Kính Bạch Thầy, đầu tiên con xin gửi tới Thầy tất cả lòng biết ơn ạ. Thầy đã chỉ cho con một con đường và bây giờ chính con sẽ phải tập đi trên con đường ấy. Như vậy con xin được hỏi thầy một lời hướng dẫn ạ. Thầy đã nói “khi ăn con cần chánh niệm tỉnh giác biết rõ động tác đang ăn một cách minh bạch, không để ý niệm, tư tưởng hay quan niệm của cái ta ảo tưởng xen vào”. Và các hành động khác thì con nghĩ con cũng sẽ phải làm tương tự như vậy. Nhưng còn khi suy nghĩ thì sao ạ? Giả dụ như khi con đọc một quyển sách hay, hay như ngay trước lúc ngủ thì con không thể kiểm soát được các suy nghĩ của mình. Như vậy thì con phải làm thế nào ạ? Con sẽ phải chánh niệm tỉnh giác biết rõ mình đang suy nghĩ ạ? Vậy còn những lúc con đang có cảm xúc như đau khổ, sợ hãi thì sao ạ? Điều đó là có thể không ạ? Thực sự đây cũng là một lý do con mới mạo muội hỏi Thầy một cách Thiền ạ. Vì con nghĩ hay là những lúc như vậy thì con sẽ nhập Thiền, còn khi nào làm những động tác cụ thể nào đó thì con sẽ chánh niệm tỉnh giác các động tác đó riêng ạ? Một lần nữa con xin cảm ơn Thầy rất nhiều ạ.
Tất cả những tình huống của con đều không nằm ngoài bốn niệm xứ: trạng thái thân, trạng thái thọ, trạng thái tâm, trạng thái pháp. Dù con đang trong trạng thái nào tánh biết đều có thể biết được.
1) Khi tâm sáng suốt, định tĩnh, trong lành thì bất cứ sự kiện nào liên hệ xảy ra trong hay ngoài tâm đều biết rõ.
2) Khi cần để ý một đối tượng nào thì tâm sẽ tự chú tâm quan sát một cách thận trọng.
3) Khi tâm ý lan man rong ruổi thì chỉ cần con tinh tấn chánh niệm tỉnh giác liền trở về thực tại.
Không cần kiểm soát, không cần thiền định… trừ phi có nhu cầu cần thiết. Đây không phải là những biện pháp thường trực, giống như thuốc chỉ dùng khi bệnh, còn bình thường chỉ cần sống đúng nguyên lý dưỡng sinh thì sẽ khỏe mạnh không bệnh tật. Tâm cũng vậy, chỉ cần sống đúng 3 nguyên lý giác ngộ giải thoát nói trên là không phiền não khổ đau. Còn các pháp môn chế định chỉ sử dụng như phương tiện tạm thời thôi. Con nên đọc lại thật kỹ những sách và bài viết trong trang web này, những điều con hỏi thầy đã nói hết rồi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính Bạch Thầy, con đang rất cần một lời chỉ dẫn của Thầy. Trước nay con vẫn luôn tìm hiểu về Phật Pháp, nhưng chỉ dừng ở mức “thấy” Phật Pháp có lý mà thôi. Nhưng cách đây không lâu, trong một lần con suy tưởng về sự Chết và sự Sống, về cái Bản Ngã (do con có tìm hiểu Phật Pháp nên con cũng có thường xuyên suy tưởng nhũng khái niệm này) thì đột nhiên con cảm giác như mình đã hiểu ra trên mặt lý trí về Tứ Đế. Nói như vậy vì từ khi ấy con nhìn đâu cũng thấy khổ. Ngay cả khi con tự ép mình đọc những sách trước nay con thấy hay, xem những phim trước nay khiến con vui thì con vẫn thấy khổ, một cảm xúc vẫn vui mà vẫn khổ con không thể giải thích nổi. Rồi sau đó một đoạn thời gian thì gần như loại trừ lúc ngủ hoặc lúc nào con ép mình không suy nghĩ gì cả, ngoài ra thì lúc nào con cũng chỉ thấy khổ. Vào lúc ấy con chỉ muốn vứt hết tất cả, chỉ muốn đến ngay một ngôi chùa để quy y, chỉ muốn được giải thoát khỏi nỗi đau khổ và sợ hãi này. Rồi sau đó một thời gian nữa thì mọi chuyện trở nên “đỡ” hơn. Có lẽ là do đoạn thời gian khổ kia khiến đầu óc con kiệt quệ chăng, giờ tuy con nhìn đâu vẫn thấy khổ, nhưng chỉ là khổ trên nhận thức thôi, còn “cảm xúc” khổ thì không nhiều. Bây giờ cảm xúc chủ yếu của con là một loại cảm xúc như buông xuôi, như không có cảm xúc mà con không thể giải thích được. Con chỉ biết là bây giờ dù con làm gì đi nữa thì cũng sẽ có cảm xúc vui vui buồn buồn mơ hồ không rõ. Có những khi con muốn suy tưởng thêm về Phật Pháp, nhưng không được. Bổ sung thêm kiến thức về Phật Pháp thì con làm dễ dàng, bây giờ thì con đã nắm trên mặt tri thức gần đủ các Pháp cơ bản nhất rồi. Vô Thường, Khổ, Vô Ngã, Tứ Thánh Đế, Bát Chính Đạo, Duyên khởi, Nghiệp, Tam Độc, Luân Hồi, Tam Giới, Niết bàn, những khác biệt cơ bản giữa Phật giáo Thượng Toạ Bộ và Phật Giáo Đại Thừa… con đều có thể “giảng giải” cho những người chưa biết được. Nhưng thực sự “suy tưởng” như trước kia con vẫn làm thì bây giờ con không làm nổi. Chưa bao giờ con thấy mình chỉ đang sống “qua ngày” như thế này. Một ngày bây giờ với con thì gần như chỉ là “À, đến lúc ăn rồi”; “À, đến lúc giải trí rồi”; “À, đến lúc nghiên cứu về Phật Pháp rồi”; “À, lại một ngày mới rồi”… Con bây giờ có cảm giác thật kiệt quệ. Muốn dùng trí tuệ thì không được, muốn cảm xúc thì cũng rất phù du… Bây giờ con thật sự không biết phải làm thế nào cho phải. Kính mong Bạch Thầy chỉ cho con một con đường.
Có thể do con hiểu Phật Pháp qua lý trí suy luận nên cái khổ mà con nói mang tính tâm lý, ảo tưởng, ảo giác hơn là cảm giác thực. Nếu con thực sự thấy vô thường, khổ, vô ngã thì tham ưu đoạn giảm, mà tham ưu đoạn giảm thì bớt chấp thủ, bớt dính mắc, bớt bị ràng buộc, như vậy lẽ ra con sẽ thấy tâm hồn nhẹ nhàng, thanh thản, tự do và an lạc mới đúng. Sao lại có thể rơi vào buồn khổ, chán chường, buông xuôi, kiệt quệ? Phải chăng con bị ám ảnh bởi ý tưởng vô thường, khổ, vô ngã hơn là thực sự chứng nghiệm những bản chất thật của nó? Như vậy chẳng lẽ con đã rơi vào tâm si hay vô ký?
Con nói: Một ngày bây giờ với con thì gần như chỉ là “À, đến lúc ăn rồi”; “À, đến lúc giải trí rồi”; “À, đến lúc nghiên cứu về Phật Pháp rồi”; “À, lại một ngày mới rồi”… Đây chỉ là những ý niệm, tư tưởng, quan niệm… hình thành từ sự hiểu biết Phật Pháp qua tưởng tri và thức tri, chứ không phải thực thấy qua trí tuệ (paññāya passati) trong chánh niệm tỉnh giác. Từ nibbindati thường được định nghĩa là nhàm chán, nhưng thực ra nó ám chỉ thái độ không còn ham thích trong dục lạc chứ không phải là trạng thái chán chường của một tâm sân. Nibbindati thường đi chung với virajjati (thoát khỏi mê đắm) và vimuccati (giải thoát ràng buộc), mà giải thoát tham đắm ràng buộc thì sẽ không còn cái khổ tâm lý từ ảo giác của cái ta lý trí nữa.
Không phải là ăn với ý tưởng “À, đến lúc ăn rồi” mà là khi ăn con cần chánh niệm tỉnh giác biết rõ động tác đang ăn một cách minh bạch, không để ý niệm, tư tưởng hay quan niệm của cái ta ảo tưởng xen vào. Con cần phải sống nhiệt tình với tâm vô ngã vị tha, không nên sống thụ động tiêu cực, mà nên sống thiết thực đem lại lợi lạc cho mình và người, thì từ đó con mới có thể chứng nghiệm bài học giác ngộ giải thoát.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính chào thầy!
Đầu thư con xin kính chúc sức khỏe thầy. Thưa thầy, con xin gửi thầy lá thư này với tất cả tấm lòng biết ơn! Trong lúc con thất vọng nhất không biết nói với ai, không có ai thông cảm, con đã gửi thư bộc bạch hết nỗi lòng của con và được thầy động viên và dạy dỗ. Con biết là con không ngoan, con vẫn chưa làm được hết những điều thầy dạy. Con hiểu những điều thầy dạy, con biết là đúng thế nhưng con vẫn chưa thực hành tốt lời dạy của thầy. Con vẫn chưa thể dẹp bỏ hết những mặc cảm, tự ái. Thưa thầy, thế nhưng cho tới hôm giỗ ba con, khi thầy ban pháp cho tất cả mọi người ở đó, con cảm thấy rằng những điều thầy nói dường như đang dạy dỗ cho riêng con và vấn đề của con. Một lần nữa thầy lại khuyên con làm một con người cởi mở, tự tin, không bảo thủ và thay đổi cách đối nhân xử thế của mình. Kính thưa thầy, khi đó sâu trong lòng con cảm thấy biết ơn thầy với niềm xúc động sâu xa, con cảm thấy thật có lỗi, chỉ vì tự ái và bảo thủ mà con đã không nghe lời thầy, mặc dù lúc đó con biết và con hiểu những lời khuyên của thầy là đúng. Con cảm thấy có lỗi với sự quan tâm của thầy, con nhận ra rằng bởi vì sự bảo thủ của con mà có lẽ con đã làm nhiều người thất vọng trong đó có cả những người con yêu kính. Thưa thầy, con xin nghe theo những điều thầy dạy, con sẽ tự nhìn lại những sai lầm của chính mình và không quan tâm những thị phi bên ngoài, con xin nhớ những gì thầy dạy bảo.
Cuối thư con xin kính chúc thầy an lạc, mong thầy giữ sức khoẻ. Con xin thành kính tri ân thầy.
Tốt lắm, thầy rất hoan hỷ. Con đừng mặc cảm sai lầm, có sai con mới thấy ra đúng. Điều quan trọng là con đang thấy ra chính mình, chỉ có như vậy con mới điều chỉnh được nhận thức và hành vi ứng xử tùy duyên thuận pháp trong cuộc sống. Thực ra hôm giỗ ba con, trong bài giảng chính là thầy muốn nhắc nhở để con thấy ra vấn đề của mình. Khổ đau hay hạnh phúc đều xuất phát từ thái độ nhận thức và hành vi của con. Chính thái độ nhận thức và ứng xử sai lầm làm khổ mình và làm khổ người khác. Khi thấy ra điều đó con không còn cho rằng nguyên nhân đau khổ đến từ bên ngoài mà giờ đây con đã hiểu rõ nó đến từ thái độ bên trong của chính con. Đây là nhận thức cơ bản nhất để con bắt đầu có thái độ cởi mở, thương yêu và thông cảm với mọi người và rồi mọi người cũng thương yêu thông cảm và cởi mở với con.
Hôm đó thấy con gầy đi, có vẻ như đầy muộn phiền, bất an và căng thẳng, lại thấy mẹ con cũng lo lắng không yên nên khi lên làm lễ thầy đã giảng để chủ yếu giúp con và mẹ con thông suốt được nghệ thuật sống vô ngã vị tha. Lão Tử nói: “Ngoại kỳ thân nhi thân tồn, hậu kỳ thân nhi thân tiên”. Bỏ mình ra ngoài thì mình lại còn, để mình ra sau thì mình được trước. Chúa Jesus cũng nói: “Kẻ nào chịu đứng sau rốt trên thế gian này thì sẽ được ưu tiên trên nước thiên đàng” Còn Phật thì triệt để dạy chúng ta hãy sống lợi lạc quần sinh vô ngã vị tha thì sẽ không còn khổ đau phiền muộn nữa. Hãy tích cực lên con, một tâm hồn trong sáng đầy tình yêu thương chính là nguồn hạnh phúc bất tận. Chúc con ngập tràn ân sủng của pháp.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính Bạch Thầy, vậy Thầy có thể chỉ cho con một cách cụ thể nào, giả dụ như một phương pháp thiền nào đó để thoát khỏi ám ảnh không ạ? Vì với tâm trạng của con bây giờ thì thực sự là con không thể nào nhiệt tình với thứ gì được, dù là khi làm những chuyện vốn khiến con thấy vui. Con vẫn biết và vẫn cố sống sao cho tốt, nhưng mỗi khi đêm về hay mỗi khi rảnh ra một thoáng thời gian rỗi là con lại chìm vào những ám ảnh như Thầy nói. Và thế là con cứ đau khổ, sợ hãi; rồi lại tạm kìm nén những cảm xúc này lại mà sống; rồi lại đau khổ, sợ hãi… Con thấy mệt mỏi quá Thầy ạ…
Đúng là con đang rơi vào tình trạng “cước căn bất điểm địa”, lơ lửng không có chỗ đặt chân. Lý trí với những ảo tưởng đã hiểu Phật Pháp nhưng thực ra chỉ là những kiến thức vay mượn chưa được kiểm nghiệm. Bây giờ con lại muốn vớ lấy một cái phao phương pháp nào đó để bám níu, nhưng càng như thế con càng rời xa đất thật, vẫn chỉ muốn đặt chân trên cái phương tiện nào đó hơn là đặt chân trên đất thật để bước đi từng bước vững vàng. Con thiếu thận trọng chú tâm quan sát, nên ngay trong câu hỏi trước thầy đã nói: “khi ăn con cần chánh niệm tỉnh giác biết rõ động tác đang ăn một cách minh bạch, không để ý niệm, tư tưởng hay quan niệm của cái ta ảo tưởng xen vào” nhưng con không để ý nên không thấy ra trong đó nghệ thuật sống giác ngộ giải thoát. Mảnh đất thật chính là thực tại thân-tâm-cảnh ngay đây và bây giờ. Thực tại có thể là niềm đau, nỗi khổ, có thể là sợ hãi, muộn phiền… nhưng hãy quan sát nó một cách trọn vẹn và nhiệt tình thì không những con thông suốt được nó mà ngay đó con tìm thấy được một niềm an lạc tuyệt vời. Đừng nương tựa vào đâu, hãy tự thắp sáng chính mình thì mọi phiền não khổ đau sẽ không còn tồn tại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dear Bhante, Happy vassa 2011 on 16th july. May Bhante be strong and healthy to continue the propagation of Buddha sasana.
For washing cutleruy activity, have a lot of plates, cup, fork & spoons to wash after each meal at home. During the process of washing spoons (1st object), I observed my habitual mind tends to swift change to (2nd object) very fast – very disliked to see dirty leftover food on the plates. I awared the hands movement of holding the objects and moving here and there with 3 factors – careful, attentive and observant when the process flashing with water, clean w detergent. While cleaning, awared the sensation of water – cold, sometimes awared degree of coldness at different part of hands… at times, wandering mind like planning object (concepts) interfer in very fast… start thinking, thinking… before end of the process… Bhante, am I doing the right satipatthana at this moment/process???
Xem câu trả lời
That’s right! You are doing it correctly. Just do it naturally, without any purpose in the future. You need only doing it properly in carefulness, attentiveness and observation then the dhamma will carry out other process of operation. Watching, watching everything with pure, serene and clear mind you will see things – body, sensation, state of mind, phenominon inside or outside – as they are. Then you see that the reality is merely nāma and rūpa without self, that things are always rising and passing away, that all phenomina are impermanent, insatiable and nonself… Your mind will be free from defilments of the illusive self, without expectation. Be in the Bliss of Dhamma.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
CON KÍNH CHÀO THẦY! CON CÓ ĐỌC QUYỂN ĐỨC PHẬT VÀ PHẬT PHÁP TRONG ĐÓ CÓ ĐOẠN ĐỨC PHẬT ĐÃ ĐẮC QUẢ CHÁNH ĐẲNG GIÁC, VẬY TẠI SAO ĐỨC PHẬT CÒN GIÀ, BỆNH VÀ CHẾT? VẬY ĐỨC PHẬT NHẬP DIỆT ĐI ĐÂU VÀ ĐẾN ĐÂU? ĐỨC PHẬT CÒN THUYẾT PHÁP NỮA KHÔNG? CON RẤT MONG THẦY GIÚP GIẢI ĐÁP GIÙM CON ĐỂ CON HIỂU THÊM VỀ ĐỨC PHẬT. CON XIN CẢM ƠN THẦY.
Đức Phật đã đắc quả Chánh Đẳng Giác nên tâm không còn bị ràng buộc hay lo sợ sinh già bệnh chết nữa, nhưng cái thân là do duyên sinh nên có hợp có tan, có già, có chết. Nhập diệt là thân hoại mạng chung, còn tâm Phật thì không sinh không diệt, không đi không đến… mà chỉ diệt cái thân ngũ uẩn và vì không còn bản ngã vô minh ái dục nên cũng không còn luân hồi sinh tử. Đức Phật đã nhập diệt nên không còn thuyết pháp theo cách thuyết bằng ngôn từ mà bằng cách biểu hiện chân lý trong thực tánh của pháp tự nhiên, qua đó nếu con biết lắng nghe quan sát thì vẫn chứng ngộ được như chính Phật thuyết bằng ngôn từ vậy. Những vị nghe đức Phật thuyết pháp bằng ngôn từ mà giác ngộ gọi là Thanh Văn Giác, những vị “nghe” đức Phật “thuyết” bằng biểu hiện chân lý qua thực tánh pháp gọi là Duyên Giác.
Điều này thầy chỉ nói đại khái để tạm thời lý trí con không suy đoán lung tung nữa thôi, còn muốn thấy rõ sự thật thì chính con phải tự mình lắng nghe quan sát để thực chứng sự thật mới không còn phân vân nghi hoặc nữa. Con nên nghiên cứu Phật Pháp trong hướng thấy ra chân lý để không còn bị cái ta lý trí vọng thức dẫn đến phiền não khổ đau, chứ không nên tìm hiểu những điều chỉ thuần thỏa mãn sự tò mò của lý trí vọng thức.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch Thầy, con nghe thầy giảng là muốn dẹp bỏ bản ngã mình phải để các pháp diễn ra một cách tự nhiên, vậy trường hợp con muốn thành một bác sĩ, hoặc một giáo sư nên con cố gắng học thật tốt, như vậy có phải là đã bị bản ngã chi phối không? Phải làm sao để trở thành Bác sĩ hoặc giáo sư mà vẫn không lệ thuộc vào cái ta ảo tưởng này? Xin Thầy từ bi chỉ dạy cho con.
Đó chính là công việc khám phá vô cùng lý thú cho sự giác ngộ giải thoát của con sao con lại đi hỏi thầy? Thầy chỉ giúp nêu rõ ra nguyên lý về ngã và pháp để con thấy mà tự giác ngộ thôi chứ thầy đâu có giác ngộ dùm con được. Chính con phải tự mình thấy ra ý muốn trở thành bác sĩ hay giáo sư của con là do tham vọng của cái ta ảo tưởng hay đó là tùy duyên thuận pháp theo nhu cầu thiết yếu của đời sống. Nếu con muốn thì con cứ làm, nhưng điều quan trọng là qua đó con có thấy được đâu là ngã, đâu là pháp, đâu là đúng, đâu là sai… để con tự biết điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đúng tốt, cho thuận pháp thì mới không còn bị sai sử bởi cái ta ảo tưởng nữa. Thầy nhắc lại một lần nữa là không phải dẹp bỏ cái ta, vì nó đâu có thật mà phải dẹp, nó chỉ là ảo tưởng, do vậy con chỉ cần thấy ra nó thì nó tự biến mất thôi. Có điều chắc chắn là khi còn bị cái ta ảo tưởng chi phối thì vẫn còn phiền não khổ đau, dù con có trở thành bác sĩ hay giáo sư đi nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy, con đang gặp lúng túng trong tu tập, xin Thầy chỉ dạy. Trước đây, cũng đã lâu, trong một lần tình cờ con thấy được mọi pháp vận hành như nó đang là (con đã trình với Thầy). Từ đó con sống bình thường, lặng lẽ quan sát thấy biết một cách tự nhiên, và con không một lần nào có lại được sự thấy biết rỗng lặng trong sáng như vậy được nữa. Sự tu tập của con thời gian qua như sau: 1. Con cố gắng để không rơi vào sự so sánh và mong cầu trạng thái đó. Mỗi khi có sự cố gắng, con nhận thấy ngay việc tu tập có năng sở, đối tượng không còn tự nhiên. 2. Khi con buông xuống những cố ý tạo tác của cái ta cá nhân thì dễ bị rơi vào tâm si. 3. Điều rõ nhất con thấy được là sự thấy biết của mình luôn bị ngăn trở bởi một cái gì đó (phải chăng đó là nghiệp lực) và lý trí luôn luôn xen vào bất kỳ lúc nào.
Thưa Thầy, có phải chăng khi “rỗng lặng trong sáng” được cũng là một sự kiện “xảy ra” khi hội tụ đủ nhân duyên, không thể cầu. Vì thế tuy con hiểu không cố tâm tham cầu, nhưng dù sao cũng đã đôi chút cảm nhận mùi vị của Pháp nên con thấy lúng túng với viêc tu tập của con hiện nay. Kính mong Thầy chỉ dạy. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe.
Khi con trải nghiệm thực tánh thì đừng hình thành kinh nghiệm về nó. Kinh nghiệm là nắm bắt thực tánh bằng kết luận, bằng ý tưởng. Đó là tiến trình khái niệm hóa của lý trí vọng thức. Bản thân thực tánh vượt ngoài khái niệm, do đó khi đã bị khái niệm hóa thì nó không còn là thực tánh mà chỉ là hình ảnh quá nhỏ nhoi về nó. Giống như con chụp tấm hình một dòng sông, trong tấm hình dòng sông đã dừng lại còn dòng sông kia thì vẫn tiếp tục trôi chảy không ngừng.
Vấn đề không phải ở chỗ con có thấy lại thực tánh hay không, bởi thực tánh luôn mới mẻ không ngừng, khi con muốn nắm bắt nó thì “ý muốn biết, muốn được” đã che mờ thấy biết của con, và thực tánh đã qua mất rồi. Khi thấy biết có ý đồ thì thực tánh không bao giờ xuất hiện, dù muôn đời nó vẫn là như vậy chẳng mất mát đi đâu cả. Vậy vấn đề không phải là thấy lại được thực tánh con đã thấy, mà là tâm thấy biết có rỗng lặng, vô tâm và trong sáng không. Khi con không thấy thực tánh tức con đang thấy qua khái niệm của bản ngã. Đó không phải là cơ hội để con thấy ra bản chất của cái ta ảo tưởng hay sao? Thấy hành trình tham sân si hay vô minh ái dục của bản ngã cũng là thấy thực tánh. Con phải khám phá cả hai: thực tánh của pháp tự nhiên và thực tánh của cái ta ảo tưởng. Khi bản chất của cái ta ảo tưởng đã bị phơi bày thì đồng thời thực tánh của pháp chân đế cũng xuất hiện.
Lần con thấy trước đây chỉ là nhờ cái ta bỗng nhiên vắng mặt, nên chỉ thấy thực tánh pháp tự nhiên mà không thấy hành trình của cái ta ảo tưởng vẫn còn đó trong vô thức chưa khởi lên. Nay khi nó đang hiện khởi và xen vào sự thấy biết của con thì con không khám phá nó mà lại muốn thấy thực tánh thôi, sai lầm của con chính là ở chỗ đó. Trong kinh Tứ Niệm Xứ đức Phật dạy thấy thân, thọ, tâm, pháp như nó đang là, bao gồm cả tham, sân, si, khổ, lạc, xả… chính là thấy thực tánh, chứ không phải mong đừng có thực trạng đó để thấy thực tánh của pháp nào khác. Cái gì con thấy nó như nó đang là, chứ không phải con nghĩ là, chính là thấy thực tánh.
Vậy: 1) Con cố gắng buông tức là buông mà không xả, nên trong buông còn ý chí buông của cái ta. Hãy để tự nhiên thì tánh biết tự thấy pháp mà không cần cố gắng gì cả. Vì thấy với tâm rỗng lặng trong sáng tức là buông chứ không có ai buông và cái gì để buông cả. 2) Nếu con biết bị rơi vào tâm si thì đâu còn si nữa. Phật dạy, “nội tâm có si biết là nội tâm có si” tức là đang chánh niệm tỉnh giác, nghĩa là tánh biết vẫn sáng suốt, định tĩnh, trong lành. Khi con không biết bằng lý trí của thức tri, tưởng tri thì con lầm tưởng đó là tâm si. Nhưng không biết không hẳn là tâm si, chính cái biết bị chi phối bởi trạo cử và nghi hoặc mới gọi là tâm si. Còn biết (tuệ tri) mà không biết (tức không bị tưởng tri và thức tri che lấp) mới thực sự là biết thực tánh.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Nam-mô Bổn Sư Thích-ca Mâu-ni Phật! Kính bạch sư Viên Minh. Con xin có vài câu hỏi:
1. Có nhiều vị thiền sư giảng về thiền khác nhau như: Thiền sư Như Huyễn Thích Từ Thông giảng có 2 loại thiền là xuất thế gian thiền và thế gian thiền; Từ Hoa Nhất Tuệ Tâm vừa viết dịch cuốn sách Thiền và Chỉ Quán; Thiền sư Thích Nhất Hạnh lại dạy thiền ôm; v.v… Vậy xin sư chỉ dạy mọi người nên tu thiền như thế nào, tu theo trình tự nào, từ phổ thông đến nâng cao, để có kết quả tốt?
2. Những bệnh về thiền mà các người tu thiền thường gặp phải.
3. Cách tu thiền minh sát tuệ.
Riêng con, con có đến chùa Kỳ Viên và được dạy phương pháp phồng xẹp, con tu thấy có kết quả tốt đẹp.
Con cảm ơn sư đã bớt chút thì giờ giảng giúp chúng con, những người bận rộn để có thể tu tập đúng theo chánh pháp của Đức Phật mà không phải mò mẫm hoặc lang thang vòng vo mà mau chóng đi đúng thiền hành để có kết quả tốt đẹp.
Kính bái. Nguyễn Tiến Thành.
1) Sư không muốn bình phẩm về các vị thiền sư khác. Mỗi vị có một cách riêng tùy theo nhận thức và kinh nghiệm của mình về thiền. Tuy lý thuyết và phương pháp của họ không giống nhau nhưng vẫn phù hợp với căn duyên của một số người nào đó. Mỗi người có quyền tự do chọn lựa pháp thiền của vị nào phù hợp với mình, sao có thể thấy ra sự thật là được.
2) Bệnh thiền gồm những trạng thái tẩu hỏa nhập ma sau đây: Nhức đầu do căng thẳng, Suy nhược thần kinh, Hoang tưởng, Nói lý sự nhảm nhí, Tâm thần phân liệt, Bị điển nhập v.v… Phần lớn bệnh thiền do: 1) Hiểu sai. 2) Hành sai. 3) Quá thiên về lý hay sự nên sự lý không dung thông. 4) Quá mong cầu sở đắc. 5) Tinh tấn quá sức. 6) Ý chí quá mạnh. 7) Miên mật không cần thiết. 8) Quá thông minh hoặc si mê nên bị kiến thức xen vào. 9) Thiếu vô tâm (tự nhiên). 10) Tưởng trạng thái hỷ lạc là mục đích. 11) Lệ thuộc vào phương pháp. 12) Rơi vào quan niệm có tu có chứng. 13) Rơi vào quan niệm không tu không chứng. 14) Lấy bản ngã để tu chứng chứ không tùy duyên thuận pháp. 15) Tu vì ích kỷ cá nhân không vô ngã vị tha, vân vân và vân vân…
3) Ngay nơi thực tại thân-thọ-tâm-pháp mà thấy như thực, nghe như thực,… biết như thực, không để ý niệm bản ngã xen vào khiến tham sân si khởi lên, không lệ thuộc vào bất cứ phương pháp chế định nào, không nương tựa, không chấp trước điều gì nơi thực tại đó… Như vậy chính là đang hành thiền Minh Sát Tuệ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
With respect and anjali……very happy to recieve bhante truthfull advise…I truly believed in past and present kamma. I like intensive retreat when really put my heart to practise… Of course as beginner, I had high expectation to gain insight knowleges. But years goes by as regular yogi practioner, my expectation became less and less. The intended mind (intention) was wish to lesser my gross defilement to subtle defilement and build up mindfulness every moment of kayanupasana. I did practised cittanupassana in year 2002 at Shwe Oo min centre, that how I met up Sayalay Dhammarati and sister Ai Hua. I also experienced gross defilement, not so serious as year 2006. I was there for 3 months under Sayadaw Tejaniya and old Shwe Oo Min. I was carefully guided by them.
Bhante, you are right, before the incident arise, I was very upset with depression in the retreat, failure to establish nunnery centre in Penang and to helps our local nuns in needs. That tome, I was in nun uniform. All past bad experienced arised, example: the negative attitudes of our local nuns and unharmony with each other, in years I serviced them (5 nuns). This was my high expectation, want them to live harmony and close to each other and take care of each other when they getting old. I forgot to look into my own mind during this retreat… too upset and bad experiences kept arising very often throughtout last 2 weeks. I didn’t report this experience. I had been servicing them many years – 15 years financially and their needs and wants.
After this retreat, I getting fear of giving my services to nuns, I stopped from 2007 until 2009.
Then 2010, I start worked BHS, remind myself, with sincere heart and sympathy help our local nuns. Some veteran nuns did called for assistance.
Xem câu trả lời
Thank you! With your complement, now I know the exact reason that made you be upset. Don’t be so much worry about your defilements, or others’ unharmony state. Only observe them with the clear mind, without expectation to remove them. Let them come and pass away in its natural way for you to see its true nature.