Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, Con muốn hỏi về chuyện nhập thất. Con nghe nhiều thầy khuyên nếu có thời gian thì nên nhập thất. Thầy có thể giải thích cho con thêm về tác dụng của nhập thất và Phật tử có nhất thiết cần nhập thất không thầy? Con xin tri ân thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến! Sáng nay ngồi thư giãn và đọc sách của Thầy con nhận ra một điều. Ngoài việc giúp cho mọi người nhận ra những “được mất, hơn thua, tài tình, danh lợi” để Giác Ngộ. Thầy còn giúp cho nhiều người nhận ra sự bám chấp vào kinh điển, pháp môn và phương pháp tu học cũng là cản trở cho việc Giác Ngộ. Thật là khó lại chồng khó trong việc hoàng dương chánh pháp thời nay. Rất mong các bạn đồng tu nhận ra điều này. Con xin tri ân sự giúp đỡ bền bỉ của Thầy trong mấy chục năm qua!!!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin kính đảnh lễ sư ông Viên Minh, Qua quá trình nghe sư ông giảng pháp cũng như trải nghiệm thực trong đời sống mấy năm nay, nay con xin được phát nguyện thọ 5 giới để sống đúng tốt không hại mình hại người trong mọi hành động, nói năng, suy nghĩ. Con xin nhờ sư ông xác nhận và từ bi chỉ dạy, Con cảm ơn sư ông và kính chúc sư ông nhiều sức khỏe.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch sư Ông! Thưa sư ông, khi con biết việc làm đó là do bản ngã dẫn, con đã nhắc nhở đó là lòng tham, nhưng con vẫn mắc phải không chỉ một, hai, mà rất nhiều lần, mặt dù con đã cố gắng điều chỉnh nhận thức. Xin thầy cho con lời khuyên!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Ông, con xin trình bày Sư Ông trạng thái hôm nay ạ, mấy ngày nay là cao điểm mùa kinh doanh nên con nhiều việc phải xử lý, việc và tình huống đến dồn dập nên dẫn đến nhiều khi lãng quên tỉnh thức, trọn vẹn, quên chánh niệm nhiều – mà lại chạy theo ngoại cảnh, theo tình huống, con lại có nhiều việc chưa hoàn thành, nhiều việc còn sơ sót nên tâm sinh ra không an. Để tỉnh táo làm việc con uống hơi nhiều lá trà xanh, do vậy dù thức khuya nhưng đêm ngủ đến tầm 3 giờ sáng là thức giấc, không ngủ lại được, cũng còn quá sớm để làm việc nên con ngồi Thiền (việc mà lâu lắm rồi từ khi theo Pháp Sư ông con không cần ngồi nữa)! Con ngồi dậy thế bán già, buông thư cho cơ thể nghỉ ngơi. Thường khi buông thư con hay dùng kĩ thuật là tự nhủ mình đã chết, tự nói với lòng: “người chết thì phải thật thả lỏng, người chết thì không có quá khứ, không có tương lai, không còn hiện tại, không có kế hoạch, không cần thành công, không sợ thất bại, không sợ bị chê cười nhục nhã, người chết chỉ đơn giản là nằm chết thôi – xin Sư Ông đừng cười – đó chỉ là câu tự kỉ ám thị của riêng con nhưng con thấy hiệu quả – con chỉ ngồi xem cái thân tâm đó nó diễn biến ra sao thôi!” Một lúc thì hơi thở con nhẹ dần, ổn dần, êm dần dịu dần, rất nhẹ. Con cảm nhận được trọn vẹn hơi thở với thân thể nó như thế nào, không diễn tả được nhưng có thể tạm gọi là “cảm nhận toàn thân sự thở vô ra” như trong kinh nói vậy. Con vẫn tỉnh táo, nghe rõ tiếng ve ve trong đầu, nghe rõ các tiếng động xung quanh, tiếng xe chạy sớm, tiếng người nói chuyện khi đi tập thể dục vọng lại, nhưng cơ bản là Tâm không có phản ứng gì, rất rỗng lặng, cơ thể và tâm trí nhẹ nhàng lâng lâng, thỉnh thoảng cảm nhận được trạng thái lắc lư nhưng rất thoải mái. Rồi các dự định, các kế hoạch trong ngày thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong trí óc nhưng Tâm cũng không phản ứng, không nôn nao, không nóng ruột như bình thường vẫn thế khi nghĩ về công việc. Mọi thứ cứ vậy rồi lại quay lại trọn vẹn với sự thở, rồi các kế hoạch lại hiện về, có lúc nó làm cho Tâm con hơi phản ứng, lập tức hơi thở hết nhẹ đều, thở mạnh ngay. Ngay lúc đó con lại tự nhắc: “hãy buông thư, mình đang chết!”, thì lại trở về với trạng thái lặng lẽ trong sáng đó. Cứ như vậy con cảm thấy mình có thể ngồi mãi cũng được, mà muốn dừng lại lúc nào cũng được. Khi thấy đủ, con liền dừng lại để làm vài động tác thư giãn thì thấy ngồi đã được 1 tiếng, chân rất tê mà trong lúc ngồi con không hề cảm thấy tê – vậy là có yếu tố định xuất hiện. Ngày xưa nếu con ngồi 1 tiếng như thế là con rất “vật vã”, chân tê là nó kêu réo ầm lên phản đối chứ không như thoải mái như lần này. Cũng nhiều lần khi buông thư nghỉ ngơi con cũng có cảm giác rỗng lặng như thế này nhưng nó không rõ rệt như hôm nay, và con cũng không có cảm giác là mình tự chủ với cảm giác này như hôm nay. Con cảm thấy mình hoàn toàn có thể buông thư để đưa thân tâm về trạng thái đó được tiếp tục nhiều lần nữa. Đêm qua con ngủ rất ít, (nếu bình thường là con sẽ thiếu ngủ rất mệt) nhưng đang viết trình cho Sư ông giờ này là 2 giờ trưa con cảm thấy rất khỏe khoắn. Con cũng không cảm thấy tự hào, hay quyến luyến gì cảm giác này, hay muốn lặp đi lặp lại nó, mọi thứ đến rất tự nhiên ạ! Như vậy trạng thái này có ổn không ạ? Có sai điểm nào hay có cái Ngã chen vào không ạ? Nguyện chúc Sư Ông mạnh khỏe, an vui ạ! Con

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy. Nhờ Thầy cho con hỏi khi tâm rỗng lặng trong sáng chỉ còn tánh biết tự chiếu thì là ở giai đoạn nào trong Phật Pháp ạ? Có phải là đồng với Tâm chư Phật chưa vì con mới được trải nghiệm 01 lần duy nhất con cũng chưa biết là nếu có dịp lặp lại thì tiếp theo là gì hay chỉ là vậy ạ. Con xin cảm ơn những lời chỉ dạy của Thầy

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kinh thua Thay! Thay “thuc tanh Phap” khong phai thay phap la gi qua phan tich, chia che, ma la thay phap chi la duyen hop nhu no dang la. Con hieu vay da dung chua, thua Thay? Con xin cam on Thay!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ Thưa Thầy! Lúc trước con từng nghĩ có đời sống gia đình là ràng buộc. Từng có ý định xuất gia. Nhưng khi lập gia đình, trải qua những sự ràng buộc mà mình từng nghĩ, rồi chứng kiến thật nhiều cảnh sinh ly tử biệt, chứng kiến thật nhiều những cảnh chia ly, mất mát, đau thương khi dịch bệnh, thiên tai đến. Và trải nghiệm thật nhiều sự lên xuống thất thường của tâm như buồn, vui, giận hờn, toan tính, trách nhiệm trong đời sống gia đình… Con chợt mỉm cười, lòng nhẹ tênh… thì ra là vậy. Buông theo lý thuyết mình có thể nói mỗi ngày mà lòng thì nặng trĩu những lo toan. Nhưng khi buông thật sự thì chỉ một cái mỉm cười nhẹ. Khi chưa trải nghiệm sâu sắc thì ý định xuất gia của con ngày xưa cũng chỉ là trốn khổ thế gian, tìm về nơi mình nghĩ đó ít rắc rối, muốn xuất gia cũng vì danh trong đời, mong được sự tôn kính từ người khác. Giờ nhận ra sâu sắc, con cũng mỉm cười, lòng nhẹ tênh. Con hiểu ra con không là ai trên cõi đời này cả. Sự bình an không nằm ở chỗ chiếc áo người tu hay chiếc áo ngoài đời. Mà sự bình an xuất hiện khi con thấy rõ được sự đổi thay, sinh diệt của mọi sự mọi vật mà vẫn bình thản. Sự bình an xuất hiện khi con chấp nhận tất cả những gì tốt xấu đang diễn ra xung quanh con, khi con chỉ thấy và quan sát. Con không thêm thắt những suy đoán của con, những bình luận, phán xét tốt xấu của con thì con thấy cái nào cũng bình thường, không có gì phải quá bất ngờ về bất kỳ điều gì xảy ra, cũng không có gì gọi là vui, cũng không có gì gọi là buồn, không có gì phải giận hay oán trách. Cứ lặng lẽ trải nghiệm, lặng lẽ quan sát và lặng lẽ cuời khi thấy ra sự thật. Viết đến đây, con tin chắc Thầy cũng cảm nhận được trạng thái tâm của con lúc này! Thầy ơi! Con chỉ biết nói rằng ơn Thầy vô lượng vô biên. Con muốn diễn tả niềm hân hoan lúc này để Thầy hoan hỉ cùng con nhưng không biết sao con không diễn tả được. Con cầu mong Thầy thật nhiều sức khoẻ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nắm giữ, càng thêm khổ Buông ra, lòng nhẹ tênh Cớ chi cầu như ý Giữa cuộc đời mong manh! Dạ thưa Thầy! Con cũng tập làm mấy câu thơ để diễn tả suy nghĩ của mình. Xin Thầy góp ý giùm con. Con cảm ơn Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa sư cho con hỏi là trong kinh Janussoni thuộc Tăng chi bộ Phật có dạy về việc cúng tế cho người chết và Đức Phật nói nếu tương ưng thì người mất ăn được, vậy có phải là khi ta cúng thí đến ngạ quỷ là họ có thể ăn đc phải không sư?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời