Câu hỏi:
Con kính bạch Thầy, cho con hỏi: Phật dạy: “Các pháp do duyên sinh, diệt”. Tổ dạy: “Các pháp là không”. Xin thầy giảng cho con hiểu.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiDanh sách các chủ đề phổ biến
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiThực ra hai câu nói đó có nghĩa giống nhau. Các pháp do sinh diệt, do vô thường, do duyên sinh không tự tánh hay vô ngã, do trong thực tánh không có ý niệm nên gọi là KHÔNG. Vậy trong KHÔNG bao gồm tính sinh diệt và các tính chất nói trên, chứ không phải là không có. Do đó Long Thọ mới nói bài kệ nối kết được những nghĩa trên thành nghĩa trung đạo trong chữ KHÔNG:
Chư pháp theo duyên sinh
Cũng theo nhân duyên diệt
Ta nói đó là không
Cũng gọi nghĩa trung đạo.
Trong Kinh Nguyên Thủy đức Phật dạy rất nhiều về tánh KHÔNG này, như nói: không ngã, không nhân, không chúng sanh, không thọ giả cũng chính là tánh KHÔNG (Anatta, apuggala, nissatta, nijjīva: suññatā’ti vuccati). Còn có một cái KHÔNG rốt ráo nữa là KHÔNG, VÔ TƯỚNG, VÔ TÁC, VÔ CẦU. KHÔNG này chính là đoạn tận cái ta ảo tưởng tham sân si.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời1) Muốn cho tâm trụ ở đâu đó cũng được, nhưng thực ra không cần phải trụ tâm ở đâu cả. Khi có đối tượng thì tâm tự ứng ra thấy biết, khi không có đối tượng thì tâm tự an (trở về rỗng lặng như hư không), như vậy ai trụ tâm? Chính vì có người trụ tâm nên mới có phóng tâm. Nếu buông cái người trụ tâm ấy đi thì tâm tự ứng tự an một cách tùy duyên thuận pháp, làm sao có phóng tâm được? Do đó đức Phật dạy: “Không nương tựa, không bám níu vật gì ở đời”. Ngài Huệ Năng ngộ ra điều đó khi nghe câu: “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” và thấy rằng tâm vốn “không một vật” (vô nhất vật). Vậy lấy gì mà trụ? Và khi ngủ thì ai trụ tâm và tâm trụ ở đâu? Tâm tự ứng tự an chính là chánh niệm. Trong chánh niệm không có người niệm nên Thiền Tông gọi đó là vô niệm.
2) Khi không làm gì, ngồi (đứng hay nằm) yên thì tâm chỉ còn thấy thân đang thở là đối tượng nổi trội nhất, thấy như vậy một cách tự nhiên, tuyệt không cố gắng điều khiển hay rèn luyện gì cả, thì đó chính là chánh niệm tỉnh giác, vì vậy gọi là niệm thở vô thở ra (ānāpāna-sati). Nhiều người không biết rằng ngay đó chính là tâm tự ứng chánh niệm tỉnh giác và thấy tánh, nên đã đặt ra rất nhiều phương pháp thở khác nhau để luyện thân, luyện tức, luyện tâm mà biến thành yoga, khí công, luyện đan… nhưng không khéo lại rơi vào ý đồ hoàn thiện của bản ngã. Như vậy, rốt ráo mà nói đó là thất niệm chứ không phải chánh niệm như đức Phật đã dạy.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
1) Chân lý có sẵn ở mỗi người và ở khắp mọi nơi nên đúng là ở đâu có giác ngộ ra chân lý thì ở đó có sự giải thoát, chứ không lệ thuộc vào Tôn giáo, và lại càng hoàn toàn không lệ thuộc vào tổ chức Tôn giáo. Nhưng nếu có bậc giác ngộ được chân lý mà chỉ rõ cho sự thật thì chúng ta thấy ra dễ hơn, chứ không phải bậc giác ngộ ấy ban cho chúng ta chân lý của ngài.
2) Có vô số điều đức Phật không nói ra, tuy nhiên những điều Ngài nói ra lại là nguyên lý cốt lõi của vạn pháp, do đó hễ thấy chân lý cốt lõi thì cũng có thể thấy ra tất cả pháp. Ví dụ khi Phật nói sắc, thanh, hương, vị, xúc là nói đến tất cả thế giới vật lý; khi nói mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, là ám chỉ toàn bộ thế giới sinh lý, và khi nói ý và đối tượng của ý là đề cập đến sự tương giao vận hành của tâm lý trong sinh lý và vật lý. Như vậy, không phải đức Phật nói một phần nhỏ của cái toàn thể mà Ngài nói tóm tắt chỗ tinh yếu nhất của cái toàn thể ấy. Cho nên người nào chỉ tin vào giáo lý đức Phật dạy thôi vì cho rằng đó là tất cả thì khó thấy được pháp giới mênh mông, còn người nào tưởng Phật dạy chưa đủ phải đi tìm thêm số lượng thì khó thấy được cốt lõi của chân lý là gì.
Câu hỏi:
Câu hỏi:
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐược con. Tụng kinh niệm Phật là tùy vào thành tâm hay nhất niệm của con chứ không tùy thuộc vào hoàn cảnh. Ở đâu tâm thanh tịnh thì ở đó thanh tịnh. Ngồi trước bàn thờ hay đọc oang oang nhưng tâm không thanh tịnh thì cũng như không. Nhưng nếu con biết ứng dụng tâm thanh tịnh vào hành động, nói năng, suy nghĩ trong giao tiếp, buôn bán, ứng xử hàng ngày nữa thì con mới xứng đáng là một người Phật tử chân chính và an lạc.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiTôn giáo khác với tổ chức tôn giáo và người theo tôn giáo. Nhiều người quá hời hợt khi đánh giá một tôn giáo qua hình thức tổ chức hay qua những người theo tôn giáo ấy. Một người sống thông hiểu đạo lý là người có tầm nhìn thấu suốt được các tôn giáo nhưng có thể anh ta không theo một tổ chức tôn giáo nào, hoặc vì hoàn cảnh của mình mà anh ta theo một tổ chức tôn giáo nào đó, nhưng điều này không nói lên phẩm chất trí tuệ và đạo đức của anh ta. Nhiều người theo đạo Phật nhưng lại có niềm tin kiểu Thiên Chúa, và ngược lại.
Theo tôn giáo nào không quan trọng, mà quan trọng là tôn giáo đó có giúp con giác ngộ đạo lý của cuộc sống để con có thể sống một đời sống có ý nghĩa, có lợi ích cho mình và người hay không. Chuyện bình phẩm của người đời có thể là những phản ánh sự thật, cũng có thể chỉ là những câu chuyện mua vui, do đó con đừng để tâm làm gì. Có 3 hạng người: 1) Người không có duyên thì gặp toàn chuyện xấu nên họ không có niềm tin. 2) Người có duyên xấu thì gặp xấu cũng tưởng tốt nên thành mê tín. 3) Người có duyên lành thì gặp bậc chân tu nên họ có được chánh tín. Đó cũng là việc bình thường thôi.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời