vì con chưa phải Phật tử ạ, nhưng con vẫn chưa đủ duyên để được quy y và con nghĩ là chắc con cần học và hành gì thêm nữa để có thể tiến bộ hơn nữa trên con đường tu mà tìm thấy con đường giác ngộ, giải thoát khỏi luân hồi, sanh tử ạ. Đúng như những gì thầy giảng, mọi thứ sẽ đến khi đúng thời điểm, hôm qua có người bạn con giới thiệu về trang web vấn đáp của thầy, bảo con thắc mắc gì thì lên hỏi sẽ được thầy trả lời. Thế là hôm qua con đọc hơn chục trang các câu vấn đáp của mọi người cùng thầy, đọc xong con thấy vài điểm là lạ khi thấy có bạn bảo “không cần sửa cho bản ngã tốt hơn” và thầy đồng ý. Thế là hôm nay con ngồi nghe 2 bài giảng pháp của thầy là “trở về với thực tại” và “ý nghĩa cuộc sống”! Thưa thầy, khi nghe trở về thực tại, con thấy lòng vui sướng vì thì ra bấy lâu con đã hành đúng pháp, khi nghe “ý nghĩa cuộc sống” thì con nghe từng tiếng tim mình đập thình thịch và toàn thân như phát năng lượng vậy ạ! Và con biết con chỉ cần tiếp tục vững vàng bước từng bước thật chậm trong niềm an lành tuỳ duyên thuận pháp và chờ đến ngày mình có thể bước vào hàng ngũ của Phật tử thôi ạ! Thế là con lên đây để bày tỏ lòng biết ơn với thầy, nếu có gì con cần học và hành thêm thì xin thầy chỉ dạy cho con ạ. Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Nam mô A Di Đà Phật!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy con vẫn có 1 vấn đề thấy u tối, khi con hồi hướng phước cho thân nhân quá vãng là người A để cầu mong họ tái sinh về cõi nhàn hạ học bài học mới, như vậy hồi hướng giúp họ siêu thoát ra khỏi cái tưởng; còn nếu như họ đã tái sinh trở thành người B, thì phước mình hồi hướng sẽ giúp gì cho họ? Con thành kính cảm ơn thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

A-di-đà Phật. Xin Sư khai thị giúp con, trường hợp con khi tham thiền thường xuyên thấy tiếng ve bên tai (chỉ khi nào chú tâm thì liền nghe thấy, nhất là lúc tọa thiền, ngọa thiền ạ). Và căng, tức nhẹ, mỏi nơi trán… Xin sư ông chỉ giúp con hiện tượng như vậy có ảnh hưởng gì không ạ. Con cảm ơn Sư. A-di-đà Phật

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cúi đảnh lễ thầy. Thầy ơi con cũng bình thường như bao người khác. Cũng cố gắng học hành rồi đi làm như bao người ạ. Gần đây con cảm thấy bản thân mình như không có giá trị. Vì thế dù cũng cố gắng nỗ lực trong công việc nhưng con vẫn luôn cảm thấy rất tự ti. Không phải là con muốn hơn những gì mình có nhưng trong bản thân con điều này hơi nghiêng về sự ti nhiều quá. Con xin cúi đầu đảnh lễ thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời