Câu hỏi:
Năm mới, con xin đảnh lễ và cầu mong Thầy có sức khỏe đầy đủ, thân tâm an lạc, Phật sự thường hằng.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiDanh sách các chủ đề phổ biến
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Sự khác nhau giữa một con người với một robot là con người có sự tự do sáng tạo còn robot thì chỉ biết làm theo lập trình đã có sẵn. Giải thoát của con người là thoát khỏi tà kiến và tham ái, còn sự giải thoát của một robot là không còn bị lập trình nữa. Như vậy con người giải thoát thì được xem là hoàn hảo, còn một robot không theo đúng lập trình nữa thì bị xem là hư hỏng.
Trong tu hành cũng thế, người biết ngay nơi thực tại thân tâm mà nhận ra thực tánh thì liền giải thoát, còn người lệ thuộc vào một phương pháp cố định mới tu hành được thì cũng xem như bị hư hỏng, vì khi không có phương pháp nào để rập khuôn thì cũng giống như một robot vô dụng chẳng làm gì được cả.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐừng đặt tên quá nhiều rồi phân biệt theo kiến thức, cái đó thì chẳng phải trí nào cả mà chỉ là lý trí vọng thức. Căn bản trí là tánh biết rỗng lặng trong sáng tự nhiên mỗi người sẵn có, hậu đắc trí là cái biết sau khi đã trải nghiệm sự thật, Phật trí là khi chứng nghiệm sự thật hoàn toàn. Ba trí đó cũng chỉ là một. Giống như một tấm gương sạch sẽ trong sáng là căn bản trí, khi soi cái gì thì thấy cái đó rõ ràng là hậu đắc trí, khi soi thấy bản chất đích thực của vạn pháp thì đó là Phật trí, rốt lại cũng là một tấm gương thôi. Khi trọn vẹn với thực tại đang là thì vẫn là cả ba trí nhưng tùy theo căn cơ trình độ của “mình” hay độ rỗng lặng trong sáng của cái tâm (có bị che lấp bởi cái ta ảo tưởng hay không) mà có trí chúng sanh hay trí Phật khác nhau.
Câu hỏi:
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời1) Nếu biết với tâm rỗng lặng trong sáng một cách tự nhiên thì không mệt, nhưng khi khởi lên cái tâm muốn biết thì liền có người biết và đối tượng được biết và mệt sẽ đến ngay.
2) Những cảm giác như vậy cũng bình thường, tuy nhiên chúng có thể phát sinh do điều kiện của cơ thể lúc đó, hoặc do ảo giác tâm lý khi yếu tố tưởng trong định hơi nhiều.
3) Tùy tác ý chú tâm của con lúc đó trên đối tượng. Nếu đối tượng là cái toàn thể thì con cứ để mọi thứ đến đi sinh điệt một cách tự nhiên mà không cần để ý một đối tượng nào, còn nếu đối tượng là một sự kiện nổi bật thu hút sự chú ý của con thì con chỉ thấy sự sinh diệt của pháp đó mà thôi.
4) Không quan trọng là niệm cái gì hay đối tượng nào, nhiều hay ít, cũng không mặc kệ chúng, mà là tâm có chánh niệm tỉnh giác hay không. Tâm có chánh niệm tỉnh giác thì đối tượng nào cũng đều là thực tánh cả có gì mà phải ngại.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiCâu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời– Niệm Phật không phải là tưởng đến một đức Phật mà nhớ đến Ân Đức của chư Phật. Phật có 9 Ân Đức. Hai trong 9 Ân Đức ấy là vắng lặng thanh tịnh (Araham) và thấy biết sáng suốt (Sammà Sambuddho). Vậy niệm Phật là để tâm tĩnh lặng và trong sáng, còn việc hồi hướng là một chuyện khác.
– Niệm Phật giúp cho những người đặt niềm tin nơi Phật có thể thoát khỏi thất niệm, tạp niệm và vọng niệm. Khi đã thoát khỏi 3 niệm này thì tâm liền tĩnh lặng trong sáng. Lúc đó con có thể ngưng niệm Phật để lắng nghe, quan sát sự tĩnh lặng trong sáng ấy. Khi nào tâm khởi vọng niệm, tạp niệm hay thất niệm thì con lại niệm Phật, khi tâm vắng lặng trong sáng thì ngưng. Cứ hành như vậy cho đến khi thấy sự tĩnh lặng trong sáng rõ ràng và tự nhiên thì con nên chuyển qua lấy sự rỗng lặng trong sáng tự nhiên ấy mà quan sát hoạt động của thân, của cảm giác, của trạng thái tâm. Lúc đó con không cần niệm Phật để đối trị vọng niệm nữa, mà khi có vọng niệm con chỉ cần lặng lẽ quan sát nó mà thôi.