Thưa Sư Ông, trong câu trả lời cho câu hỏi: “Làm thế nào để biết mình thiền đạt kết quả?” ngày 15/09/2011, con chưa hiểu 3 điều này nghĩa là gì ạ:
Điều 8: Thấy ra trong thực tánh chân đế tánh biết và pháp đã tự hoàn hảo nên không còn phân vân nghi hoặc.
Điều 9: Thấy ra không cần nương tựa và bám víu bất kỳ sở đắc nào nên không còn tham ái trở thành (không còn chỗ sinh y).
Điều 10: Thấy ra không có ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả nên không còn ngã mạn, trạo cử và vô minh.
Con xin Sư Ông dạy cho con hiểu ạ. Con cảm ơn Sư Ông.
Điều nào con hiểu được thì hiểu, điều nào chưa hiểu thì cứ để đó rồi đủ duyên sẽ hiểu, đừng nên cố hiểu bằng lý trí suy luận. Vì đây là thước đo trình độ tu chứng mà con. Có thể con không hiểu một phần vì trở ngại ngôn ngữ. Vậy để sư ông giải mã ngôn ngữ thôi còn có thực chứng được hay không lại là chuyện khác.
Điều 8 có nghĩa là khi đã thực chứng bản chất tối hậu của pháp (hay Thiền Tông gọi là kiến tánh) thì không còn nghi ngờ gì về chân lý nữa. Điều 9 có nghĩa là khi đã thực chứng chân lý tối hậu thì không còn nương tựa hay dính mắc bất cứ điều gì trên đời, không còn muốn hay cố gắng trở thành cái gì nữa cả (sinh y là chỗ bám víu để trở thành), chỉ sống tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha thôi. Điều 10 có nghĩa là không còn thấy mình là ta, là người, là chúng sanh hay là sinh mệnh gì cả, vì đã trở về với chân lý tối hậu thì làm sao còn ngã mạn, trạo cử và vô minh nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kinh thưa Thầy, sau một thời gian học Pháp Thầy, con thấy con người mình vô minh và phức tạp lắm. Cái tốt xấu gì cũng có. Nên bây giờ con chẳng dám tin gì ở mình cả và cũng chẳng dám thần tượng và tin ai cả. Cộng với từ thuở nhỏ đến giờ, con luôn bị người khác lợi dụng và gạt gẫm nên tâm nghi hoặc của con rất nhiều. Vậy xin thầy chỉ dạy con làm sao để ứng phó với người đời, kể cả cha mẹ anh chị em và bạn đạo? Thành kính tri ân Thầy.
Xem câu trả lời
Trong 10 điều “thấy ra” mà thầy trả lời cho câu hỏi: “Làm thế nào để biết mình thiền đạt kết quả?” của một Phật tử (ngày 15/09/2011), thì như vậy là con đã thấy ra điều thứ nhất. Có điều nếu con thấy sâu hơn nữa thì con sẽ thông cảm với mọi người, vì ai mà chẳng sai lầm, không sai lầm làm sao mà học bài học điều chỉnh nhận thức và hành vi để có thể Minh Hạnh Túc như Phật? Có vị Phật nào chưa từng trải vô số sai lầm mà thành Phật đâu? Không trải qua sai lầm làm sao Ngài biết được chúng sanh sai lầm như thế nào mà từ bi khai thị và chỉ đường giác ngộ? Vậy là con chưa thấy hết sai lầm của mình đâu, hãy thấy nữa đi, cho đến khi nào chẳng còn nghi ngờ, phê phán hay thiên vị ai cả thì con mới thực chứng điều thứ nhất được. Nhiều người bỏ qua khâu “thấy ra” thứ nhất này để muốn tu luyện cho mau giải thoát thì thật là sai lầm trầm trọng!!! Thực ra khâu thứ nhất này là khâu khó chứng nhất, nếu chứng được khâu này thì mấy khâu sau tưởng là khó lại dễ dàng hơn nhiều.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, cho con hỏi ạ. Con có cần phải làm chủ sự chú tâm và xả tâm không ạ khi cần hướng tâm vào đối tượng nào thì biết rõ đối tượng đó, không cần thì buông thư không hướng tâm vào đâu cả?
Có hai trường hợp xảy ra với con khi buông thư không hướng tâm vào đâu cả, có thể lúc đó thân tâm nhẹ nhàng thanh thản, có thể tâm tự biết đang suy nghĩ hay tự biết hơi thở… Lúc đó con tác ý buông thư rồi tâm muốn biết gì thì con kệ nó, nó muốn biết hơi thở bao lâu thì biết rồi nó không ở trên hơi thở nữa tự nó chuyển sang đề mục khác thì con cũng kệ nó con chỉ biết thôi, như thị. Con hành như vậy có đúng không bạch thầy?
Trong thời khoá, con ngồi buông thư thanh thản, lúc nào thấy tâm lắng dịu xuống thì con tác ý theo dõi hơi thỡ, lấy hơi thở làm đề mục chính, nếu có ý nghĩ hay cảm thọ nào xen vào thì con nhân biết rồi biết lại hơi thở, con chỉ ngồi thiền theo dõi hơi thở 15 phút thôi, khi xả thiền thì con tác ý buông hơi thở ra, trở về trạng thái bình thường, thanh thản an lạc. Khi đi kinh hành thì lúc đầu con cũng thư giãn đi không tác ý hướng tâm vào đâu cả, tâm thế nào cứ để nó thế, khi thấy tâm thanh thản thì con tác ý tỉnh thức trên từng bước chân, khi hết giờ kinh hành 15 phút thì con cũng tác ý buông bước chân ra trở về trạng thái bình thường. Con tu như vậy có đúng không ạ?
Vì sự vi tế của việc tu tập tâm linh, sai một ly đi một dạm, con đã gặp nhiều hiểu lầm ứng dụng sai, nay cẩn thận con xin trình bày với thầy xin Thầy chỉ dạy cho con. Con cảm ơn Thầy nhiều. Con xin đảnh lễ Thầy ạ.
Tánh biết tự biết hướng tâm hoặc chú tâm đến đối tượng tiếp xúc với nó, và khi thấy không cần thiết tánh biết cũng tự biết buông ra. Khi con cố ý làm chủ sự hướng tâm, chú tâm hay xả tâm thì coi chừng cái ngã đã xen vào điều động thân tâm. Chỉ cần con khám phá ra cái ta ảo tưởng đang hoạt động trong đó là được, nếu không cái ngã sẽ mãi lăng xăng tạo tác không ngừng! Hãy để mọi pháp tự nhiên như nó là mà thấy, và chỉ thấy thôi, đừng cố gắng điều khiển pháp theo ý mình. Tâm cần rỗng lặng trong sáng thì mới thấy được thực tánh pháp. Do đó đừng bắt tâm phải trụ vào đâu cả. Mọi sự đến đi, sinh diệt vô thường và vô ngã mà con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy, con muốn khi không sống nữa sẽ hiến tất cả nội tạng có thể, còn lại sẽ hỏa thiêu thân này, nhưng con lại nghe nói về “thân trung ấm” và sự “nóng” nào đó xảy ra. Dạ xin Thầy chỉ cho không biết thế nào là phải, thưa Thầy?
Xem câu trả lời
Hiến xác là tốt nhất rồi còn sợ gì nữa? Nếu bây giờ con biết sống thuận pháp, biết làm phước thiện như tình nguyện hiến xác chẳng hạn thì khi chết con siêu sanh rồi, chỉ còn lại cái xác không hồn thôi thì chôn thiêu gì mà chẳng được, quan trọng là làm sao cái xác ấy còn làm được lợi ích cho người khác mới là hay. Chỉ có cái gọi là “thân trung ấm” khi nào bị đọa vào cõi âm (Peta và Asura) thôi, chứ không phải ai chết cũng phải qua thân “trung ấm” cả đâu, đừng sợ. Cho dù là người âm thì họ lạnh mà được đốt nóng thì họ còn mừng nữa là khác.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, con không tìm thấy sách “Sống trong thực tại” trong Thư viện của trang nhà. Con phải tìm ở đâu kính bạch thầy?
Xem câu trả lời
Vì cuốn Sống Trong Thực Tại trước đây có đăng rồi, nhưng nay thầy đang sửa lại cho hoàn chỉnh để xuất bản nên sau khi xuất bản thầy mới cho đăng lại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy, vừa rồi con được nghe băng giảng Pháp Thoại 2 khóa 8 thì những hoài nghi của con đã được Thầy xóa sạch. Bây giờ con mới hiểu tại sao một vị thiền sư đã ngộ khi nghe tiếng tiếng động do cuốc trúng một viên gạch văng vào gốc cây. Thì ra Alahán không phải là một lý tưởng quá xa vời như con tưởng tượng trước đây. Hèn chi Thầy cứ lấy ví dụ ngồi mỏi thì đứng dậy, khát thì lấy nước uống làm con cứ thắc mắc mãi là mấy chuyện đơn giản này sao lại có dính dáng đến vấn đề giác ngộ! Nay con đã vỡ lẽ ra được. Con xin thành kính tri ân Thầy.
Kính thưa Sư, con cũng có thể hiến tất cả nội tạng khi con chết nhưng con xin hỏi Sư rằng nếu nội tạng được lắp ráp cho một người bất nhân, làm nhiều việc bất thiện hại người thì con có cộng nghiệp với người đó không ạ? Con kính tri ân Sư! Sư có chương trình hoằng pháp bên Châu Âu để chúng con được đảnh lễ Sư không ạ?
Tích xưa, Bồ-tát (tiền thân của đức Phật Gotama) hiến thân cho cọp mẹ ăn để có sữa nuôi đàn cọp con mà được xem là Ba-la-mật bậc thượng. Vậy nay con hiến xác cho y học để cứu giúp người khác là đang học hạnh vị tha của Bồ-tát, còn ai sử dụng xác ấy làm gì đâu có ảnh hưởng đến con. Chỉ gọi là cộng nghiệp khi 2 hoặc nhiều người cùng có chủ ý tạo nghiệp giống nhau và đã hành động chung với nhau.
Sư chưa có kế hoạch đi châu Âu. Cái đó tùy duyên chứ sư chưa có chủ ý. Sở dĩ sư đi Úc, đi Mã Lai v.v… hoằng pháp là do Phật tử hay các Hội Phật giáo ở đó thỉnh. Vậy còn để xem châu Âu có duyên không mới được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch thầy! Khi tọa thiền, sau ít phút ổn định, con bắt đầu thả lỏng toàn thân và chỉ hay biết các đối tượng. Con nhận thấy vì nhắm mắt nên ngoài sự xúc chạm nơi thân, tai nghe âm thanh, con thường để ý đến nhịp đập nơi chấn thủy và ý nghĩ sanh khởi. Nhưng nhiều lúc con thấy mình không đủ chánh niệm để nhận ra sự chuyển từ niệm suy nghĩ này sang niệm suy nghĩ khác… Mặc dù khi đó con thấy mình chánh niệm rất tốt nhưng con không hiểu tại sao điều đó xảy ra rất nhiều lần? Con kính mong thầy hoan hỷ chỉ dạy cho con được minh bạch. Con xin cám ơn thầy và kính chúc thầy mọi Phật sự đều được thành tựu viên mãn.
Con tọa thiền như vậy là theo trường phái niệm tâm nào đó rồi. Khi con niệm tâm theo kiểu đó thì đã rơi vào có người niệm và có đối tượng để niệm. Nghĩa là con đang thiết lập mối quan hệ chủ quan giữa ngã với pháp, trong đó con lấy cái ngã ý thức để biết các trạng thái tâm (pháp trần) chứ không để cho tánh biết và pháp tương giao một cách tự nhiên, rỗng lặng trong sáng, vô vi vô ngã.
Ý thức là do duyên sinh, nghĩa là khi có đối tượng pháp trần thì ý thức mới sinh khởi, như vậy bản chất của ý thức là có sinh có diệt, vì vậy cố gắng duy trì ý thức là một sai lầm, mặt khác, dùng ý thức sinh diệt đó để đi tìm trạng thái tâm cũng sinh diệt và muốn thấy sự liên tục giữa các tư tưởng là một sai lầm trầm trọng khác. Ý thức tự khởi khi đối tượng sinh, tự diệt khi đối tượng diệt trong đó hoàn toàn vô ngã. Như vậy khi đem cái ta ý thức ra để niệm pháp thì cả ngã lẫn pháp đều do tưởng sinh chứ không phải là pháp vô ngã. Đem cái tâm hữu ngã đi tìm kiếm pháp không phải là thiền mà chỉ là trò ảo thuật của cái ta ảo tưởng mà thôi.
Vậy tại sao con lại muốn duy trì “chánh niệm” để nhận ra sự chuyển tiếp từ tư tưởng này qua tư tưởng khác? (Sở dĩ thầy đóng ngoặc kép 2 chữ chánh niệm vì đúng ra con đang nói đến cái ta ý thức chứ không phải chánh niệm như con tưởng, đó chưa phải là chánh niệm đích thực). Sự cố gắng duy trì ý thức và đối tượng vô thường sinh diệt này là điều bất khả, nên may mà con không làm được, nếu con làm được thì chẳng lẽ suốt đời cứ ngồi để mong nhận ra sự chuyển tiếp từ tư tưởng này qua tư tưởng khác hay sao? Vậy con cố gắng như vậy làm gì cho mất thì giờ vô ích? Niệm (trạng thái) tâm là để thấy tâm vô thường sinh diệt, mà nó đang vô thường sinh diệt thì quá tốt rồi, con còn muốn duy trì điều gì nữa?
Con thử đừng cố gắng ý thức (cái mà con gọi là niệm!) gì cả, rồi để xem khi đó có phải tánh biết tự nhận ra pháp (thân, thọ, tâm hoặc pháp tùy duyên chứ không phải chọn lựa riêng một đối tượng nào) và tánh biết nhận ra luôn cả thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm và ý thức một cách dễ dàng mà không cần cái ta năng niệm của con xen vào hay không? Nếu thấy được như vậy mới là chính là chánh niệm tỉnh giác của tánh biết trên pháp tự nhiên và đó cũng là thiền mà không cần tọa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dear Bhante Punnavijja.
Sukhi hotu, may master be well and healthy.
I did email to sayalay dhammarati on our mission to VN year 2012. Master must be very busy, unable to reply so soon.
We, Bodhiheart Monday Study Group, majority are senior citizen very keen to visit Master’s monastery. Can we organise Noviceship/nun/8 preceptor programme and sightseeing tour after the programme end. As this will be their first trip to VN.
Thus we would like to get permission from Master which month is most suitable and free to organise???
We can get Sayalay and Bhante Cittadipa to assist in organising. And also to check the airline airfare and internal domestic flights n accommodation n meals arrangement.
We do truly understand Master is extremely busy. We really looking forward and keen to learn and relearn the truth teaching of Buddha Dhamma.
With respect & anjali.
Selina ooi.
BHS dhamma worker.
Your group would be welcome to my monastery next year as you are planning. But I’m sorry that my monastery has not enough rooms for all members of your group. So they would be better to stay in a hotel nearby my monastery. Would it be ok? And because of staying in hotel, it would be inconvenient for them to wear yellow robes as novices and nuns. I suggest that at night they stay at the hotel and by day they take part in a meditation program for 8 preceptors at my monastery. During the time of practising they will wear a special uniform which I provide. I think it would be more convenient for them to take a tour after that.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con hiện tu tập theo pháp môn niệm hơi thở. Lúc trước con có thể ngồi thiền được khoảng 30 phút, nhưng gần đây ngày càng ngắn đi. Cứ ngồi được một lúc lại bồn chồn, mở mắt xem đồng hồ, mong cho đúng giờ ngồi dậy cho xong, nên thời gian ngồi cứ ngắn dần đi 20 phút, 15 phút, 10 phút. Mong thầy hướng dẫn thêm. Con xin cảm ơn thầy.
Con không nói con niệm thở theo cách nào và với mục đích gì làm sao thầy điều chỉnh chỗ sai cho con được? Tuy nhiên thầy biết là con đang dùng hơi thở để cột tâm con lại. Cái tâm của con nó không muốn bị kiềm chế nên nó vùng vẫy để tìm tự do. Nhưng động lực ngồi niệm hơi thở để cột tâm của con là muốn đạt được trạng thái yên ổn tức là do tâm tham, và muốn được như vậy con phải cố gắng loại bỏ sự bất an nên đó là tâm sân. Khi tâm bị tham và sân cưỡng chế thì nó vùng ra là phải nên đó là trạo cử. Trạo cử một hồi mệt thì nó mệt mỏi hôn trầm và lười biếng nên không muốn tiếp tục nữa, do đó tâm con nghi hoặc không thể nào an lạc và ổn định được. Vậy nếu con hành sai chỉ tạo thêm 5 chướng ngại nói trên.
Vậy bây giờ con đừng nói ngồi thiền, đừng cố cột tâm vào hơi thở mà làm cho tâm sợ hãi. Hãy ngồi thư giãn, buông xả cho thân tâm nghỉ ngơi thật thoải mái, lúc đó tâm sẽ thấy hoan hỷ, hứng thú và nó dễ dàng thấy thân đang thở vô thở ra một cách tự nhiên mà không cần cột trói hay câu thúc gì cả. Cứ tự nhiên không cố thúc ép gì cả thì tâm sẽ tự lắng dịu dần, cho đến khi nó tự thấy an lạc, ổn định và buông xả hoàn toàn. Đó mới chính là định đích thực. Định này không tính thời gian, có khi chỉ một giây thôi còn hơn con ngồi ép tâm phải định cả ngày theo cách hữu vi hữu ngã.