Thưa Thầy, Thiền Tông có nói kiến tánh thành Phật, nếu không thấy tánh mà tu hành thì cũng như lấy sỏi đá mà nấu thành cơm là không thể được. Vậy làm như thế nào để thấy tánh mà tu hành, làm các việc trong đời thường mà không rời tánh? Xin Thầy chỉ dạy.
Xem câu trả lời
Tâm và pháp đều đang ở trong tự tánh chân thực của nó. Chưa bao giờ có một pháp rời khỏi thực tánh của mình, chỉ có ảo tưởng mới vẽ ra ảo tướng mà thôi. Nhưng nếu thấy được ảo là ảo tức cũng thấy thực tánh của nó. Khi cái thấy không bị ảo tưởng che lấp thì ngay đó liền kiến tánh. Vậy có việc làm nào mà không thấy tánh được? Cứ ngay đó mà thấy. Thực thì thấy thực, vọng thì thấy vọng tức thấy tánh. Cho nên một vị thiền sư đã nói: “Vô minh thực tánh tức Phật tánh, huyễn hoá không thân tức Pháp thân” là vậy đó. Ví như người chiêm bao tưởng là thật tức mê, chiêm bao mà biết là chiêm bao tức là tỉnh, đúng không? Vậy ngay đó mà mê hay ngộ là tuỳ con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy: nghe thầy dạy con đã thực hành chánh niệm tỉnh giác trong mọi lúc có thể, thì có 2 lần con rơi vào trạng thái không cần cố gắng mà vẫn thấy rõ được mọi cử động và hơi thở ra vào, tâm thì thanh thản, hành động nhẹ nhàng chậm rãi mặc dù công việc cần khẩn trương, con mới hiểu câu Thầy nói thanh thản trong bận rộn, ung dung trong ràng buộc… Lần đầu kéo dài hơn 1 giờ, lần 2 hơn nửa giờ. Nay trình Thầy xin thỉnh ý chỉ dạy. Con xin đảnh lễ Thầy.
Xem câu trả lời
Tốt lắm con. Khi đó thực tánh pháp tự xuất hiện chứ không cần tìm kiếm, không cần dụng tâm muốn biết hay muốn được (sở tri, sở đắc). Chính lúc đó mới thật sự chánh niệm một cách vô vi vô ngã. Con nhớ là đừng bao giờ muốn lặp lại trạng thái đó. Đơn giản là vì nó luôn ở đó, chỉ tại cái Ta khởi niệm muốn tìm cầu nó nên không thấy nó mà thôi. Đó là lý do vì sao thầy nói: Thiền là tự nhiên, vô tâm và giản dị. Tự nhiên nên nó như nó là, vô tâm nên không khởi niệm tìm cầu, giản dị nên không cần thêm bớt. Đó là nguyên lý của thiền. Chúc mừng con!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, con thì chỉ biết về Phật pháp một thời gian khoảng vài tháng nay thôi, nhưng con thấy đi trên con đường chánh pháp thật là tốt vì có mấy tháng mà con đã thay đổi nhiều, nhưng sao tâm con chưa kiên định được. Xin thầy chỉ dạy.
Xem câu trả lời
Tại sao con lại muốn tâm phải kiên định? Kiên định ắt phải có một mục đích, mục đích đó là gì? Phải chăng đó cũng là ý đồ của bản ngã? Có mục đích để kiên định thì làm sao sống không nương tựa (anissito viharati), không chấp trước bất cứ điều gì ở đời (na kinci loke upadiyati) như Phật dạy? Hay “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” như kinh Kim Cang dạy? Chỉ thấy tâm thôi đừng bắt tâm phải kiên định, bắt tâm kiên định có khác nào bắt dòng nước ngừng trôi, như vậy làm sao thấy được vô thường, vô ngã? “Lặng nhìn không nói năng” mới thật là bản chất không lay động của tâm đó con. Tâm chỉ cần trọn vẹn trong sáng trong từng sát-na mong manh tại đây và bây giờ đó mới thật sự là tâm kiên định nhất. Nếu con muốn kéo dài tâm dù chỉ trong vài sát-na thôi thì muôn đời chỉ có trở thành chứ không thể nào kiên định được, con có biết không?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Mô Phật!
Kính bạch Thầy,
Con vướng vào chuyện tình cảm, vì trong lòng thấy rất ngại nên con không dám hỏi ai, nhưng con lại rất đau khổ Thầy ơi. Nay con kính trình lên Thầy và mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con.
Chúng con có 1 nhóm cùng tu chung với nhau. Hướng dẫn chúng con là 1 Sư cô, chúng con rất kính trọng Sư cô, bởi vì suốt 3 năm qua, Sư cô đã luôn tận tình dạy dỗ chúng con, hướng dẫn chúng bước vào nẻo Đạo, khi chúng con gặp phải những chuyện khó khăn bức xúc trong cuộc sống, Sư cô luôn nhắc nhở chúng con rằng đây là những thử thách trong đời, những lúc này phải luôn chánh niệm quan sát Tâm để học ra bài học từ Pháp. Huynh đệ chúng con cùng tu cùng học dưới sự hướng dẫn của Sư cô. Vì thế mà chúng con đứa nào cũng cảm thấy cuộc sống tuy khó khăn nhưng lại có những bài học thực tế quá tuyệt vời.
Nhưng Thầy ơi, thời gian dần trôi, khi đến gần Sư cô, trong lòng chúng con từ tâm cảm mến đã dần phát sinh tình cảm bên trong. Bản thân con và vài huynh đệ rất thương Sư cô, chúng con thường hay tâm sự với nhau. Mỗi khi Sư cô dịu dàng trong hành động, lời nói thì chúng con cảm thấy ấm áp trong lòng, và ngày đó thật vui vẻ. Mỗi khi bị Sư cô la rầy vì chúng con thất niệm thì chúng con lại cảm thấy khổ đau. Cái tình cảm nầy con nhận thấy nó không bình thường chút nào Thầy ơi. Sư cô là một vị giữ giới luật rất tinh nghiêm, cuộc sống đạm bạc, giản dị, chơn chất và hiền lành. Tuy làm nhiều việc cho chúng con, nhưng lúc nào cũng khiêm nhường, chỉ nói là chưa làm được gì cả. Hoặc là nói rằng đó là bổn phận và trách nhiệm của một người xuất gia.
Kính bạch Thầy, chúng con rất khổ đau và mệt mỏi vì tình cảm nầy, có lúc chúng con muốn rời Sư cô ra, nhưng vì khi học Pháp của Sư cô nên chúng con đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, nhưng sau mỗi lần gặp Sư cô thì tình cảm không ngừng phát sinh trong tâm chúng con. Và chúng con càng cảm thấy tội lỗi khi đứng trước Sư cô, 1 vị Ni tu hành chơn chánh.
Con rất đau khổ và không biết làm sao để thoát ra, con đã nhìn Tâm mình nhưng cảm thấy khó chịu quá.
Con kính mong Thầy hãy từ bi mà giúp cho con một lối thoát trong chuyện tình cảm nầy.
Con thành kính tri ân và kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe.
Xem câu trả lời
Tuy các con nghe sư cô giảng có hiểu đạo lý nhưng vẫn chưa sống thuận pháp, nghĩa là chưa thường thận trọng chú tâm quan sát lại thân tâm, chưa thực sự trở về trọn vẹn trong sáng với chính mình, nên còn bị tham sân chi phối, còn nương tựa, bám víu bên ngoài, và do đó tâm không đủ sáng suốt định tĩnh trong lành để sống ung dung tự tại, không bị dính mắc trong bất cứ tình cảm nào.
Tình cảm dính mắc, dù là tình thương yêu lương thiện như tình phụ tử, tình thầy trò, tình đồng đạo… thì vẫn còn thiếu tính từ, bi, hỷ, xả của một tâm vô lượng. Tình thương yêu có cùng một bản chất nhưng khác nhau trên hiện tượng mà chúng ta có thể đo lường bởi độ dính mắc ít hay nhiều để biết mức độ giác ngộ giải thoát tới đâu. Phải chăng các con kính yêu và tín nhiệm đức độ của cá nhân sư cô hơn là tin hiểu pháp. Nhớ là y pháp bất y nhân đó nghe.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thấy, con cũng đang rơi vào tình trạng yêu một người mà đúng ra là không nên yêu vì con đã có gia đình rồi ạ, nhưng mà tâm tham đúng là không thể nào ngăn được, vì trí tuệ con chưa đủ thầy ạ. Vậy là đã 3 tuần nay con lại không thật sự sống trọn vẹn với chính con thầy ạ, con biết vậy là đau khổ biết vậy mà khi gặp đối tượng hầu như tâm tham cuốn con đi lúc nào không hay và con lại muốn sống với những hạnh phúc giả tạm đó thầy ạ.
Dạ con cũng không biết vì sao mà con lại rất dễ yêu thương người khác đến vậy, dù con cũng đã trải qua nhiều cuộc tình. Con biết là pháp nào sanh cũng diệt thôi, nhưng hầu như những bài học mà con học được là rất ít ạ, cứ gặp người nào vừa ý với tâm tham là yêu ạ, không còn nhớ đến thiện pháp hay tu tập gì thầy ạ. Dù con chưa bao giờ bộc lộ tình cảm cho người ta biết hay đi quá giới hạn của tình bạn ạ, Con kính mong thầy cho con lời khuyên, Con kính cảm ơn thầy, cầu chúc thầy nhiều sức khỏe ạ.
Xem câu trả lời
Bởi vậy Đức Phật mới gọi đây là cõi Dục Giới, cõi mà chúng sinh trong đó ưa thích, ham mê hình sắc, âm thanh, hương vị và sự xúc chạm… nhất là đối với người khác giới. Chừng nào họ gặp khổ đau đến tận cùng thì may ra mới nhận thức được sai lầm của lòng khát ái. Trong cõi dục tình yêu được đề cao mà trong đó tính vị kỷ và nhục dục chiếm một tỷ lệ không nhỏ, vì vậy phần lớn những tội phạm cũng gây ra do lòng ái dục quá mạnh. Môn phân tâm học của Sigmund Freud cũng nói hầu hết những hoạt động của con người đều xuất phát từ tính dục (libido). Vậy đó là chuyện gần như đương nhiên trong “cõi người ta”, quan trọng là con biết mình để không làm gì gây ra đau khổ cho mình và người là được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bajch Thầy, con là TT trường Bach Việt đây, từ lâu con đã rất hạnh phúc với phước báu là kiếp này con gặp được chánh pháp, và nhất là học được giáo pháp từ Thầy. Con vẫn còn rất bận chưa thể trọn vẹn với việc tu học nhưng con luôn cố gắng ứng dụng tu trong lam việc để học ra các bài học từ sự phát triển của thân tâm mình, con mang ơn Thầy rất nhiều. Ngày Thầy đến Mỹ đúng là lúc con phải về lại VN, nên không có duyên lành đến đảnh lễ và nghe pháp dầu con đang ở rất gần Thầy. Sau nayF khi về VN con sẽ liên hệ để xin Thầy các bài pháp này. Con kính mong Thày luôn mạnh khỏe cho Phật tử chúng con được học tập từ Thầy. Con xin kính lễ Thầy.
Xem câu trả lời
Nếu có thì giờ con nên nghe pháp thoại thầy đã giảng trong nhiều khoá, nó sẽ giúp con thấy rõ hơn những bài học trong đời sống hàng ngày. Thấy tức là hành, do đó con chỉ cần luôn biết mình trong mọi hoạt động thì con sẽ thấy ra bản chất của chính mình và đời sống. Chân lý không nằm ngoài cuộc sống, và nó luôn hiện hữu trong con, vì vậy thường trở về trọn vẹn trong sáng với thân tâm thì con sẽ thấy pháp. Chúc con luôn trong sáng để thấy ra chính mình.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, xin thầy cho con biết về nội dung khoá thiền thứ 13 vào ngày Chủ nhật, 28 tháng 7 năm 2013, con có cần đăng ký hay không? Nếu có thì hình thức đăng ký như thế nào? Thời gian sinh hoạt ra sao? Khóa thiền diễn ra trong bao lâu? và những điều cần tuân thủ khi tham gia.
Xem câu trả lời
Vì khoá thiền diễn ra trong mùa An Cư nên mỗi ngày đều có hành thiền, riêng chiều chủ Nhật có giảng thiền từ 2h đến 4h. Chương trình hành thiền như sau:
4h – 5h lễ Bái Tam Bảo và ngồi thiền
5h – 6h trà đạo
8h – 10h ngồi thiền và kinh hành.
