Tới đây thì con nên tự thấy chứ không nên hỏi nữa. Nếu con cứ đem lý trí hữu hạn để đo lường cái vô hạn bất khả tư nghì thì coi chừng tẩu hỏa nhập ma đó. Cái con muốn “biết trước” thì chỉ hình thành ý niệm (khái niệm chế định), lúc đó khám phá chẳng còn hứng thú gì, mà hầu như bị ý niệm che lấp không thể nào thấy được thực tánh.
1) Thực tánh của tham của sân thì gọi là Tánh Đế, chưa phải là Niết-bàn tịch tịnh. Thực tánh của đoạn tận tham, sân, si mới là Thánh Đế, Niết-bàn.
2) Có 3 loại khổ:
a) Khổ tự nhiên như nóng lạnh đói khát…
b) Khổ quả như mù câm điếc…
c) Khổ do thái độ vô minh ái dục như khổ khổ, hoại khổ, hành khổ do cầu không được, yêu phải xa, ghét phải gần… Cái khổ thứ ba thì chấm dứt tà kiến, tham ái là hết, còn hai loại khổ đầu thì Phật, Thánh cũng đều phải khổ huống chi mới thấy vô thường vô ngã!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy,
Con năm nay 28 tuổi, từ ngày con hiểu chút ít về Phật Pháp, con dường như sống yên lặng hơn, cuộc sống của con không còn nhiều ham muốn với đời và đấu tranh nhiều nữa. Con không xem Tivi, đi chơi cafe bạn bè, thay vào đó con rảnh thì thường nghe pháp thoại và đọc sách. Chuyện kiếm tiền và phấn đấu được chức vụ, công nhận xã hội con không quan tâm nữa (mặc dù con đủ khả năng để đạt được nó), con chỉ biết tiết kiệm và sống đủ và ý nghĩa hơn là được rồi.
Hiện nay, con đang là nhân viên văn phòng với mức lương cũng khá tốt. Nhưng con lại có khuynh hướng chuyển sang nghề sư phạm (vì con đang sắp tốt nghiệp thêm 1 bằng đại học ngành sư phạm tiếng Anh) để có thể sống ý nghĩa hơn và giúp cho học sinh của mình nhận thức ra nhiều điều quan trọng trong cuộc sống. Ban ngày con đi làm, ban đêm con dạy học thêm ở nhà vài ca. Con thấy cũng vui lắm vì học trò con học không giỏi nhưng sau khi con dạy học con cảm thấy học trò ngoan hơn, lễ phép hơn và sống tốt hơn không quậy phá như trước nữa. Con muốn cuộc sống con sau này có một phần sống dành cho tâm linh và sống thảnh thơi hơn chứ không phải nhào đầu vào kiếm tiền, đua theo lợi danh vật chất.
Thưa Thầy, con chuyển qua ngành sư phạm thì con làm lại từ đầu nhưng con cảm thấy sống có ý nghĩa hơn mặc dù lương của con trong ngành này thấp và không bằng công việc hiện nay con đang làm. Thầy ơi, sao trong lòng con có nhiều phân tâm quá, con không biết sự lựa chọn của con có đúng và sáng suốt không? Cách sống của con khép lại với những ham muốn vật chất, không ham thích gì hình thức bên ngoài nữa như vậy con có bị thụ động không Thầy? Đôi khi con cảm thấy con như không phải là con lúc xưa nữa, một chàng trai năng động và ham cầu tiến. Con không biết sự thay đổi của con có gì chưa ổn không Thầy, con rất mong Thầy chỉ dạy.
Con cảm ơn Thầy.
Xem câu trả lời
Trên đời này cái gì cũng đúng mà cái gì cũng sai, cái đúng với người này thì sai với người kia, cái sai ở chỗ này lại đúng với chỗ khác, và thời gian của cái đúng cái sai cũng không giống nhau. Vậy chủ yếu là nó có đúng với con lúc này hay không còn ngày mai để ngày mai lo liệu. Điều gì con làm mà thấy có lợi mình lợi người hay ít nhất là không hại mình hại người là được. Đúng sai, xấu tốt là cả một quá trình học hỏi để điều chình nhận thức và hành vi cho đến khi không còn gì để điều chỉnh. Vậy con đừng vội kết luận đúng sai, xấu tốt mà nên không ngừng học hỏi chiêm nghiệm qua những trải nghiệm cuộc sống để thấy sự thật. Nếu một ngày kia con phát hiện ra là mình đã sai thì đó chính là bài học chiêm nghiệm được từ những gì con trải nghiệm. Cái đúng xuất phát từ nhận thức ra cái sai chứ không phải mô phỏng theo cái đúng lý tưởng nào, vì cái đúng mô phỏng cũng chẳng khác gì cái sai. Cứ sống như con nhận thức được và sẵn sàng học hỏi điều gì là đúng sai xấu tốt.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính Thưa Thầy,
Thầy cho con hỏi linh hồn là gì và linh hồn có thật không ạ hay do ảo tưởng? Có phải vạn vật, kể cả cây cỏ và vật vô tri vô giác đều có linh hồn hay không? Con có đọc một câu nói rằng: “Nếu đối với 1 người căn cơ cao, am hiểu đạo pháp thì linh hồn do vọng tưởng mà sanh ra. Còn đối với người hạ căn đang tu tập theo tuần tự thì có linh hồn” Xin Thầy giải thích cho con hiểu rõ hơn ạ!
Con xin cảm ơn Thầy!
Xem câu trả lời
Tại sao con không tự mình quan sát, chiêm nghiệm chính bản thân con để xem “nó” hoạt động thế nào, gồm những thành phần gì, bản chất chúng ra sao, mà lại chỉ muốn xác định một tên gọi? Có một cái thường hoạt động trong con mà người thì gọi là tâm, người khác gọi linh hồn, hoặc gọi là ý, thức, minh linh, tánh biết, tánh giác, ông chủ, vân vân và vân vân… Ai gọi gì thì gọi, ai nói có nói không cũng mặc, quan trọng là con có biết “nó” hoạt động ra sao hay không. Đừng mất thì giờ tranh cãi về cái “nhãn” mà lý trí con người gán cho “nó”.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Thầy giảng quán thân thọ tâm pháp là phải sống với nó chứ không phải là có cái ta đứng ngoài quan sát nó. Xin Thầy giải thích và cho ví dụ cụ thể cho con dễ hiểu.
Xin cảm ơn Thầy!
Xem câu trả lời
Khi con đi thì động tác đi chính là sự sống tự nó đang diễn ra mà tánh biết cảm nhận được trọn vẹn toàn bộ diễn biến đó từ bên trong chứ thực ra không có cái ta nào đứng ngoài quan sát hay điều khiển động tác đi đó cả, con không thấy điều đó hay sao? Điều này không cần giải thích mà con chỉ cần sống trọn vẹn với nó thì thấy được thôi, đúng không? Còn cái ta quan sát thì không có Vipassana, có Vipassana thì không còn cái ta quan sát. Vì vậy Phật mới dạy: Trong thấy chỉ là thấy, trong nghe chỉ là nghe… không có cái ta nghe, ta thấy…
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy Kính, xin Thầy gíup con giải tỏa chút “trăn trở” nầy, con xin cám ơn Thầy: nếu vì còn “vay trả” nghiệp quả trong đời sống, con tuy muốn xuất gia nhưng không thể nào thực hiện được, nhưng nếu một ngày nào đó con vì bịnh mà sắp chết, trong lúc đó con có thể xin xuất gia, để đoạn lìa, buông xả tất cả trước khi ra đi, nguyện theo dấu chân Phật ở kiếp sau và mãi mãi, Thưa Thầy như vậy có đúng tuỳ duyên, thuận pháp?
Xem câu trả lời
Vậy cũng tốt. Nhưng sao con không sống tùy duyên thuận pháp ngay bây giờ mà đợi khi chết? Có thể thân không xuất gia nhưng ngay bây giờ tâm xuất gia cũng vẫn được mà con. Quan trọng là con biết sống chánh niệm tỉnh giác với chính mình là xuất gia rồi đó, còn tâm con muốn xuất gia thì trước sau gì cũng có kiếp xuất gia thôi, con đừng lo.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin chào Sư Ông ạ!
Kính mong Sư Ông giải giảng cho con hiểu về một niềm tin trong sạch nơi Tam Bảo: Phật, Pháp, Tăng.
1. Như thế nào được gọi là niềm tin trong sạch ạ?
2. Làm như thế nào có được niềm tin trong sạch đó ạ?
3. Niềm tin và Đức tin có khác nhau không ạ? Nếu có khác nhau thì khác nhau ở những điểm nào ạ?
4. Ý nghĩa của sức mạnh niềm tin ạ?
1) Niềm tin trong sạch là tin nơi Tam Bảo chứ không tin vào cái ta tham sân si. Tin Phật là tin đức tính sáng suốt của Phật, tin Pháp là tin đức tính vắng lặng (tịch tịnh) của Pháp, và tin Tăng là tin đức tính trong lành (thanh tịnh) của Tăng.
2) Thường sống với hành động, nói năng, suy nghĩ sáng suốt, định tĩnh, trong lành thì niềm tin sẽ trong sạch.
3) Phật giáo thường dùng từ niềm tin để chỉ sự tin tưởng nơi Tam Bảo đồng thời tự tin sự sáng suốt định tĩnh, trong lành nơi chính mình, chứ không dựa vào tha lực. Còn một số tôn giáo khác sử dụng từ đức tin để chỉ sự giao phó mình cho Thượng Đế, Đấng Phạm Thiên hay các vị Thần Linh của họ, có tính dựa vào tha lực nhiều hơn. Tuy nhiên ngôn từ không quan trọng, chủ yếu là có dùng với ý nghĩa đúng tốt hay không mà thôi.
4) Tất nhiên tự tin hay tin vào tha lực đều có sức mạnh. Tin vào tự lực không có nghĩa là tin vào bản ngã mà tin vào nguyên lý vận hành của Pháp trong mỗi người. Và tin vào tha lực cũng chỉ để niềm tin nơi chính mình vững vàng hơn. Thực ra, chỉ có năng lực của Pháp Tánh Tự Nhiên (thực tánh pháp) chứ không có tha lực hay tự lực gì cả.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Sư,
Xin Sư vui lòng giảng thêm cho con hiểu thêm một chút về chấp có và chấp không. Xin Sư chỉ cho con tìm đọc thêm sách gì, hay là các bài giảng để con thấu đáo hơn một chút.
Con xin cảm ơn Sư.
Xem câu trả lời
Chấp hữu, chấp vô thường ám chỉ chấp một chiều về ngã (cái ta) và pháp (thế giới). Ví dụ như chấp thế giới là hữu biên hoặc vô biên, cái ta tồn tại hay không tồn tại sau khi chết… Tốt nhất là thấy pháp như nó là chứ không nên chấp một chiều. Nên thấy ra cái chấp nơi chính mình hơn là tìm trong sách vở.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con mong thầy chỉ dạy cho con. Con hiểu đời là vô thường, người sanh ra rồi cũng có ngày chết đi. Chúng con nhỏ, việc gì cũng có mẹ lo. Khi mẹ con bệnh, con mới giật mình, rồi mẹ mình cũng sẽ chết đi với định luật vô thường ấy. Con sợ chúng con không chịu nổi. Mong thầy chỉ dạy cho con biết từ bây giờ con phải làm sao để con có sự bình tĩnh khi ngày ấy sẽ đến với con. Con xin cám ơn thầy.
Con đã biết mọi sự mọi vật đều vô thường thì cái gì đến sẽ đến, con không nên lo sợ vì lo sợ cũng vô ích phải không? Lo sợ là do con tưởng tượng đến cái chưa đến, và con để hiện tại qua đi với những việc mà con cần làm như thương yêu chăn sóc mẹ, vui tươi lên để mẹ cùng vui, để hai mẹ con cùng an lạc trong hạnh phúc đang có. Giả sử 3 tháng hoặc 3 năm sau mẹ qua đời thì ít nhất con cũng có từng ấy ngày an vui hạnh phúc với mẹ, để mẹ và con được sống trong sáng suốt, định tĩnh, trong lành.
Đức Phật dạy: Người sáng suốt, định tĩnh, trong lành thì dù sống một ngày còn hơn sống trăm năm trong mê mờ, bất an và bất thiện. Vậy con và mẹ hãy niệm Araham Sammà Sambuddho tức đức tính thanh tịnh sáng suốt của chư Phật, niệm như vậy con và mẹ sẽ được thanh tịnh sáng suốt. Sự thanh tịnh sáng suốt của 2 mẹ con sẽ cảm ứng đạo giao với ân đức của chư Phật. Đồng thời với sự thanh tịnh sáng suốt đó con và mẹ sẽ hành động, nói năng, suy nghĩ trong chánh niệm tỉnh giác, tức sống tỉnh thức và biết mình trong hiện tại. Sống như vậy một ngày bằng trăm năm đó con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thưa thầy, xin thầy giúp con một chuyện. Con về quê, bà con họ hàng vui nên tụ họp nhiều gia đình lại giết gà vịt để ăn uống… Rồi mọi người gọi con tới ăn cùng. Con không ăn thịt nhưng con vẫn cảm thấy một phần lỗi do con mà chết. Vì vậy hôm qua biết mọi người tụ họp con đã báo trước rất sớm là con không tới nhưng mọi người vẫn tụ họp sát sinh và ăn uống. Con đã không đến, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn và thất vọng về con nên con cũng cảm thấy buồn. Con nhớ lời thầy dạy nên quay về quan sát lại tâm mình thì thấy tâm sân và bản ngã. Nhưng chẳng bao lâu con lại thất niệm và vọng niệm. Xin thầy dạy cho con trong trường hợp con thiếu tinh tấn thế này. Con xin cảm ơn thầy.
Xem câu trả lời
Con cứ sống cho đúng tốt thôi, còn việc sát sanh hay làm ác là việc của họ. Khi họ chưa hiểu đạo lý thì họ sẽ phải trả giá để học bài học của mình, con không nên xen vào bài học của họ. Đương nhiên học mẫu giáo thì phải đánh vần chứ con muốn em bé mầm non đọc báo cho con nghe như trong đài pháp thanh thì làm sao được. Hãy trở về trọn vẹn trong sáng với chính mình để tỉnh thức trước thì may ra mới thức tỉnh được người khác chứ con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính thưa Thầy!
Thầy có thể chỉ con cách đối mặt với những khủng hoảng về tinh thần với một cái TÂM BÌNH AN được không ạ? Con đã cố gắng nhiều nhưng càng lúc con càng như đang đi vào một mê cung trận. Con kính xin cảm ơn Thầy!
Xem câu trả lời
Hãy nghe pháp thoại cho thông suốt đi đã, con chưa thông suốt mà đã thiền tập theo ý mình thì làm sao mà có tâm bình an được. Chỉ có bình an khi trong con từng giây phút đều diễn ra một cách trật tự, cái trật tự của sự trọn vẹn với chính mình tại đây và bây giờ. Nếu không con sẽ bị quá khứ, tương lai và những ý tưởng miên man chi phối, hoặc ngược lại con đắm chìm trong thụ động tiêu cực không lối thoát.