Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông! Con có một kinh nghiệm cũng lâu rồi trong việc tu học muốn trình lên cho Sư Ông ạ. Có nhiều lần con vác nước lên dốc, mới đầu vác thì cứ đắn đo, phân tích thấy mệt nhưng khi con buông ra, mềm yếu trở lại, cứ vác thôi thì nó khoẻ, nhẹ nhàng, thoải mái. Trong cuộc sống và lúc hành thiền cũng thế, con thường mềm yếu, thả lỏng hết, chẳng đắn đó, suy xét, nỗ lực gì hết thì lại bình an, nhẹ nhàng, dẻo dai, ngồi lâu dài hơn, dường như cái thấy biết lại được rõ ràng, trọn vẹn hơn, đặc biệt trong lúc ngồi thiền, có khi hôn trầm, phóng tâm này nọ đến con cứ thản nhiên, không chống cự gì cả, hoà mình với nó thì nó yếu dần và mất đi mà con thấy rất khoẻ, tỉnh táo (ngày trước con phải khởi tâm tiêu diệt, phản ứng, quán tưởng này nọ đôi khi nó cũng hết nhưng xong thì con kiệt sức, có sự bất an), con giống người đã chết ấy, càng chết đi, càng mềm yếu, càng buông lỏng thì con càng thấy bình an, nhận biết tốt hơn, con không biết tại sao như thế ạ? Con có nhớ rằng có ai nói: “MỀM YẾU LÀ CÁI DỤNG CỦA ĐẠO”. Hay con đọc trên mạng thấy có nguyên lý cái cốc, chỗ rỗng mới là dụng, rỗng càng nhiều thì đựng được càng nhiều… Giống như cái bản ngã càng yếu đi thì cái thấy biết tự nhiên càng mạnh phải không ạ? Xin sư ông khai thị cho con thêm để con có thái độ đúng đắn và niềm tin hơn trong tu học ạ. Con xin tri ân Sư Ông.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Hiện tại con có 1 việc muốn thưa cũng như xin Thầy chia sẻ với con. Con còn rất trẻ chỉ vừa 23 tuổi con biết đến đạo Phật từ hơn 2 năm nay con cũng tìm hiểu nghe băng giảng và đọc khá nhiều sách, kinh điển. Con cũng thường hay đi các khoá tu tập và thường chia sẻ nói chuyện với các bạn đạo lúc trước mọi người ai cũng yêu quý và nói chuyện vui vẻ và chia sẻ chân thành với con, đôi khi con nhận được những lời khen là còn trẻ mà biết đến đạo học đạo. Nhưng dạo gần đây con bắt đầu đi làm thêm, con vừa học vừa làm, khi con về đến nhà buổi tối thì cũng đã quần quật cả ngày mệt mỏi nên con không còn đọc sách hay nói chuyện nhiều với các bạn đạo nữa, các bạn đạo cũng khuyên là con nên đọc sách học dành ra cho mình khoảng thời gian tu tập 1 ngày như là ngồi thiền hoặc suy ngẫm lại chân lý lời Phật dạy. Nhưng thành thật mà nói con thấy điều đó có gì đó không đúng với con và đường con đang đi, con vẫn đi theo con đường tùy duyên thuận Pháp và khi làm việc thì con hay quan sát thân thọ tâm pháp nơi con như thế nào thầy ạ, đôi khi rảnh rỗi nghỉ trưa hoặc dậy sớm buổi sáng con lại nghe băng giảng của Thầy, tùy khi nào con không bận con mới nghe chứ con không gò bó ép buộc bản thân con là phải có 1 giờ giấc hay 1 kiểu tu hành nào 1 phương pháp cho riêng bản thân con được. Có thể đây chỉ là những cảm nhận chủ quan của con về vấn đề này. Con xin Thầy cho con 1 lời góp ý để con hiểu, con thấy ra được con đường nào con nên đi. Con kính tri ân Thầy Sadhu Sadhu Sadhu!!! Lành thay

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch trên Sư Ông Vừa rồi con thấy trên Facebook có chia sẻ trích dẫn sau đây của Krishnamurti: “We live in this world in a state of relationship – relationship between man and woman, between friends, between ourselves and our ideas, our property, and so on. Life demands relationship, and relationship cannot exist when the mind is isolating itself in all its activities. Please watch this process in yourselves. When there is self-centred activity, there is no relationship. Whether you are sleeping in the same bed with another, or going in a crowded bus, or looking at a mountain, as long as your mind is caught up in self-centred activity, obviously it can only lead to isolation, and therefore there is no relationship”. Theo con hiểu thì nếu hoạt động “vị kỷ”, con người vẫn có thể tạo ra những mối quan hệ chế định, chỉ có điều là nó tạm bợ và ít có sự tin tưởng, hay xảy ra áp lực, lợi dụng, phản bội lẫn nhau. Cho nên chữ “relationship” ở trên đây có phải là “tương giao tự nhiên” mà Sư Ông hay nói tới không ạ? Vả lại, mấy ông này ổng hay nói bản ngã tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Qua chiêm nghiệm kết hợp nghe Phật pháp, con nghĩ là “bản ngã” hay thương ghét, lấy bỏ theo cảm tính, không biết rõ cái mình muốn nắm giữ, không biết cái đó cũng vô thường, cũng vận hành ngoài sự kiểm soát của “cái ta”, cho nên thành ra “bản ngã” bị đơn độc, giống như ngoài đời có những người khinh người này, đeo bám người khác chỉ để chuốc lấy mâu thuẫn và tan rã với người họ đeo bám. Có phải ý ổng là vậy không ạ? Nguyện Sư Ông và mọi đệ tử đều được an vui lâu dài!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con kính bạch trên Sư Ông, Phải chăng “thanh tịnh lắng nghe cơn giận” có nghĩa là lúc dòng chảy của cơn giận còn đang diễn biến, nhưng chính nhờ sự trọn vẹn rõ biết mà “ta” thấy được nó nhưng không bị đồng hóa với nó? Và cũng do vậy mà cơn giận bị cô lập, bỏ đói, để nó phải tự diệt ạ? Tại hồi sáng con thấy có câu hỏi về đoạn trích này trong “Tuyển tập thư thầy”, làm con có nhớ tới việc đọc được cuốn sách này như một bước ngoặt đưa con biết đến Sư Ông ạ. Nguyện Chư Tăng-Ni được bình an!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ sư Ông ạ, Con xin trình pháp, con có câu hỏi này, dù con có tìm một số bài pháp của sư Ông để nghe và học, nhưng con vẫn còn một số câu hỏi trong pháp hành ạ. Con vẫn chưa thực sự thông suốt lắm về Tâm hay niệm Tâm, cảm nhận tâm, hay quan sát tâm, cái sự quan sát này có phải là quan sát cái trạng thái Tâm hiện hữu đang là và cũng là sự tương tác qua lại giữa thân và tâm trong trạng thái đó đúng không ạ, những cái thô rõ như tâm Tham hay tâm Sân, con đã bắt đầu có thể cảm nhận được ngày càng rõ hơn, nhưng khi đó tâm đã phát tác những biểu hiện của nó một cách thô rõ lên thân, mọi cảm thụ rất mạnh, nhưng còn có một trạng thái tâm là suy nghĩ hay suy niệm làm tâm đi lan man và phóng túng bên ngoài hay bám vào ý thức-trí thức để biến ảo mọi hình ảnh ảo tưởng của tâm trí, thì những trạng thái Tâm này không có tương tác gì nhiều với thân cả, hoặc rất ít, gần giống như khi ngủ vậy, mọi cử động vật lý gần như vắng bặt đi, những dòng Tâm đó chỉ chảy trôi và diễn biến mà thôi, khi đó có phải là Tâm thức hoạt động ngầm ẩn tàng bên trong vô thức có phải không ạ. Con vẫn đang phân vân giữa việc thế nào là Niệm Tâm hay quan sát Tâm và có phải khi tham gia vào các suy nghĩ đó thì nó mới có thể phóng túng đi xa như vậy hay không. Khi mình nhận ra quay về thì chính đó là niệm Tâm hay là diệt Tâm phóng túng buông lung ạ

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con đảnh lễ thầy! Con chuẩn bị đi định cư ở Úc, trước lúc đi con muốn đến đảnh lễ thầy, sau con nhờ thầy chứng minh cho lời nguyện của con kiếp lai sinh được tiếp tục sống trong chánh pháp và sau cùng là nhờ thầy khai thị cho con làm sao để một người cư sĩ có thể sống trọn vẹn được trong mối tương giao và sống trong chân đế trong gia đình (Con thấy một cư sĩ tại gia rất khó để giác ngộ giải thoát hoàn toàn, đến một giai đoạn nào đó để tiếp tục con đường giác ngộ họ phải xuất gia thôi). Con mong thầy cho con một cuộc hẹn được gặp thầy để con thực hiện được ước nguyện của con và cũng nhờ thầy khai thị vướng mắc giúp con trước khi con đi định cư ạ. Con thành kính tri ân thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con kính chào thầy, Mối quan hệ tình cảm của con vừa tan vỡ. Con buồn lắm thưa thầy. Con vừa muốn níu kéo chữa lành mối quan hệ vì con còn yêu bạn ấy. Nhưng con cũng cảm thấy mình nên tập buông bỏ. Do con cảm thấy mình có lỗi với bạn ấy nhiều. Bạn ấy xứng đáng có được người tốt hơn con. Con phải làm sao thưa thầy? Con xin cảm ơn thầy đã nghe tâm sự của con ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con rất vui mừng nhận được câu trả lời của thầy, con hi vọng gặp được thầy vào ngày 21/3 (tức 19/02) âm lịch, có lẽ con sẽ qua chùa sớm để kịp giờ bay cùng ngày ạ. Con cảm ơn Thầy nhiều ạ!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cúi đầu thành tâm kính lễ Thầy! Sang năm mới, Con Kính chúc thầy mạnh khoẻ, ngày càng An Vui! Thưa Thầy, bố con – người đặt tên cho bài thơ về Đức Phật của con đã mất (sinh 1938, tạ thế 12 tháng Chạp, Tân Sửu). Con định viết thư báo Thầy từ hôm đó, nhưng con tự nhận thấy cần chiêm nghiệm sự mất mát to lớn này như một pháp, xem thân tâm – thái độ mình như thế nào (sau 49 ngày): – Dù con thấy mình nội tâm yếu đuối vô cùng, hằng ngày sống bên bố, con lo lắng về sức khoẻ của bố con nhiều lắm vừa già yếu lại dịch covid, trong nhiều năm, 4-5 lần cấp cứu tưởng chết nhưng cứ vào viện 5-7 ngày là về lại như không có chuyện gì, đi lại thong dong, da dẻ tươi nhuận, chỉ có lúc mới ra viện thì bọn con phải tắm cho vài lần, sau đó đều muốn tự tắm lấy cho đến lúc ra đi. Bố con là chỗ dựa tinh thần lớn lao cho cả gia đình con. Bố con có học vị Liên xô cũ, làm viên chức nhà nước, do kinh tế khó khăn phải sang Iraq làm quản đốc lúc chiến tranh vùng vịnh 91… càng già bố con càng hiền và đẹp lão ra nữa… gia sư đến nhà dạy cháu, thì bố con dặn “dạy được chữ nào thì dạy, hãy dạy nó làm người”, 2 năm nay con hay nghe pháp thầy, có hôm con buột miệng nói câu Thầy nói “Giản dị mới uyên thâm” thì tự dưng bố con lại tâm đắc ngay, trong khi con hằng ngày nghe pháp, tụng kinh thì bố con đều có ý không quan tâm… thế mà quãng thời gian gần ngày ra đi thỉnh thoảng bố con lại nói những câu làm con giật mình vì sự thâm sâu Phật pháp và quan trọng nhất con thấy thái độ của bố con buông dần với thế gian… – Không hiểu tại sao đến lúc bố con ra đi con con lại không có chút lo