14h – 16h ngồi thiền và kinh hành
16h – tụng kinh, hồi hướng.
Nếu con có thời gian thì có thể đến hành thiền mỗi ngày trong 3 tháng An Cư của Chư Tăng, nếu không con đến ngày nào cũng được, riêng chiều chủ Nhật thì con nên đến nghe giảng thiền như đã nói trên. Không cần đăng ký gì cả.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, thế nào gọi là làm phước? Làm phước và làm việc tốt có quan hệ như thế nào? Vì theo con nghĩ, làm việc tốt, chẳng hạn như giúp 1 ai đó, không nhất thiết họ có quan hệ gì với mình, là lẽ đương nhiên, mà cũng như tự nhiên vậy – Việc xảy ra như vậy, người nọ gặp hoạn nạn, cần sự giúp đỡ, mình giúp họ. Vậy lẽ đương nhiên này có liên quan đến việc làm phước như thầy nói không?
Và người chết vì sao khi được mình hồi hướng phước thì họ hoan hỷ và thoát khỏi cõi Âm? Trong sự hồi hướng đó, điều gì xúc tác tới họ, để họ thoát ra, thưa thầy?
Và nếu như mình không chỉ muốn hồi hướng tới người thân, mà những thần thức đang vướng ở đâu đó, vì lý do nào đó, họ còn đau khổ, thì sao hở thầy?
Xem câu trả lời
Làm phước là làm điều thiện có lợi ích cho người hay chúng sinh khác. Khi làm với thiện tâm thì sinh ra năng lực của phước. Tâm lực và phước lực này có thể hỗ trợ cho người đang ở trong cõi Âm hoan hỷ và nhờ đó được thoát khỏi cảnh giới này. Trong phạm vi hỏi đáp thầy chỉ trả lời vắn tắt thôi, còn con muốn biết cách làm phước thế nào có thể giúp người Âm siêu thoát thì con phải tìm hiểu cụ thể hơn mới được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, Con thấy trong chương trình của mùa an cư ở Bửu Long có những giờ dành riêng cho ngồi thiền và kinh hành (8h – 10h và 14h – 16h). Như con nghe thầy giảng thì mình không nhất thiết phải ngồi thiền hay kinh hành, mà chỉ cần tập làm trong chánh niệm, tỉnh giác là được. Có phải vậy không thưa Thầy? Con kính cám ơn Thầy.
Xem câu trả lời
Vì nhiều người lúc đầu vẫn có khuynh hướng thích ngồi thiền và đi kinh hành theo giờ giấc nhất định nên các chùa cũng tổ chức trong mùa An Cư như vậy, nhưng chủ yếu là thiền trong đời sống hàng ngày vẫn là tốt nhất. Ví như lúc tập lái xe thì phải lái những nơi quy định cho dễ nhưng khi đã biết lái thì phải lái trong mọi điều kiện giao thông mới giỏi được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, Con có thắc mắc này – Con người khi chết rồi, cái mà đạo Phật gọi là thần thức sẽ đi đâu? Họ sẽ theo nghiệp mà sinh vào cõi nào đó hay sao? Nếu một khi họ đã đi vào cõi khác, họ còn liên hệ gì với người thân còn sống không?
Xem câu trả lời
Đúng là người sau khi chết sẽ tái sinh vào một cảnh giới tương ứng với nghiệp mà họ đã tạo. Có những cõi giới không thể liên lạc được với người thân còn sống, nhưng cũng có cảnh giới liên lạc được dễ dàng, nhất là cõi trời Dục giới và cõi Âm (Peta và Asura). Cõi Âm là cõi của những người đã chết nhưng vẫn còn quyến luyến vợ chồng, con cái, tài sản hay nghề nghiệp v.v… nên tưởng rằng mình vẫn là ông A bà B như lúc còn sống, tuy rằng đời sống bây giờ không như cũ nữa. Một số trong những người Âm này có thể báo mộng, hiện hình cho người thân thấy. Đó là chuyện bình thường mà nhiều người đã trải nghiệm qua và kể lại, không có gì là lạ cả.