Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Chúng con kính đảnh lễ Thầy ạ. Dạ Con xin được chia sẻ với Thầy câu chuyện nhỏ vừa xảy ra. Con và con gái 4 tuổi đang ngồi trên bàn ăn cơm trưa. Theo thói quen, con mở Pháp của Thầy. Khi nghe Thầy nhắc đến câu: “Tại đây và bây giờ” thì bé nói: mẹ ơi, ăn biết ăn, ngồi biết ngồi nhưng không có nói là “ăn” hay “ngồi”. Tiếp đến, bé chỉ vào trái bưởi trên bàn ăn và nói: “mẹ ơi, khi nhìn vào nó (trái bưởi) thì nó không có nói nó là “trái bưởi” hay là “cái đang là”, bởi vì thấy chỉ là cái thấy. Tại đây và bây giờ, trong sự yên lặng của cái Thấy này, không có suy nghĩ, không có sinh, diệt, không có quá khứ và tương lai. Bé nói tiếp: “Khi mẹ sinh lên suy nghĩ như là hôm qua hay ngày mai thì mẹ đã có quá khứ và tương lai. Quá khứ cũng là tương lai, vì đều là suy nghĩ (thought). Khi có suy nghĩ thì mình “thấy” cái suy nghĩ đó nhưng nó không có nói nó là “suy nghĩ”. Con nghe xong, con lặng người đôi phút… trong cái “đang là”… thật là vi diệu… nó không hề bị giới hạn hay che lấp bởi xác thân vật lý (như bé mới có 4 tuổi đời)! Chúng con cảm niệm công Đức của Thầy ạ. Kính chúc Thầy sức khỏe và Phật đạo viên thành.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính! Thưa Thầy, trong buổi gặp nhau bên chùa, có chị Phật tử nói trước mặt gia đình con rằng: “Nó (con của con) bị bệnh như vậy chứng tỏ là nghiệp ác nặng lắm, phải sám hối và cha mẹ phải xin đừng cộng nghiệp với nó nữa”… Lúc đó nhìn vào tâm mình con thấy sự phản ứng, lý trí muốn đáp lại: “Ai không có nghiệp thiện ác phải trả, Ngài Mục Kiền Liên hay ngài Angulimala cũng có một quá khứ, sao không thương giúp, không cảm thông nâng đỡ mà lại nói như vậy thật tội nghiệp chúng sanh đó…” Nhưng chánh niệm kịp thời nên con im lặng không nói gì, hai vợ chồng con nói cảm ơn và rời đi. Thưa Thầy, con có thói quen mỗi lần nghe Pháp thoại Thầy đến đoạn nào hay câu nào chấn động con, chữa đúng “những bệnh” của con là con hay ghi xuống. Con hay ví von vui là “dành để mỗi lần trúng độc, bị thương lấy ra đúng thuốc mà uống”. Về nhà khi một mình, nước mắt con lại rơi, có lẽ do sâu xa vẫn còn sự phản kháng chống đối ngầm trước những lời kia, con lại tìm thuốc uống. Liều thuốc của con lúc này là “mít non thì cứ trọn vẹn với mít non, mít chín thì cứ trọn vẹn với mít chín, mít non đừng cố gắng bắt chước như mít chín…” Mỗi lần con đọc đi đọc lại thì con lại cười thật an vui mà không còn chút xúc động nào. Ừ thì, mình đang mít non thì cứ trọn vẹn với bài học nhân quả của mình, mình cố gắng trở thành mít chín giống người ta làm chi? Mít non đang nhận quả xấu thì cũng có sao đâu, cứ trọn vẹn với quả xấu đó, phải can đảm dũng cảm và vô úy chứ. Rồi lòng con nhẹ tênh, mỉm cười và tự do. Con không biết nói gì ngoài sự tri ân và biết ơn sâu sắc nhất đến vị Thầy, vị “Bác sĩ” đã giúp con và rất nhiều người khác được bớt phần nào khổ đau, tìm được sự tự tin của bản thân, sống an vui và tích cực. Sadhu! sadhu! sadhu! Chúng con, cả nhà kính đảnh lễ Thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào thầy ạ. Con xin cảm ơn thầy vì những gì thầy đã truyền tải trong các bài pháp thoại ạ. 1. Thưa thầy, con nhận thấy mọi điều thầy dạy về trong lành, định tĩnh, sáng suốt hay thận trọng, chú tâm, quan sát, … dường như đều hướng về một mục đích là để chiêm nghiệm rõ tiến trình vận hành của các pháp, để thấy ra được đặc tính chân thật của các pháp đó là Khổ – Vô Thường – Vô Ngã. Trừ trường hợp mà chúng ta thấy pháp đó hại mình, hại người (Ác pháp) thì chúng ta ngăn chặn nó xảy ra. Vậy thì tu Phật thật ra chỉ đơn giản là “làm các điều lành, ngăn chặn các điều ác” mà thôi. Con đang làm một công việc mang tính cạnh tranh rất cao và nhiều xung đột. Khi con nhận thấy các pháp đang xảy ra như thế và nhận ra đó dường như là một quy luật ở đó rồi, nếu con không đấu tranh, giành giật với người khác thì con sẽ bị mất chỗ đứng, và bị đè bẹp. Vậy nếu con sống thuận theo sự vận hành của pháp thì con cũng phải đấu tranh, giành giật như người ta ạ? Con có một suy nghĩ là: việc mình sống thuận/ nghịch với tiến trình vận hành của pháp nó còn phụ thuộc vào lợi ích và hậu quả của nó mang lại. Con suy nghĩ như thế có đúng không thầy ? 2. Thưa thầy, Một số người bạn của con thì họ quan niệm “linh hồn” không phải là một chúng sinh trong cõi Địa Ngục, Ngạ Qủy, Atula, Thiên, họ cho rằng có rất nhiều người sau khi chết thì ở trạng thái “linh hồn” và không thuộc bất kì cõi nào và họ chờ cơ hội chuyển sinh. Nhưng con thì lại cho rằng sau khi chết là người ta đi tái sinh luân hồi ngay, “linh hồn” mà mình thấy khi đó đã là chúng sinh cõi khác rồi. Không tồn tại một linh hồn nào mà không thuộc 1 trong 4 cõi như đã kể trên. Không biết là ai đúng, ai sai, xin thầy phân minh giúp con ạ. Con xin chân thành cám ơn thầy ạ. Mô Phật.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào sư ông! Trong trạng thái im lặng hoàn toàn = tánh biết RỖNG LẶNG – không qua suy nghĩ… thì NGƯỜI QUAN SÁT VÀ VẬT QUAN SÁT không còn tách biệt nữa. KRISHNAMURTI gọi đó là CHÂN LÝ, ĐẠO, PHÁP, HAY THƯỢNG ĐẾ tùy mình thích gọi thế nào cũng được – phải không sư ông? Con chân thành cảm ơn sư ông, nhờ sư ông xem xét cái hiểu của con có đúng không ạ? Chúc sư ông luôn dồi dào sức khỏe.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính xin đảnh lễ Sư Ông! Sư ông ơi giờ con mới nhận ra giữa luân hồi sinh tử và giác ngộ giải thoát chỉ cách nhau một ánh chớp trí tuệ. Mà nút thắt là ngay chỗ con thấy ra không có gì là ta của ta hay tự ngã của ta. Cốt lõi của Đạo Phật là thấy ra vạn Pháp Vô Ngã. Nhưng trong hành trình giác ngộ thì con thấy Bản Ngã cũng có công dụng vô cùng to lớn. Chính Bản Ngã lại giúp con học bài học ở Tam Giới này. Thấu suốt được bài học ở Tam Giới này cũng chính là hậu đắc trí được hoàn thiện. Cách đây 3 năm con có hỏi Sư Ông khi con thẩm thấu được thực tánh chân đế rồi chỉ còn sự tương giao giữa Danh và Sắc hay Thân và Tâm thì con có phát nguyện thêm gì không. Sư Ông khai thị là con nguyện sống trọn vẹn đời sống tục đế để phát huy hậu đắc trí. Giờ thì con đã thấu hiểu. Khi có trí tuệ thì đồng thời cũng có tứ vô lượng tâm. Con có thể biết được tâm của người đối diện nhưng luôn biết với tâm từ bi tự nhiên và trong sáng. Con xin tri ân và cảm ơn Sư Ông thật nhiều. Con xin cúng dường Tam Bảo bằng việc thực hành Pháp. Cầu nguyện cho quý đạo hữu đồng đạo luôn Tinh tấn, Chánh niệm, Tỉnh giác trọn vẹn trong sáng với thực tại đang là. Mong cho quý đạo hữu chứng ngộ được Tứ Diệu Đế. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch sư ông! Khi tâm con vọng tưởng thì con rõ biết vọng tưởng, đang sân thì rõ biết đang sân… Mà sao trong con vẫn thấy đau khổ, trống rỗng? Xin thầy khai thị. A-di-đà Phật.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con cám ơn Sư Ông đã trả lời con ạ! Vậy Sư Ông Từ Bi chuyển hộ USB cho con tới địa chỉ ở huyện Bình Chánh, TPHCM được không ạ? Vì con đang có thêm em bé nhỏ nên không tới Chùa được ạ. Và nếu khi con đã nhận được USB rồi thì con gởi tiền lại cho Chùa là bao nhiêu ạ? Sư Ông có thế cho con biết STK của Chùa luôn ạ! Con rất mong sự giúp đỡ của Sư Ông ạ! Con cám ơn Sư Ông nhiều!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy, Thầy cho con hỏi khi thấy được bản ngã vi tế, thì mình chỉ nhận biết thôi chứ mình phán xét nó, đặt tên nó hay cho nó là tốt xấu thì thành một cái bản ngã khác phải không thầy? Con cảm ơn Thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Ông! Hồi nãy con đưa địa chỉ mà con quên số ĐT của con. Con cảm ơn Sư Ông nhiều ạ! Con là người hỏi về USB ạ!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch trên Sư Ông, Con xin cảm tạ Sư Ông vì đã đem đến những “món quà pháp” thật quý báu cho hàng hậu học chúng con, nhất là hai cuốn sách “Thực Tại Hiện Tiền” và “Sống Trong Thực Tại”. Những lời dạy của Sư Ông trong hai cuốn này thật vi diệu, uyên thâm cả trên phương diện lý thuyết Phật Học lẫn ứng dụng trong đời sống hằng ngày. Có một điều hy hữu mà con phát hiện ra, đó là nếu đọc thật kỹ hai cuốn sách này thì sẽ thấy Sư Ông đã trả lời chính xác nhiều câu hỏi, thắc mắc mà chúng con đã nêu ra ở dưới đây. Lần trước con có lẫn lộn giữa “bản năng tự nhiên” với “bản năng thủ đắc”, không ngờ rằng Sư Ông đã phân biệt rất rõ điều này trong sách “Thực Tại Hiện Tiền”: “Còn loại ý muốn thứ hai là ý muốn tự nhiên thụ động do điều kiện phát sinh một cách tất yếu, như đói muốn ăn, mệt muốn nghỉ, ngồi mỏi muốn đi, đi mỏi muốn đứng… Nếu loại ý muốn này được thực hiện đúng mức thì nó chính là “bản năng” của sự sống, rất cần thiết. Nhƣng thiếu cảnh giác nó sẽ trở thành loại thú vật, và nếu đẩy nó đi quá xa, nó trở thành loại thứ nhất, lọt vào quỹ đạo vô minh ái dục.” Ở một trường hợp khác, gần đây có một bạn băn khoăn về vấn đề “lúc nào cũng thận trọng, chú tâm, quan sát như cái máy”. Và không ngờ Sư Ông đã giải thích cặn kẽ trong Chương V: Nhiệt Tâm Cần Mẫn, trong đó có đoạn: “Tinh tấn một cách chủ quan theo tư ý của mình là sai lầm thứ nhất. Tinh tấn với một mức độ không thích hợp – quá nhiều hoặc quá ít – là sai lầm thứ hai. Và tinh tấn với mục đích loại trừ điều không thích hoặc đạt được điều ưa thích là sai lầm thứ ba. Nếu mắc phải ba sai lầm trên, dù bạn có tinh tấn đến đâu đi nữa cũng không thể thấy ra được thực tánh pháp mà chỉ bành trướng thêm cái ta tham ái và tà kiến mà thôi!” Được biết đến Sư Ông quả thật là duyên lành to lớn cho hàng hậu học chúng con hiểu rõ lời dạy của Đức Phật và hướng tới giác ngộ-giải thoát. Nhân đây con xin được tri ân các bậc Thầy tổ cao quý của Sư Ông như Ngài Hộ Tông, Ngài Giới Nghiêm, Ngài Bửu Chơn, Ngài Hộ Nhẫn,… đã cống hiến, đào tạo ra nhiều vị sư tài đức, trong đó có Sư Ông đây. Mong Sư Ông và chư Tăng-Tu nữ đều được trọn thành Phật đạo!

Xem câu trả lời