lắng nào cả, con thấy nhẹ nhàng trong con và cảm nhận được bố cũng ra đi rất nhẹ nhàng (nhà con có người đi xem bảo bố mất được 4 nhập mộ, con cũng không hiểu là gì). Sau tang lễ, Con trai con 13 tuổi hỏi “tại sao mọi người khóc, bố sao không khóc?”, con bảo cháu “có người đang khóc trong bố rồi, bố còn phải tỉnh táo để lo cho người ấy và lo việc tang gia nữa…” và đêm đó trong giấc mơ con thấy mình khóc như mưa. – Trước lúc bố con ra đi 2-3 tuần con có lờ mờ thấy cảnh tâm mình đối diện với việc mất bố nhưng không dám nói với ai vì lúc đó bố con đang bình thường (bố con ra đi rất nhanh, đang bình thường chỉ khoảng 3 tiếng là đi rồi). – Có một chuyện giờ con mới dám nói: năm 2020, con thấy lạ vì mình như “tử thần”. Con tụng kinh cho ai thì người đó chết. Cậu con, ung thư 8 tháng đau đớn vật vã, trong một lần đọc kinh tự nhiên hình ảnh cậu lại hiện lên (trước đó con chỉ thăm nom bình thường), tự nhiên con có ý định về quê tụng kinh cho cậu, kinh chỉ có ân đức Phật Pháp Tăng; con vào chào hỏi cậu hỏi cậu nhớ cháu không thì cậu lại bảo “mày là thằng thần chết”; đúng ngày đó tuần sau cậu ra đi. Người thứ 2 (mẹ anh rể) sau 6 tiếng ra đi (trường hợp này thì hiểu được vì lúc con sang bà đã bất tỉnh rồi), người thứ 3 thì ra đi sau 1 tháng (mẹ bạn con – chưa gặp con bao giờ, sống thực vật 6 tháng, ăn uống bằng bình xông.) – Con chiêm nghiệm tâm mà chưa bao giờ thấy bố con đâu cả (chỉ có luân hồi hình ảnh phảng phất lúc sống), cũng chẳng thấy ở cảnh giới nào cả. Mà từ khi con học Thầy đến giờ chưa bao giờ con thấy cõi giới chúng sinh nào cả. Mẹ con thì còn dính mắc với bố con nhiều nên con thương mẹ con lắm, mẹ vẫn chưa nghe con giải thích đâu. Đêm bố con ra đi, con (là út, 47 tuổi) đã giải thích với mẹ con, nhà 3 anh chị, vợ chồng và các cháu “thân xác này là công cụ của bố để nuôi dạy chúng ta, bố đã rất cố gắng giữ gìn nó, bản thân nó đã trải lần phẫu thuật, bệnh tật đau đớn đến tuổi này rồi, bố đã bỏ vì nó không dùng được nữa tại sao chúng ta không chịu bỏ…”. Cũng may mọi người hiểu biết và bỏ bớt các thủ tục, nghi lễ, rườm rà… – Con vẫn hồi hướng phước báu cho bố và mọi chúng sinh, nhưng tâm con lại chẳng chú tâm vào bố con mà nó trải rộng lên khắp mà không tập chung vào ai cả… và con cảm nhận phước báu tràn đầy nơi thế gian nhưng chính con lại chẳng có phước báu nào cả và tâm không tầm cầu phước báu dù trong cuộc sống tham muốn tìm cầu vẫn còn lăng xăng… – Điều cuối cùng con thấy là tâm con hay có xu hướng trở về với Thầy nhưng không phải là hình ảnh thực của Thầy như hiện nay, tuy không có hình tướng nhưng con biết đó là Thầy. Con biết bản ngã con chưa quy y Thầy, nhưng Tâm nó tự quy y Thầy từ rất lâu rồi. Kính thưa Thầy, đó là những gì con đã làm, đã trải nghiệm khi xúc chạm một pháp lớn nhất đời con. Kính mong Thầy từ bi chỉ dẫn thêm cho chúng con trên đường Đạo! Con – Tô Toàn

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy, Con thấy giữ giới là để giúp hành giả không bị dính mắc. Khi đã muốn tránh dính mắc thì sẽ tự biết giữ giới, đồng thời có luôn tự do hoàn toàn. Từ đó định và tuệ sẽ tự động sinh. Có phải như vậy không thưa thầy? Kính thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời