Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Kể từ khi được Thầy chỉ dẫn, con đã cố tinh tấn chánh niệm tỉnh giác. Nhưng dạo gần đây con chợt thấy dù con có cố gắng đến đâu cũng không được. Thực sự thì tuy Thầy đã chỉ cho con rất nhiều nhưng sao con vẫn cứ thấy việc chánh niệm tỉnh giác nó cứ mơ hồ không rõ. Trước đây con cố gắng không được; nhớ ra lời Thầy dạy con để tự mọi việc xảy ra không cố gắng gì nữa thì cũng lại không đỡ hơn gì vì bây giờ con lại chìm vào chán chường mệt mỏi. Con nghĩ hay là với tư chất như con thì con cứ “làm việc” trước rồi từ đó tiến đến chánh niệm tỉnh giác thì hơn ạ? Hay là Thầy có thể chỉ cho con tham ngộ một bộ kinh sách nào đó chẳng hạn ạ? Con mong Thầy chỉ dẫn cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con áp dụng pháp quán Tứ niệm xứ, con đạt được chánh niệm tỉnh giác khá tốt. Song gần đây con lại nảy sinh một thắc mắc: “Khi quán Tâm thì cái gì quán Tâm? Tâm quán Tâm ư? Nếu lấy Tâm quán Tâm, thì Tâm nào quán Tâm nào?” Kính mong Thầy giải nghi cho con chỗ này. Con xin biết ơn Thầy. Kính Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy cho con hỏi cái này ạ! Con nên làm sao khi con muốn dành thời gian cho việc học của con nhiều hơn, vì giờ con là sinh viên năm cuối rồi ạ. Nhưng con ở chung với chị con, chị con cũng là sinh viên năm cuối, nhưng chị con thì đi học tối ngày và chị con không hề quan tâm gì chuyện nhà hết, con hay đánh giá là chị con chỉ quan tâm bản thân chị con thôi. Con cảm thấy buồn lắm thầy à, cha mẹ con cũng thương chị con nhiều hơn con, từ bé con đã sống tự lập và hướng nội tâm nhiều hơn cũng vì con thấy mọi sự quan tâm điều tập trung vào chị con cả. Có phải là do con kém phước không Thầy? Chính bản thân con cũng vậy sống chung với chị con cái gì con cũng lo hết, tiền sinh hoạt thì gia đình con cho 2 chị em bằng nhau nhưng con dùng khoản tiền ấy mua đồ tốt cho sức khỏe cha mẹ con, và sắm những thứ cho chị con nhiều hơn là lo cho con, chuyện trong nhà từ nấu cơm đến những việc khác cũng do con làm hết, nhiều khi con làm rồi không có thời gian dành cho việc học luôn. Nhưng chị con lại không bao giờ quan tâm gì con hết, con thấy tủi thân lắm Thầy à, con biết là mình nên sống hướng vào trong chứ không nên hướng ra ngoài, nhưng con thật sự rất rất cần sự quan tâm và tình thương Thầy à. Con nhiều lúc muốn bỏ không làm gì hết nhưng con lại thấy thương không bỏ được… Thầy ơi, có phải là do nghiệp kiếp trước con gieo nhân xấu nên giờ con mới vậy không Thầy? Sống như thế nào là hạnh phúc hả Thầy? Nếu con không làm gì hết mà chỉ lo cho bản thân con như cách sống của chị con vậy có sai không thưa Thầy? Con so đo với chị con như vậy có sai không Thầy? Con xin Thầy hoan hỷ chỉ cho con hướng đi ạ. Con thành kính đảnh lễ Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, chánh niệm tỉnh giác là một pháp môn bao gồm nhiều pháp môn, là việc không làm gì cả nhưng thật ra là làm rất nhiều. Như vậy việc chánh niệm chuyên sâu có trải qua giai đoạn 50 hiện tượng ngũ ấm “ma” không? Khi thực hiện chánh niệm tỉnh giác đúng là đã tạo ra vô lượng phước báo (có công năng phá trừ nghiệp chướng) phải không? Con kính lễ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Cười  Đọc câu hỏi hôm nay Con cũng bị cười lây Một ý tưởng khá hay Đưa thơ vào câu hỏi.  Thầy trả lời hay thật “Trong ngoài đều có Phật Cớ sao đem vào ra!!!” Thầy Trò cười ha ha.  Thầy Trò cười ha ha Mọi người cười ha ha Bình đẳng nơi Tánh Pháp Vui vẻ cõi Ta-bà!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con là một người may mắn gặp được trang web này thông qua một người bạn. Con đã thấy khai mở tâm trí rất nhiều thông qua phần hỏi đáp và các lá thư Thầy. Con đã từng quy y làm Phật tử, giờ con có thể quy y lại theo Thầy được không? Con cũng có một số câu hỏi mà lâu nay chưa biết trả lời như thế nào. Đó là, việc mình phân biệt các chuyện đúng/sai dựa trên các quan niệm chủ quan giống và khác nhau như thế nào với việc phân biệt những lời dạy của Phật hợp lí/không hợp lí. Vì Phật dạy phải nghĩ kĩ trước khi tin, việc “nghĩ” này có phải là một sự chấp ngã không? Để chấp nhận những lời dạy của Phật Pháp, có lẽ phải trải qua cuộc sống mới chiêm nghiệm được. Giờ con nhìn lại thấy cũng “chiêm nghiệm” được khá nhiều điều bổ ích. Nhưng việc nhìn lại quá khứ này có phải là vọng tưởng không? Trong khi thầy dạy là chỉ cần sống với thực tại hiện tiền. Con thấy lẩn quẩn quá, kính mong thầy giải đáp dùm con. Con xin cảm ơn thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, có phải chánh niệm tỉnh giác không thể đồng hành cùng người có tâm lực yếu đuối, nhiều lúc con tưởng như mình đã vượt qua được sự tham dục. Nhưng không, chẳng qua là nó chưa hiện khởi thôi. Lối sống hiện nay có quá nhiều hỷ-nộ-ái-ố, làm chúng con khó giữ được tâm an bình, thường hay phạm giới, những khi như vậy con cứ sám hối, chiêm nghiệm lỗi lầm và cố gắng… Con nhận thấy rằng muốn có các điều kiện căn cơ tốt cần phải tạo nhiều duyên lành bằng tất cả thiện pháp thể hiện qua thân-khẩu-ý. Dòng tâm lực sẽ dần mạnh lên, lúc đó sự chánh niệm của ta sẽ trở nên hiệu quả. Bạch thầy,con xin kính trình pháp, mong thêm sự chỉ dạy của Thầy để chúng con đạt nhiều lợi ích. Con kính lễ

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy dạy con tu hành đem ông Phật vào lòng nhưng con không làm được không làm sao làm được đem ông Phật vào lòng Nhưng con lại làm được đem ông Phật ra ngoài cho mọi người niềm vui nụ cười hơ hơ hơ như khi thầy giảng pháp thầy cười hơ hơ hơ con cười hơ hơ hơ sống tự nhiên thông pháp thiền duyệt hỷ niệm xứ Pháp hỷ thực vi diệu a con người sống thở vui tu thiền vô vi a con người vui pháp nghe thầy giảng sáng ra thầy cười hơ hơ hơ con cười hơ hơ hơ đem ông Phật ra ngoài cho mọi người cùng vui 15-8-2011 Thông Pháp

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Khi con học Phật, nhờ nhân duyên được một bạn đồng tu khuyên con nên luôn quán chiếu “Nhân quả và vô thường” để con tu học. Cũng chính nhờ đó con mới tìm được an lạc. Tuy nhiên, trong gia đình con thì chồng con là một con người không tin Phật pháp, anh cho con là một người chỉ đi tìm sở thích và thỏa mãn ý thích của mình mà thôi. Nhưng thực sự trong con không phải vậy. Con giác ngộ được con đường Phật pháp là con đường giác ngộ để cho con người sống an lạc tự tại. Nhiều lúc con tâm sự với chồng con để chồng con hiểu nhưng do nghiệp chướng sâu dày chồng con không thể nào giác ngộ và kịch liệt ngăn cản đường tu học của con. Đã có lúc chồng con giấu hết kinh sách, áo pháp … Con thương chồng con vô cùng. Là một Phật tử con cũng đã làm tròn bổn phận của một người vợ người mẹ, vừa lo kiếm tiền vừa dạy dỗ bảo ban con cái học hành. Niềm vui của con là hai con của con sống tin Phật pháp, biết niệm Phật mỗi ngày và ngoan ngoãn học giỏi. Nhiều lúc con cũng đã tự quán bản thân, do nhân quả kiếp trước con cản đường tu của chồng con nên kiếp này chồng con mới cản đường tu của con nên con cũng hoan hỉ vui vẻ để trả quả. Nhưng sự an lạc trong con hình như lại làm chồng con càng phiền não. Thương chồng mà con chẳng biết làm sao. Con kính mong thầy chỉ dạy cho con phương pháp nào để chồng con bớt phiền não, biết tin Phật pháp. Con xin cám ơn thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Con là một Phật tử thuần thành, con học giáo lý rất nhiều, hiểu biết nhiều nhưng chỉ là lý thuyết, con chưa áp dụng được bao nhiêu vào đời sống thực tại. Mỗi ý niệm khởi lên con đều nhìn thấy rất rõ, nhưng con không xử lý theo cái hiểu của con được. Ví dụ: Khi con nổi giận, con rất biết là con đang giận, nhưng khi thì con kềm được khi thì không. Trước đây mỗi khi như vậy thì con thấy bực mình, phiền não lắm, vì thấy mình quá tệ. Nhưng sau thì con thấy bực mình cũng vô ích, con tự khoan dung với mình, biết mình tệ thì từ từ rồi sửa, chớ cứ uất ức với mình thì cũng chẳng ích gì, gây ra phiền não gấp đôi. Tóm lại là con rất tỉnh táo với từng niệm sinh khởi của mình, nhưng để xử lý nó theo cái hiểu của mình thì con chưa xử lý rốt ráo được. Con cũng biết đã làm người vào cõi này lại sinh làm thân nữ thì chắc chắn là nghiệp nặng rồi, con đâu dám mong cầu ngày một ngày hai mà thoát ngay được. Nhưng có nhiều lúc phiền não quá sức chịu đựng của con, con cầu cứu, tìm gặp thì vị thầy nào cũng khuyên con những điều con đã biết, con chưa tìm được cách gì hữu hiệu có thể giúp đỡ hỗ trợ cụ thể được cho con. Ví dụ giờ đây, con đang yêu thương một người, con biết con yêu thương người đó là vì người đó yêu thương con, thật ra con yêu người đó cũng là vì người đó thỏa mãn cái tôi của con. Hoàn cảnh trái ngang chúng con không thể đến với nhau được (thật lòng thì con đã có quyết tâm không lập gia đình, không sinh đẻ con cái, đời này kiếp này con lỡ vướng vào mối quan hệ cha mẹ anh em, nhưng con đã phát nguyện đời sau con xin làm tu sĩ, nên kiếp này con dứt khoát không lập gia đình), con muốn chia tay. Con tìm mọi cách để chia tay, nhưng con biết, lòng con không muốn chia tay nên dù con có cố tìm cách gì cũng vô hiệu. Làm sao để tâm con có thể thật sự “MUỐN” chia tay??? Dù con hiểu rất rõ là nên thế này nên thế kia… tâm mình ích kỷ, tâm mình tham đắm v.v… con hiểu rất rõ… nhưng con không dứt được, con cứ bị cái ngã của mình sai sử. Con đổ thừa cho Duyên Nghiệp, nhưng con biết đó cũng là cách ngụy biện của con, nếu mình quyết tâm thì nghiệp cũng có thể chuyển mà. Thầy ơi! Kính xin thầy từ bi, chỉ dạy cho con, làm cách nào để có nghị lực LÀM được những điều mình hiểu. Con là người rất có nghị lực trong nhiều lãnh vực khác của cuộc sống, chớ không phải là người yếu đuối lắm đâu ạ, nhưng sao trong chuyện này con quá bất lực! Con xét kỹ, cũng không phải vì con quá yêu người này, chỉ là thực tế thì con chưa tìm được ai có thể yêu thương, thỏa mãn cái tôi của con như người này thôi. Con phân tích mình kỹ đến vậy mà vẫn không chịu buông bỏ cái sự tham đắm của mình. Giờ con phải làm sao để có thể “tự trị” nổi mình hở thầy? Kính xin thầy chỉ dạy cho con một cách THIẾT THỰC nhất. Con cung kính đảnh lễ thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời