Kính thưa thầy, tự lòng, chuyện quá khứ con bỏ nhưng bây giờ chuyện cũ có người nhắc lại, bản ngã của con trỗi lên đến nỗi con muốn quên lời Phật và thầy dạy. Thưa thầy, thầy dạy con cách nào để con vượt qua sự đấu tranh nội tâm này. Con mong thầy.
Xem câu trả lời
Không bỏ quá khứ cũng không vượt qua cái gì cả mà chỉ thấy nó như nó đang xuất hiện tại đây và bây giờ thôi. Thấy mọi chuyện đến đi như nó là, không lấy, không bỏ, không phê phán, không can thiệp… vì duy nhất chỉ có nó như nó đang là thôi, chứ có ai đâu mà muốn vượt qua? Nếu đã thấy bản ngã trỗi lên thì chỉ thấy thôi, còn muốn vượt qua tức là đã chồng thêm bản ngã lên bản ngã thì làm sao buông hay vượt qua bản ngã được? Hãy thấy, thấy và thấy… thì tự động có sự chuyển hóa… còn vượt qua hay không là việc của pháp, con đừng lo.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Cảnh mùa thu
Lá vàng Australia/
như áo vàng của sư/
như trí tuệ của sư/
những lời sư thuyết pháp/
cho mọi người tỉnh giác/
như hơi thở cuộc sống/
những câu sư trả lời/
cho mọi người suy nghĩ/
cho mọi người bừng tỉnh/
cho người và cho mình/
sống tuỳ duyên thuận pháp/
vui cuộc đời vô ngã vị tha/
Bạch Thầy! Thầy vui lòng giảng giải giúp con, tại sao: “đi tu là coi như mình đă chết rồi”. Con nên hiểu như thế nào cho đúng nghĩa? Con xin cảm ơn Thầy!
Thầy không biết người nói câu đó có ngụ ý gì, không biết có trùng hợp với ý thầy muốn nói về điều đó không.
Có một người nọ đến than khóc và nói với thầy rằng con không có hạnh phúc, chỉ toàn là đau khổ, con muốn chết đi cho xong. Thầy nói tốt quá, vậy tại sao con không cứ coi như mình đã chết, đã chấm dứt con người cũ và bây giờ hãy sống như một con người có tâm hồn hoàn toàn mới mẻ, chỉ biết sống vô ngã vị tha, phục vụ mọi người mà không đòi hỏi hạnh phúc gì cho mình, vì mình còn đâu nữa mà sung sướng hạnh phúc hay khổ đau phiền muộn. Còn nếu con chết đi trong hận thù khổ đau thì cũng sẽ tái sinh trong khổ đau thù hận mà thôi. Do đó thầy có bài thơ phỏng tác từ một ý thiền: Chết đi cái ta ảo tương (bản ngã) để sống với một tâm hồn luôn rỗng lặng, trong sáng, tự tại, hồn nhiên:
Tâm không, làm muôn việc
Công đức trả về không
Sống nhờ ơn không tạng
Chết từ thuở lọt lòng.
Vậy không phải chỉ người “đi tu” mà là bất kỳ ai có thể chết đi từng sát-na cái ta ảo tưởng thì người ấy có thể sống mà không hề tái sanh nên mới được gọi là bậc vô sanh.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy con là phật tử mới qui y tại Tổ Đình Bửu Long. Trước đó con tìm hiểu đạo Phật chủ yếu qua mạng và con đọc khá nhiều về Thiền. Con có thực tập thiền theo Phật giáo Nguyên Thủy, Thiền Tông Việt Nam (Hòa Thượng Thích Thanh Từ), thiền của Đạo gia nhưng hiện nay vẫn chưa thấy kết quả gì mà đôi khi thấy tệ hơn nữa. Con xin thầy từ bi giúp con.
Xem câu trả lời
Con nên vào trang web này nghe pháp thoại thầy giảng mấy khóa thiền vừa rồi. Thiền không phải là những phương pháp tu luyện để đạt được một kết quả mong đợi, mà là sống thuận pháp (Dhammānu dhamma patipanno viharati), do đó con nên nắm vững đạo lý thiền hay nguyên lý của pháp trước rồi mới có thể sống thuận pháp được. Nếu chỉ hành theo một số phương pháp thiền thì chẳng đi tới đâu cả. Dù có đạt được điều gì thì đó cũng chỉ là những kinh nghiệm cục bộ mà thôi, khó có thể thấy pháp và sống thuận pháp được. Nếu con muốn thầy hướng dẫn thiền thì con nên đọc một số sách Thầy viết để hướng dẫn sống đạo như: Con Đường Hạnh Phúc, Tuyển Tập Thư Thầy, Vi Tiếu, Thiền Phật Giáo Nguyên thủy và Phát Triển, Thực Tại Hiện Tiền, Sống Trong Thực Tại (đã có trong mục Thư Viện). Đọc những cuốn sách này đồng thời nghe pháp thoại thầy giảng con sẽ nhận ra pháp thiền thầy đang hướng dẫn. Sau khi đã thấy ra một số vấn đề con có thể đến tham vấn với thầy thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy.
Con có duyên lành được học giáo Pháp. Và một trong những người “bạn đạo” gần gũi nhất của con là mẹ con. Mẹ con luôn thảo luận với con về cách giải thoát khỏi những bế tắc, lạc lối của con trong cuộc sống. Con đã tranh luận với mẹ con rất nhiều và mẹ con đã có thêm một bức thư gửi con. Con thực sự phân vân. Xin Thầy cho con ý kiến để giúp con và mẹ con học đạo tốt hơn:
“Ngọc Tâm, trong cơn giông tố của tâm, mẹ đã tìm cầu từ mọi nguồn để tìm sự giải thoát. Mẹ thiền theo Phật giáo vipassana, mẹ hỏi và đọc sách của Thầy Viên Minh, mẹ nói chuyện với một số bạn đạo, rồi mẹ đọc về Krishtamurni, kể cả nghe nhạc Trịnh Công Sơn… Nhưng nghĩ nhiều đến lúc đau đầu. Buông lơi một chút, mẹ hiểu, có cái gì đó rất chung giữa các đường lối giải thoát: Đó là tâm không và an vui trong giây phút hiện tại.
Vì vậy, mẹ đã hứa sẽ không tự mình rơi vào – và cũng không để người khác làm mình rơi vào những lý luận, tranh biện theo cái tri kiến, định kiến và kinh nghiệm thủ cựu về đạo đức, luân lý, triết lý… mà chứa đựng sau đó đầy tham lam, si mê của bản ngã. Từ bỏ mọi tri kiến để đến với tâm không và sự an vui trong từng giây phút hiện tại. Tận hưởng những cái đẹp trong sáng và thánh thiện của cuộc sống, đó có thể là nói chuyện với con, là công việc nội trợ tầm thường, là một bản nhạc mẹ nghe vu vơ, là cảnh thiên nhiên như vẽ, là một món ăn tinh tế nào đó… tất cả là niềm vui ngọt ngào mà cuộc sống luôn mang đến cho mẹ từng giây phút cuộc đời. Cớ sao lại lạc lầm hả con?
Bất cứ sự vật, hiện tượng gì cũng có hai mặt của nó. Mẹ đã phải tập nhìn thấy cả hai mặt để thấy được sự cân bằng và toàn vẹn của cuộc sống. Đó là “cái thấy thật của Pháp” theo cách nói nhà Phật hay cái “liên hệ trật tự cuộc sống” của Krishtamurni.
Trong cơn bất hạnh, mẹ đi tìm những cái phao sống để xem họ đã vượt cơn nguy nan ra sao. Rồi con sẽ thấy ở các vĩ nhân, cứu cánh cho những đau khổ trần tục của họ trên hết là cái mà họ mang đến cho cuộc đời. Vậy đời người, ngoài việc học lấy những bài học, cần phải mang đến và đền đáp cho cuộc sống điều gì đó. Đó cũng chính là điểm tựa nội tại tạo nên sức mạnh của mỗi người.
Nhưng mang đến cuộc đời cái gì đây? Các vĩ nhân vừa có tài năng, vừa có niềm say mê trong lĩnh vực của họ, tất yếu họ sẽ mang đến cho cuộc đời những quà tặng của riêng mình. Vậy mình mang đến cho cuộc đời này cái gì? Mình có tài năng và lòng say mê gì?. Đôi khi câu hỏi dẫn mẹ đến bế tắc, yếu đuối và dường như xa rời giáo pháp. Vậy mà trong lúc buồn nản nhất mẹ mới chợt nhận ra, món quà đó chính là NIỀM VUI.
Như vậy, tài năng và nỗ lực chưa đủ để tạo ra quà tặng của cuộc sống, vì thế mới có chiến tranh, thù hận và đau khổ – trong tất cả những cái đó đều có tài năng và nỗ lực. Phải có niềm vui – niềm vui là thứ duy nhất cuộc sống cần đến, trong đó có bản thân mình.
Mẹ thấy rõ hơn, đến gần với giáo pháp hơn, bởi niềm vui thì quá đỗi phong phú, nó luôn có sẵn ở mọi nơi, trong mọi vật và mọi lúc. Nó không hẳn chỉ là những kinh điển lý luận cao siêu, các công trình nghiên cứu nhân bản, các bản nhạc thánh thiện hay là những món ăn công phu… Nó là tất cả, là những nụ cười từ những điều đơn giản nhất! Vì vậy, ai cũng có thể đền đáp cuộc sống – thông qua niềm vui.
Nỗ lực đền đáp cuộc sống, nỗ lực tạo nên sức mạnh nội tại của bản thân, nỗ lực tìm đến hạnh phúc chính là nỗ lực tạo ra niềm vui – mà chính là niềm vui trong giây phút hiện tại. Niềm vui ấy dành cho bản thân mình, cho người tiếp xúc với mình và lợi lạc chung cho cả chúng sinh. Ấy chính là mối liên hệ giữa mình với cõi đời này.
Như vậy, hãy xa rời những lý luận, luân lý dùng để tranh biện, hãy ngừng nói về lẽ phải trái, kể cả niềm vui ngay khi chưa biết tận hưởng và mang đến niềm vui, hãy thực sự thấy niềm vui ẩn chứa trong từng việc làm, từng hành động, từng giây phút hiện tại.
Thế còn nỗi buồn thì sao? Đã có vui ắt phải có buồn! Vậy thì hãy tận hưởng nỗi buồn đó một mình như một sự cân bằng cần thiết cho tâm trí, rồi nỗi buồn đó sẽ nở hoa và niềm vui lại đến. Đừng mang nỗi buồn đó ra ngoài cuộc sống. Đừng tước đoạt đi cái quyền được hiến dâng cuộc sống của mình.
Hãy hát lên nếu con muốn, hãy nấu ăn đi nếu con thích, hãy lao vào làm việc đi nếu con thấy thú vị, thậm chí con có thể nhảy theo điệu nhạc bốc lửa khi cảm xúc đang trào dâng. Hãy cười lên và mọi người xung quanh con sẽ cười theo. Đó chính là quà tặng cho cuộc sống.
Vậy thì đừng làm hai việc cùng một lúc, đừng để tâm trí xao nhãng khỏi thực tại. Và chớ lầm lạc giữa niềm vui với khoái lạc tham mê. Hãy dùng thiền để nhận diện điều đó. Đừng bao giờ xa rời thiền – đạo trong con phải luôn hiển lộ để giúp con tìm thấy niềm vui đích thực.
Từ những niềm vui giản dị ấy, rồi con sẽ thấy, tình yêu lớn lên, vượt ra khỏi bất kỳ một cá nhân hay không gian nào. Từ những niềm vui ấy, con sẽ thấy ân cần với buồn đau. Từ những niềm vui ấy, con sẽ tìm thấy Đạo.”
Con xin đa tạ Thầy.
Con Ngọc Tâm
Con có người mẹ – “người bạn” tuyệt vời. Thầy chúc mừng con. Thầy xin đăng lá thư này qua mục Thư Thầy Trò trong thư viện để chia sẻ với mọi người nha. Cám ơn con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch Thầy!
Thầy cho con hỏi, cách đây vài tháng khi con gái con còn nhỏ (10 tháng tuổi), một lần con có đọc được ở đâu đó câu niệm Nam-mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô Địa Tạng Vương Bồ Tát. Mỗi tối khi đi ngủ con cũng niệm như vậy, nhưng con để ý cứ hôm nào con niệm thì con gái con lại giật mình khóc giữa đêm. Con thử vài lần và thấy điều đấy hình như là đúng. Nhưng hôm nào con chỉ niệm Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, Nam-mô A-di-đà Phật thì không thấy cháu giật mình khóc đêm nữa. Thầy cho con hỏi Kinh Địa Tạng có tác dụng gì ạ?
Con xin cảm ơn Thầy!
Xem câu trả lời
Theo Phật giáo Bắc truyền thì Bồ-tát Địa Tạng Vương nguyện xuống địa ngục để độ chúng sanh sa đọa vào đó. Do vậy, thường được chư Tăng Ni Phật tử Bắc truyền trì niệm để cầu siêu cho các hương linh. Niệm Phật A-di-đà thì để cầu vãng sanh lên cõi Tây Phương Cực Lạc, hoặc niệm để an tâm. Còn Niệm Bồ-tát Quán Thế Âm là để cầu an hay cầu thoát nạn. Theo Phật giáo Nam truyền thì những danh hiệu này chỉ là biểu tượng cho những đức tính của tâm.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa sư, con xem tiểu sử ngài Hộ Tông có thấy câu: “Tam thường bất túc” và câu “An trú hơi thở là an trú của các bậc Thánh”. Xin thầy giảng cho con. Con xin cám ơn.
1) Tam thường bất túc là 3 điều mà người xuất gia, nhất là các vị thọ pháp đầu đà nên thường thiếu thốn tốt hơn là dư thừa, đó là vật thực để ăn, chỗ ở để trú và y phục để mặc.
2) Người có thể thường biết mình đang thở là người không bị thất niệm bất giác, như vậy gọi là an trú hơi thở. Nhưng lưu ý là an trú hơi thở ở đây không phải là thiền định về đề mục hơi thở để trú vào an chỉ định mà là thường biết mình đang thở thuộc về thiền tuệ, loại an trú này mới là an trú của các bậc Thánh.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thầy,
– Trong cuộc sống hằng ngày con người hoạt động giao tiếp với rất nhiều sự tiếp xúc, va chạm với thực tại có thể đã và sẽ có thể con người chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi môi trường mà người đó sống và giao tiếp.
– Bạch thầy, con vốn là một tri thức trẻ, con tốt nghiệp đại học ngành kế toán và đã đi làm được gần 10 năm. Trong khoảng thời gian 4 năm trở lại đây, trong thân tâm con luôn bị xáo trộn bởi những tác động trực tiếp hoặc gián tiếp từ những giấc mộng, những giấc mộng cứ xảy ra liên tục và những giấc mộng đó trở thành hiện thực trước mặt con hoặc rất xa ở bên tận các nước ngoài trong khoảng một thời gian gần nhất sau đó (3 hôm hoặc 1 tuần sau đó). Điển hình trong một đêm con nằm ngủ mộng thầy “con đi qua một con đường vắng vẽ, nhưng khi con quay trở lại thì vô tình chân con chạm phải một cái quan tài của người chết. Đàng trước cái quan tài đó có 3 cây đèn cầy (cây nến) đang cháy rất sáng và một bát hương, con lại bưng bát hương đó đi một đoạn, rồi vía con nghĩ tại sao phải bưng bát hương của người khác đi. Thế là con quay lại để bát hương đó ngay chỗ cũ và tỉnh giấc”. Qua hôm sau khoảng 4 giờ chiều con chạy xe ngay qua một con đường thì thấy rất đông người vây quanh đứng xem canh đường, con dừng xe lại và hỏi mới biết được đó là vụ “3 người đàn ông khoảng độ 34 tuổi chết dưới nước cách đó vài giờ đồng hồ”. Lúc đó con nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, chân tay con bủn rủn đứng muốn không vững vì sự trùng hợp này. Và còn rất nhiều giấc mộng đã xảy ra hiện thực như thế trước mặt con và xa tận ở nước ngoài. Tư duy con luôn bị xáo trộn vì những giấc mơ như thế.
– Bạch thầy, thầy có thể vui lòng cho con một lời khuyên hữu ích. Nếu đó là sự dao động cùng tần số giữa con và thế giới tự nhiên nên con nhận thấy được qua giấc mộng thì phương pháp nào để phát huy những tiềm thức đó không? Và nếu đó là do thân tâm con đã có duyên nghiệp thì con phải làm thế nào để điều đó không tiếp diễn nữa để tâm con không còn vọng động mà chuyên lo cho gia đình và công việc.
Con xin chân thành cảm ơn Thầy.
Khi bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, nếu một người không đủ chánh niệm tỉnh giác để tự tri, tự giác, tự chủ thì thân tâm dễ bị tán loạn hoặc căng thẳng bất an. Hiệu ứng này tác động từ từ nên khó nhận ra, cho đến khi xuất hiện một vài triệu chứng mất tự chủ hoặc đã bị ảnh hưởng bởi những trường năng lượng bên ngoài thì sự xáo trộn đã đến thời kỳ báo động. Giấc chiêm bao là một trong những triệu chứng đó. Đây không phải là một sự linh cảm của tánh biết khi tâm rỗng lặng trong sáng, vì như thế thì đã không có sợ hãi, mà là hiện tượng “đài” yếu nên bị nhiễu sóng mà nhận thông tin của “đài” khác.
Sự cảm ứng với những “trường năng lượng âm” này thường là do thần kinh bất ổn hay suy nhược bởi nguyên nhân căng thẳng trong công việc hoặc trong những bức xúc lâu dài về bản thân, gia đình hay quan hệ xã hội tích lũy mỗi lúc một ít mà không tự tri và tự chủ được. Đây là tình trạng chung của con người trong xã hội văn minh hiện đại. Kiến thức ngày nay phần lớn có tính kỹ thuật để ứng phó trong công việc kiếm sống hơn là tính nhân văn trong giáo dục đạo đức xử thế hoặc tính lương tâm trong nhận thức về ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Do đó ngọn lửa tâm linh trong nội lực tự sinh mỗi ngày một tàn lụn! Tinh thần bị chi phối bởi quá nhiều điều kiện vật chất, quan hệ xã hội, môi trường ô nhiễm và nhiều mối đe dọa khác… làm sao không bất an căng thẳng và xáo trộn được. Vậy cách tốt nhất là phải quay lại tự biết mình trong mọi hoạt động bên trong cũng như cách đối nhân xử thế bên ngoài. Hãy sống trọn vẹn tỉnh thức với chính mình và hoàn cảnh xung quanh, để mọi việc đến đi phải hoàn toàn minh bạch thì mới mong thoát khỏi tình trạng xáo trộn bất minh này. Và đó chính là yếu tính của thiền.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Chào thầy, con được cô Đăng (đhbk.tphcm) giới thiệu đến thầy. Hiện tại con đang muốn học thiền Minh Sát, liệu con có thể đến đâu để học? Con có thể học ở thầy không? Thầy có thể cho con lời khuyên gì về vấn đề này? Con cần một người thầy chân chính của Phật giáo. Hiện tại con đang có rất nhiều câu hỏi muốn được trả lời, không tiện nói qua đây được, nếu có cơ hội con có thể được gặp thầy giải đáp không? Con biết thầy khá bận rộn, không có nhiều thời gian, nên con sẽ không làm lãng phí thời gian của thầy! Mong thầy mở tâm từ giúp đỡ con!
Xem câu trả lời
Con cứ đến chùa Tổ Đình Bửu Long gặp thầy và trình bày những vấn đề của con để xem thầy có giúp được gì không. Hôm nào đến thì gọi điện thoại trước để xác định thầy có ở chùa không là được. Điện thoại của rthầy là 0913735376.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, cho con hỏi: Chân Đế và Tục Đế là gì? Con vẫn chưa hiểu về 2 pháp đó. Mong thầy giải đáp cho con.
– Chân Đế (Paramattha Sacca) là bản chất thật, tự nhiên và sẵn có của pháp. Chân để bao gồm:
1) Tánh Đế (Sabhāva Sacca) là thực tánh của pháp tại thế (lokiya dhamma), ví dụ như bản chất của các pháp thiện, bất thiện, v.v…
2) Thánh Đế (Ariya Sacca) là thực tánh pháp của pháp xuất thế (alokiya dhamma), ví dụ như tâm của các bậc Thánh, Niết-bàn, pháp không, vô tướng, vô tác, vô cầu, v.v…
– Tục Đế (Sammuti Sacca) là những khái niệm do con người chế đinh mới có chứ không có sẵn trong bản chất của pháp. Tục đế bao gồm:
1) Vật hay Nghĩa khái niệm (Attha paññatti) dựa trên hình tướng (santāna), sự tổng hợp (samūha), sanh loại (Satta), phương hướng (disā), thời gian (kāla), hư không (ākāsa), đề mục định (kasina), và định tướng (nimitta) mà hình thành khái niệm.
2) Danh khái niệm (Nāma paññatti) là chế định tên gọi qua ngôn ngữ. Nếu đặt tên cho thực tánh pháp thì gọi là danh khái niệm về pháp có thực (vijjamana), nếu đặt tên cho vật hay nghĩa khái niệm thì gọi là khái niệm về pháp không có thực tánh.
Con vào Thư Viện –> Sách –> Thiền Phật Giáo Nguyên Thủy và Phát Triển đọc mục Đối tượng của thiền tuệ trong chương nói về thiền tuệ sẽ có ví dụ rõ hơn.