Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy cho con hỏi! Lúc ngồi xuống con thư giãn toàn thân, rồi ngồi tự nhiên không cố ý làm gì, không hướng tâm vào đâu cả, tâm khởi niệm gì thì mặc. Lúc đó tâm khởi niệm gì thì tự biết, lúc biết rõ các tâm niệm, lúc tỉnh giác yếu không biết rõ lắm nhưng biết vậy sau đó liền biết rõ các tâm niệm. Có lúc tâm tự lắng xuống, các tâm niệm ít dần cho đến lúc chỉ còn lại sáng suốt không khởi niệm gì. Nhưng cũng có lúc hết niệm này đến niệm khác cứ khởi lên, và nó khởi lên những niệm đáng sợ như thấy mình đánh người này người khác, hay khởi lên niệm mắng chửi người khác, hay niệm bất kính với Tam Bảo với bậc thầy mình, niệm tà dâm… Nếu con để những niệm đó tự khởi thì nó sẽ đến rồi đi, còn nếu con không muốn khởi những niệm đó nữa thì nó cứ xuất hiện trong đầu con, lần sau ngồi chơi không làm gì thì nó lại khởi. Xin Thầy cho con hỏi con tu như vậy có sai không, và khi những tâm niệm bất thiện đó cứ khởi lên như bất kính với Tam Bảo thì con có bị chịu quả báo không ạ? Cũng có lúc con ngồi thư giãn không hướng tâm vào đâu cả thì nó quay về biết hơi thở, một lúc có niệm nó lại biết niệm, hết niệm nó lại biết hơi thở, vậy có đúng không ạ? Con xin cảm ơn Thầy !

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy cho con hỏi, trong đầu con nó cứ khởi lên nhiều chuyện con không hề suy nghĩ, nó làm cho con nhức đầu, khi nhức đầu con không biết trạng thái này, là sao mong thầy chỉ dạy cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy! Con phải làm sao khi con quá nhiều vọng tưởng?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Con hiểu thế này có đúng không ạ (hiểu câu trả lời của Thầy): Khi ngồi thiền có niệm khởi lên tâm biết niệm đó, và niệm đó là đối tượng để mình biết rõ, quan sát rõ. Và không xen ý đồ bản ngã là không muốn giữ lại hay né tránh, không phân biệt tốt xấu đúng sai phải trái ý niệm đó. Khi ngồi thiền tâm tự biết hơi thở thì hơi thở là đối tượng để mình biết rõ, quan sát rõ. (có đối tượng nào khởi lên thì mình biết rõ quan sát rõ đối tượng đó, hướng tâm biết rõ đối tượng đó. Không cố gắng hướng tâm vào một đối tượng đã định nào). Xin Thầy chỉ dạy con. Con thành kính tri ân đảnh lễ Thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy. Kính bạch Thầy, con kính lời thăm Thầy luôn được sức khỏe. Con đọc câu trả lời của Thầy, con mắc cỡ lắm, con cám ơn Thầy, con đã nhận ra được tánh quá thẳng của con và cái tật hay làm tài lanh, con cũng nhận ra được bản tánh thiếu thận trọng và không có kiên nhẫn. Con hiện đang học quyển “Sống Trong Thực Tại.” Trong khi đọc, con càng kính quý Thầy nhiều hơn, con cũng cảm nhận được lòng Thầy thật nhiều. Thầy viết sách hay thiệt! Từ ngày có đầy đủ phước duyên để được học Đạo với Thầy, con cảm thấy như con đang được sống trong thời Đức Phật còn tại thế. Hiện giờ con thấy bên trong con luôn có cảm giác thật là trọn vẹn, và đầy đủ. Con thật sự cảm thấy, con không cần và muốn có thêm bất cứ điều gì nữa cả. Có đôi lúc, con muốn viết thư cho Thầy để cám ơn Thầy và diễn tả niềm hạnh phúc đang có trong lòng con, nhưng con lại không viết, vì con biết Thầy đã cảm nhận được điều đó và cũng vì lúc đó ngôn ngữ chẳng những không còn diễn đạt được điều đó mà còn làm mất đi tính chất uyên nguyên của nó nữa. Thầy ơi! Con kính chúc Thầy luôn được Pháp thể khinh an. Trong niềm hoan hỉ có được Thầy quý, bạn lành.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con mắc cỡ là vì cái tôi nó đã lén xen vào. Con cám ơn Thầy đã chỉ rõ cho con. Con nghe và đọc các câu trả lời của Thầy, con thấy Thầy hay ghê đi! Đôi khi có nhiều điều, chúng con lúng túng không thể diễn tả được, Thầy nói dùm tụi con, và cho dù câu hỏi của chúng con thoạt nghe rất là vớ vẩn, Thầy cũng giảng thành một bài Pháp để giúp chúng con trở lại đúng hướng và tiếp tục từ chỗ chúng con đang đứng. Con thành kính đảnh lễ Thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Xin sư cho cháu hỏi: Cháu thấy thân, thọ, tâm, pháp là một đối tượng cột tâm. Nếu trong thiền định ta cột tâm vào đề mục do tưởng sanh, thì ở đây ta cột tâm vào đối tượng thật trong hiện tại. Và khi cột tâm vào thân, thọ, tâm, pháp (gọi cách khác thận trọng, chú tâm, quan sát), lúc đó, tham, nóng nảy, si mê, phiền não không có. Nhưng liệu đó có phải là phương tiện? Cái gốc là mình buông xả cái “KHÔNG VÔ NGÔ của mình là chính? Bởi vì thực tế chiêm nghiệm và trải nghiệm, theo thiển kiến của cháu: khả năng thận trọng, chú tâm, quan sát ở mức số 6, mà đối tượng khả năng cuốn hút ở mức số 4, 5 thì mình không theo nhưng nó ở mức 7, 8 thi minh bị nó cuốn theo. Mà mức độ cuốn hút của đối tượng thì vô chừng vô hạn. Cháu xin ý sư. Mong ngày 28/6 gặp được sư!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

“Việc đến thì tâm ứng hiện, việc đi thì tâm rỗng rang”. Đúng là câu này. Và khi con suy nghĩ, con nhận ra mình suy nghĩ, cảm xúc như thế nào. Có những khi hoàn cảnh dao động tâm đến nỗi con cảm tưởng không còn chỗ cho sự tĩnh lặng, nhưng con biết chỉ cần có mặt với nó, dù đau khổ đến mức nào. Làm người không tránh khỏi khổ đau, nhưng làm sao mình đối diện với nó mới quan trọng. Điều này trên thực hành không dễ, nhưng mỗi ngày một ít thực tập, con thấy tự tại hơn trong cuộc sống với những khổ đau có thể xảy ra ở phía trước. Và thầy biết không, khi con nhận ra mình đang suy nghĩ điều gì đó và có mặt với nó, thì tự nhiên tâm lại trong sáng trở ra, như một cụm mây vừa trôi qua, bầu trời lại trong xanh vậy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Con cảm ơn Thầy đã cho con câu trả lời. Con xin trình bày thêm để mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con cụ thể hơn để có thể áp dụng tu tập cho cuộc đời còn lại của mình. Con là Phật tử nhưng do hoàn cảnh không có cơ hội để học Phật Pháp, đời sống khổ đau, bất an đã đưa con biết tới câu niệm Phật trong đi đứng nằm ngồi hoặc ở bất cứ lúc nào con có thể, kể cả muốn nghe giảng về Phật Pháp, con phải lợi dụng vào những lúc đang lái xe hoặc nấu ăn cho gia đình hoặc đứng ủi áo quần cho cả nhà, v.v… chứ chưa lúc nào con được thư thả để ngồi trước bàn thờ niệm Phật hoặc ngồi thảnh thơi để nghe trọn vẹn 1 bài giảng Pháp nào cả, phải nghe gián đoạn từng hồi từng hồi… vài ba lần mới xong một bài Pháp. Vào khoảng vài tháng nay, con đã được thong thả hơn nên muốn dành thời gian cho thời khoá tu tập cuả mình. Con muốn được tu thiền bằng những bước bắt đầu một cách căn bản, vì thành tâm mà nói thì Pháp tu niệm Phật mà bấy lâu nay con áp dụng chỉ như là một sự chạy trốn những nỗi khổ niềm đau mà thôi. Con rất sợ đối diện lại những khổ đau này nên mỗi khi khởi lên con đều nhờ câu niệm Phật liên hồi để không nghĩ đến những nỗi niềm riêng đó, thật sự con cũng được lợi lạc trong Pháp tu này, nhưng hình như nó vẫn là một cái gì đó rất tạm bợ, bởi vì đôi lúc nỗi đau xưa xuất hiện, con đối diện thử với nó thì mới phát hiện ra rằng nó vẫn còn nguyên vẹn chứ có được chuyển hoá gì đâu! Con đang bắt đầu thiền tập bằng quán niệm hơi thờ, thở vào biết thở vào, thở ra biết thở ra, mà cứ lẫn lộn với câu niệm Phật hoài. Con không biết pháp hành như thế nào cho đúng đây nữa. Thầy dạy “Trở về trong sáng trọn vẹn biết mình” là sao, thưa Thầy? Con không hiểu được hết ý. Một lần nữa con cúi xin Thầy từ bi chỉ rõ cho con cách hành trì, con thành kính tri ân Thầy thật nhiều.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dear Bhante, I have a best friend who is going through a really rough time with family problems. To make the long story short, his sister is going through a nasty abusive divorce which makes him and his mother very stressed out and afraid that his sister will be harmed physically, emotionally and financially. Its affecting their life and abilities to focus on their work and health. We would like to ask for your guidance of what he and his family should do to get through this hard time. He is looking forward to have your wise guidance. Thank you Bhante.

Xem câu trả lời