Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con xin được trình pháp. Hiện nay con dù tiếp xúc với phương tiện nào, dù là thoại đầu, công án, tam mật, niệm phật, hay một số kinh điển đại thừa cũng đều đưa về tâm trong lành, định tĩnh, sáng suốt, phản ánh khách quan thực tại thập như thị. Qua thực tại như thị con thấy chân không diệu hữu mọi lúc mọi nơi, đến lượt cái thấy chân không diệu hữu ấy cũng là một pháp chân không diệu hữu, việc xử lý vấn đề trong cuộc sống thường ngày cũng như trong công việc mặc dù không phải thập toàn thập mỹ nhưng ngày càng tối ưu hơn, có thành công hay thất bại gì thì cũng đều giúp con điều chỉnh nhận thức và hành vi cho phù hợp với quy luật khách quan. Con cũng không còn phân biệt ra khổ tập diệt đạo nữa, chỉ còn chánh kiến, con nghĩ có chánh kiến rồi, thì tự khắc sẽ có chánh tư duy cho đến chánh định như một mồi lửa tự khắc lan khắp cánh rừng mà không phải can thiệp; trong một chánh đạo có bát chánh đạo, chỉ tùy duyên hợp với đạo nào thì lấy đạo đạo đó làm nền thâu nhiếp các đạo khác, bát chánh đạo không tách rời nhau mà luôn có trong nhau, phật thuyết tám vạn bốn ngàn pháp môn không phải để môn nào cũng tập mà để trong trường hợp nào thì giác ngộ trong trường hợp đó, như một ngôi nhà đâu cũng là cửa vào (vô môn quan), vào được cửa nào thì cứ vào cửa đó, từ cửa đó mà vào được trong nhà rồi và từ trong nhà nhìn ra thì thấy hết thực tướng các cửa, các cửa đều bình đẳng, mà các cửa thế nào cũng đâu quan trọng nữa vì đã ở trong nhà rồi, chẳng qua vẫn có thể ra vào các cửa khác nhau để hướng dẫn những người ở các cửa đó (tự tại trong các phương tiện), còn như đang ở bên ngoài nhà mà nhìn thì chỉ thấy cửa bắc mà không thấy cửa nam và chỉ trích người đi vào cửa nam, thấy cửa đông mà không thấy cửa tây và chỉ trích người đi vào cửa tây. Riêng con vì có duyên với Thiền Tông từ Kiếm Đạo và được nghe pháp thoại Thực Tại Hiện Tiền của thầy nên con lấy Chánh tri kiến làm tảng, lấy đòn chém đòn đâm làm bài tập thí nghiệm, lấy Thập pháp giới làm bản đồ tu tập, lấy trong lành định tĩnh sáng suốt làm gốc, lấy tư duy, nói năng, hành động làm ngọn. Tuy nhiên do tâm định tĩnh trong lành sáng suốt chưa kiên cố và tập khí vẫn còn mạnh nên đôi khi con vẫn tùy duyên lấy các pháp môn làm phương tiện đối trị, nhất là pháp môn thiền na trọn vẹn quán chiếu tâm đang là, nhận ra tâm đang là thuộc pháp giới nào. Trong một số lúc gặp vấn đề nan giải, kích động mạnh, mà tập khí tham sân si còn nổi lên thì con lại trở về trọn vẹn với tập khí đang là đó, với tâm bất sát sinh con không không đối kháng hay làm thương hại các tập khí, với tâm bất thâu đạo con không chiếm hữu các tập khí, với tâm bất tà dâm con không luyến ái các tập khí, với tâm bất võng ngữ con không bóp méo các tập khí, với tâm bất ẩm tửu con không đắm say các tập khí, tham thì rõ biết tham, sân thì rõ biết sân, si thì rõ biết si, dục thì rõ biết dục, tầm tứ tự tầm tứ, hỷ tự hỷ, lạc tự lạc, nhất tâm tự nhất tâm, tín tự tín, tấn tự tấn, niệm tự niệm, định tự định, tuệ tự tuệ, không vô biên tự không vô biên, thức vô biên tự thức vô biên, vô sở hữu tự vô sở hữu, phi tưởng phi phi tưởng cũng tự phi tưởng phi phi tưởng, hoặc đi hoặc đứng hoặc nằm hoặc ngồi hoặc nhắm mắt cũng đều có thể tứ thiền bát định, khi tứ thiền bát định thì mọi sự vật sự việc vẫn diễn ra bình thường, không phải cố nhắm mắt không nhìn, hay cố lắng tai không nghe, nhìn vẫn nhìn, nghe vẫn nghe, chỉ có thái độ tâm thay đổi, nhưng không phải thay đổi theo hệ thống tuần tự từ địa ngục đến phi tưởng phi phi tưởng thiên mà đang thế nào thì biết thế đấy, đang địa ngục thì biết địa ngục khiến xung quanh bị bóp méo và nhuốm màu đau đớn, đang tha hoá tự tại thiên thì biết tha hoá tự tại thiên khiến xung quanh bị bóp méo và nhuốm màu kiêu mạn, thoả mãn, và cái thấy nghe ngửi nếm xúc chạm nghĩ biết lúc này không phải là cái thấy nghe ngửi nếm xúc chạm nghĩ biết chân thật, là ngã, là tạo tác chứ chưa phải vô ngã, vô tác, chỉ đến khi bên trong trở nên bình lặng, thân tâm không còn sức căng cứng vi tế, thân tâm không còn bất kỳ bóng dáng nào, thì lúc ấy những dữ kiện mới được con sử dụng để giải quyết vấn đề, quả thực con thấy ngũ thiền chi là một phương tiện rất hay, trước đây khi hôn trần thùy miên nổi lên thì con cũng hết cách đành phải chuyển sang giải trí rồi mới quay lại tư duy được, nhưng từ khi tâm đắc ngũ thiền chi, con có thể mượn tầm thiền chi đặt chân lên đề mục hiện tiền để đối trị hôn trầm, hoặc mượn tứ thiền chi thăng bằng trên đề mục hiện tiền để đối trị sự trạo cử,… Nhưng tầm, tứ ở đây không phải có được bằng cách đề nén, cố gắng, mà bằng cách quay trở về đối tượng thực tế hiện tiền, muốn tầm là tầm, muốn tứ là tứ, không phải đắn đo hay nỗ lực mà tầm, tứ, dần dần khi gặp lại vấn đề đó thì không cần tầm tứ nữa mà cũng không bị hôn trầm trạo cử,… Con thấy các phương tiện đều có giá trị của nó, thậm chí pháp môn tam mật nhất trí trong mật tông nếu biết cách sử dụng cũng là một phương tiện hữu ích khai thị thực tại thân thọ tâm pháp, pháp hộ ma cũng vậy cũng có thẻ dùng làm một phương tiện tiếp dẫn dần dần những chúng sinh ưa thích huyền bí trở về với thực tại thân thọ tâm pháp đang và khơi nguồn sức mạnh nơi chân tâm,.. Thậm chí con thấy phép tập trung tín lực trong đạo thiên chúa trong ki tô giáo cũng là một dạng thiền định, vấn đề chỉ là ở đối tượng thiền định mà thôi. Nhưng nói chung các phương pháp chế định cũng chỉ là phương tiện, nếu kẹt trong phương tiện mà không thấy cứu cánh nơi thực tại thì phương tiện lại trở thành chướng ngại. Phật thuyết nhất thiết pháp vi trừ nhất thiết tâm, ngã vô nhất thiết tâm hà dụng nhất thiết pháp, mục đích cuối cùng không phải là tu pháp này hay tu pháp kia, đắc pháp này hay đắc pháp kia, mà là để đoạn giảm từng lớp từng lớp tâm chủ quan, từ lớp màn địa ngục cho đến lớp màn thiên đường cũng phải đoạn giảm hết để thực tại chân như hiển bày. Như vậy con hiểu tu hành là trở về với tâm tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác ngay tại đây và ngay bây giờ, dù ngay tại đây hay ngay bây giờ là tích cực hay tiêu cực, là dục giới, sắc giới hay vô sắc giới, là tham sân si hay vô tham vô sân vô si,… chánh kiến sẽ tự dẫn tới chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định, chánh kiến sẽ dẫn tới chánh giác, chánh giác sẽ dẫn tới khổ tập diệt. Tâm tinh tấn chánh niệm tỉnh giác sẽ dần dần dẫn tới tâm trong lành định tĩnh sáng suốt, tâm trong lành định tĩnh sáng suốt theo trùng trùng duyên khởi sẽ dần dần chuyển hoá tất cả từ nhỏ đến lớn, từ ta đến người, từ người đến vũ trụ vạn vật,… Giác ngộ giải thoát chính là giác ngộ giải thoát ngay trên quá trình chứ không phải là một điểm đến. tới chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định, chánh kiến sẽ dẫn tới chánh giác, chánh giác sẽ dẫn tới khổ tập diệt. Tâm tinh tấn chánh niệm tỉnh giác sẽ dần dần dẫn tới tâm trong lành định tĩnh sáng suốt, tâm trong lành định tĩnh sáng suốt theo trùng trùng duyên khởi sẽ dần dần chuyển hoá tất cả từ nhỏ đến lớn, từ ta đến người, từ người đến vũ trụ vạn vật,… Giác ngộ giải thoát chính là giác ngộ giải thoát ngay trên quá trình chứ không phải là một điểm đến. Thưa thầy, vì ngôn bất tận ý nên xin trình pháp đại khái và hơi lủng củng như vậy, mong thầy từ bi hoan hỷ ạ. Con xin thầy chỉ thêm cho con, con còn có lỗi lầm ở chỗ mấu chốt nào không và cần bổ khuyết chỗ nào để tiếp tục trôi về biển cả ạ. Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Trong khi vừa nghe giáo pháp vừa thực hành quan sát chính mình và cuộc sống xung quanh con có những thắc mắc sau, xin Thầy soi sáng giúp con. 1. Thầy dạy làm việc gì thì nên làm với sự vô tâm (tức sự rỗng lặng trong sáng). 2. Lấy tâm này để sống trong đời thì lại cần sáng suốt, định tĩnh, chánh niệm, tỉnh giác. Giáo pháp có dạy Từ bi – Trí tuệ. Thầy dạy có khi không giúp ai đó không có nghĩa là không thuơng tức có sự sáng suốt, cân nhắc, suy nghĩ… trong việc mình làm cho có sự phù hợp với cảnh. 3. Con không thấy ở đây có sự mâu thuẫn gì cả, nhưng khi đối diện với cảnh và thực hành trong đời sống thì mình cũng bị bối rối do ý kiến của những người xung quanh khiến tâm bất an, thưa Thầy. Kính mong Thầy chỉ dạy giúp con ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con vừa trải qua thời gian bị covid và cũng là lúc biết mình mang thai mà không hay biết nên con đã dùng quá nhiều loại thuốc cảm cúm, kháng sinh dẫn đến việc phải bỏ thai. Con thấy lương tâm con dằn vặt quá con xin Thầy cho con lời khuyên trong lúc hụt hẫng nhất này với ạ! Con cám Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Hôm qua bố con mới phát hiện là có khối u to ở phổi. Nhưng chỉ chị em con biết thôi, vẫn chưa nói cho ông biết. Nhờ biết tới Phật Pháp, những bài giảng của Thầy mà con, dù đau lòng và lo lắng, vẫn có thể bình thản đón nhận được. Em con gục ngã, khóc, mất ngủ, không thiết gì nữa từ lúc biết tin. Em ấy thương bố mẹ nhiều. Con suy nghĩ rằng bây giờ yếu tố tinh thần là quan trọng nhất và con chỉ mong làm sao để quãng thời gian còn lại của bố con được thanh thản và nếu có ra đi thì cũng được nhẹ nhàng và chuyển vào một cảnh giới tốt. Nhưng con biết mình chưa đủ lực để giúp bố mẹ và em thấy ra. Bố mẹ và em con không biết tới Đạo; bố con thậm chí còn tỏ thái độ nghi ngờ. Con mong muốn được đưa bố mẹ và em tới gặp Thầy để Thầy khai thị cho và để bố mẹ và em con chấp nhận và đối diện thực tế. Con xin hỏi ý kiến Thầy trước và nếu Thầy đồng ý thì con xin Thầy trợ duyên để con đủ sáng suốt và bình tĩnh để thuyết phục bố mẹ và em con đi từ Hà Nội vào Sài Gòn để tới gặp Thầy ạ. Con cảm ơn Thầy nhiều ạ. Kính thư Con

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con kính thưa sư ông. Lần trước con được sự cho phép của sư ông làm công quả trên chùa vào chủ nhật hàng tuần. Trong tuần này con xin phép buổi tối thứ 7 này được ở trong chùa. Rồi buổi sáng nghe trà đạo ở chùa, rồi tiếp tục làm công quả luôn được không ạ. Và con có một vấn đề trong cuộc sống thường ngày, con đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng sợ làm phiền sư ông. Nhưng hôm nay con xin phép được đảnh lễ và xin được trình bày lên sư ông vào thời gian rảnh trong ngày mai được không ạ. Đó là những rối ren và sai lầm của con đã gây ra trong quá khứ. Con thành tâm muốn đến trình bày và sám hối với sư ông, với sự chứng minh của Người cho lòng thành của con. Sư ông, người đã cứu rỗi cuộc đời con ạ. Nammo Buddha!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Mọi hôm con để pháp danh mà con tự đặt là Giải Không vì con đến với Phật pháp từ Kiếm đạo đến Thiền Tông, rồi đến Bát Nhã Tâm Kinh và mãn nguyện khi nghe pháp thoại Thực Tại Hiện Tiền của thầy. Hôm nay con xin bạch với thầy tục danh của con là Đàm Nhật Hoàng, năm nay 29 tuổi ạ. Thưa thầy, từ bấy đến giờ con vẫn băn khoăn về một bài thơ về hoa: “Nhất hoa nhất thế giới, Nhất diệp nhất như lai, Nhất sa nhất cực lạc, Nhất tiếu nhất trần ai”. Con cảm thấy hay nhưng vẫn chưa kết nối được ý tứ trong các câu, đặc biệt là cuối cuối tại sao mỗi nụ cười là một hạt bụi trần. Hôm nay con nghĩ, mỗi bông hoa là cả một thế giới vì bông hoa không có tự tính mà vốn là một pháp duyên khởi, chính mọi tồn tại trong thập phương thế giới và mọi tồn tại trong quá khứ hiện tại vị lai cùng trùng trùng duyên khởi biểu hiện nên bông hoa trong sát na này, trong bông hoa có đám mây, có mặt trời, có hạt mưa, có ánh nắng, có phân bón, có chất đất khí trời, có sơn hà đại địa, có kết quả của quá khứ, có nguyên nhân của tương lai, có khả năng của hiện tại,… Bông hoa là tất cả, tất cả là bông hoa, như câu kệ mà con không nhớ của ai “Càn khôn tận thị mao đầu thượng, Nhật nguyệt bao hàm giới tử trung”. Vạn pháp diệu hữu ngay khi đang chân không, chân không ngay khi đang diệu hữu, như sư Pháp Nhãn nói “Hà tu đãi linh lạc, Nhiên hậu thủy tri không”, con tạm dịch là “Không ngay trong mỗi sát na, Đâu cần phải đợi khi hoa héo tàn”. Cái lý tương tức, tương nhập, tương duyên giữa các mặt tưởng chừng như biệt lập ấy tương tự như cái huyền đồng, thường hữu trong thường vô, thường vô trong thường hữu, hòa kỳ quang, đồng kỳ trần, trạm hề tự hoặc tồn, trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử. Hôm qua con có hỏi đạo trưởng Lăng Vân phái Võ Đang xem theo đạo trưởng có thấy lý Chân Không Diệu Hữu của Phật gia tương tự lý Thường Hữu Thường Vô của Đạo gia không, thì đạo trưởng nói đạo trưởng không nghiên cứu về Phật học nhưng trên Đạo học mà nói thì hữu và vô đồng xuất nhi nhị danh, hữu và vô không tách rời nhau mà chỉ là hai mặt của một thể. Tuy cách nói hữu vô khá trừu tượng và dễ hiểu lầm nhưng con thấy cũng có ý gần như sắc không trong Bát Nhã. Con có tự làm một bài kệ, thầy xem có được không ạ: “Chân không diệu huyễn hữu, Sinh trưởng hóa thâu tàng, Nhất thiết vô phương ngại, An ninh phất phảng hoàng, Tư khoảnh khắc hề tư xứ sở, Liễu tam thế hề triệt bát hoang, Vô lượng định hề vô lượng tuệ, Kiên thiết thạch hề cố kim cang”, “Chân không huyễn hữu nhiệm màu, Trùng trùng sinh trưởng hóa thâu tàng hoài, Vô phương vô ngại tuyệt vời, Luôn an ninh chẳng rối bời mảy may, Bây giờ với cả tại đây, Hài hòa tam thế sum vầy bát hoang, Bền sắt đá vững kim cang, Định tâm vô tận tuệ quang vô cùng”. Đó là nói về bông hoa ở bên ngoài. Bông hoa bên trong mình cũng vậy. Hôm nay đọc kinh Hoa Nghiêm con mới nghĩ có lẽ bông hoa này không chỉ là bông hoa trước mắt mà còn là bông hoa giác tính Chủng Chủng Quang Minh Hương Nhụy Tràng nơi tự tâm hằng phát minh ra trùng trùng Hoa Tạng Trang Nghiêm Thế Giới Hải. Có lẽ ý cảnh của bài thơ là: Mỗi bông hoa khởi lên đều bao hàm trọn vẹn pháp giới để mình trải nghiệm (thực tại hiện tiền hay giác tính hiện tiền luôn hiển bày hoàn hảo), mỗi cánh hoa nở ra đều biểu hiện rõ ràng chân như để mình giác ngộ (thực tại hiện tiền hay giác tính hiện tiền luôn hiển bày như thị), mỗi hạt cát đều mở lối về miền tịnh độ để mình giải thoát (thực tại hiện tiền hay giác tính hiện tiền luôn hiển bày thanh tịnh), toàn tính là tướng, toàn tướng là tính, toàn tục là chân, toàn chân là tục, mỗi kiếp trần ai cũng chỉ là một kiếp du lịch, kiếp rong chơi, kiếp trải nghiệm, trong hành trình bất sinh bất diệt vô tận, biết như thế rồi thì dù ở đâu hay vào lúc nào, dù là đang ở nơi trần ai cũng có thể giác ngộ, giải thoát mà nở ra nụ cười vi tiếu. Nhất tiếu nhất trần ai không phải ví nụ cười với hạt bụi ô nhiễm, mà là trên mỗi hạt bụi cũng đều thấy thể lộ ra chân như, thấy khổ tập diệt đạo, thấy duyên giác, thấy thập độ, thấy tịnh độ, thấy niết bàn, thấy giác ngộ giải thoát mà nở nụ cười vi tiếu. Nhưng nếu phải dịch thì con không biết nên dịch như thế nào cho hay, nên con tạm dịch nôm na: “Tam thiên thế giới hiển bày, Ngay trong một đóa hoa này thắm tươi, Như lai cũng thể lộ rồi, Ngay trong mỗi lá rạng ngời sắc xanh, Cực lạc cũng ở chung quanh, Ngay trong mỗi hạt đất lành sẫm nâu, Giữa vô thường chẳng khổ đau, Nụ cười vi tiếu nhiệm màu như nhiên”. Chữ “diệp” trong câu thứ hai ý là “cánh hoa” nhưng con dịch thành “chiếc lá”, chữ “sa” trong câu thứ ba ý là “cát” nhưng con dịch thành “hạt đất”, còn màu sắc thì con tự thêm vào thôi ạ, vì tất cả thực tại hiện tiền đều là biểu hiện chân thật của pháp nên con dịch thông như vậy; còn “trần ai” là hiện tượng giả danh vô thường, chỉ khi nào nhận ra vô thường không phải là khổ đau mà là con đường giác ngộ giải thoát thì mới có thể vi tiếu, nên con dịch thông như vậy. Hồi xưa con học văn thích những bài chau chuốt câu chữ, nhưng từ khi học Tâm Kinh thì con lại thích các bài kệ phác tố, giản dị, mạch lạc, trong sáng của các thiền sư, con cũng thường tập dịch các bài kệ bằng cách nôm na, như bài “Tào nguyên nhất trích, Thất thập dư niên, Thọ dụng bất tận, Cái thiên cái địa” thì con dịch là “Tào Khê một giọt nước thiền, Bảy mươi năm trọn dùng liền chưa vơi, Bao la mặt đất bầu trời, Ngập tràn chốn chốn nơi nơi khôn cùng”. Hoặc bài tán Đại Nhật Như Lai: “Xích hà thốc ủng, Quân lâm sơn xuyên, Quang bị vạn vật, Thể không bất ngôn, Hải đào hung dũng, Xứ chi đạt quan, Thiên phong nộ hiệu, Bất động trang nghiêm, Nhân sinh như tư, Nghi pháp tự nhiên, Nghịch lữ vô thường, Hy đăng bỉ ngạn, Từ bi hỷ xả, Nguyên thanh khí mãn, Đại đạo trung trực, Chư sự tích duyên”, thì con dịch: “Ráng đỏ rực rỡ vây quanh, Quân lâm nước biếc non xanh muôn trùng, Chiếu soi cho đến vô cùng, Thân không tịch tịnh chưa từng nhiễm ô; Rầm rầm bể động sóng xô, Tứ thông bát đạt tha hồ thênh thang, Trong gió thét trong sấm vang, Bất động chẳng đổi nghiêm trang chẳng dời; Kìa ai đứng giữa đất trời, Tuân theo phép tắc ngời ngời tự nhiên, Giữa vô thường chẳng đảo điên, Bước đi hy hữu tới miền an ninh; Từ bi hỷ xả mông mênh, Nước nguồn tinh khiết trong lành chứa chan, Thẳng tắp ngay ngắn tâm can, Nhân duyên tự khắc kết ngàn muôn hoa”. Hoặc bài kệ vua Lý Thái Tông tán thiền sư Tỳ Ni Đa Lưu Chi: “Sáng tự nam lai quốc, Văn quân cửu tập thiền, Ứng khai chư phật tín, Viễn hợp nhất tâm nguyên, Hạo hạo Lăng Già nguyệt, Phân phân Bát Nhã liên, Hà thời lâm diện kiến, Tương dữ thoại trùng huyền” thì con dịch nôm na là “Sư vừa mới đến nước nam, Nhưng từ lâu đã nghe vang tiếng thiền, Mở mang trí phật vô biên, Muôn phương hợp lại một miền không hai, Trăng lăng già mãi sáng ngời, Bông sen bát nhã xinh tươi muôn phần, Khi nao gặp gỡ một lần, Cùng nhau bàn lẽ cao thâm nhiệm màu”; bài Nhất kích vong sở tri thì con dịch là “Tiếng vang tan rã sở tri, Đâu cần giả lập tu trì mới hay, Trong khi nhíu mắt nhướng mày, Là khi tự tính hiển bày đấy thôi, Bước chân không vấp chốn nơi, Uy nghi tràn ngập ra ngoài sắc thanh, Vầng trăng cứu cánh long lanh, Mười phương chung một ngọn ngành là đây”.… Nói chung câu chữ của con còn thô thiển quá. Nhưng khi đọc đến thi kệ của thầy thì con thấy thật tự nhiên nhưng cũng thật nghệ thuật, thật giản dị nhưng cũng thật uyên áo, đọc câu nào thì câu đấy liền rõ ngay trong tâm mà không bị vướng mắc. Thầy có thể dịch giúp con trọn vẹn bài Nhất hoa nhất thế giới không ạ? Con đang định lồng vào một đoạn nào đó trong cuốn Thiền Kiếm Nhất Như mà con đang viết. Con xin cám ơn thầy ạ.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính đảnh lễ Thầy ạ, Con xin kính Thầy mấy dòng con mạn phép trình Pháp: Tánh biết vốn tự mình soi sáng Bị che mờ bởi tà kiến vô minh Đắm chìm trong dục lạc ái tình Khổ đau mãi luân hồi sinh tử Kẻ u mê vẫn đắm chìm ngạo nghễ Người tỉnh thức tìm nẻo đường về Nương khổ đau làm bản lề dắt lối Khi vinh quang cũng như lúc u tối Vẫn trọn vẹn thấy biết rõ, thế thôi! Luôn định tĩnh, sáng suốt, trong lành Soi cho tỏ nơi thân – tâm – cảnh Từng bước con tìm về với nẻo Chánh Pháp vẫn luôn hiện hữu ở xung quanh Vậy sao “cái ta” cứ mãi lanh chanh Kiếm tìm chi nơi bên ngoài kia đó?!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy. Thứ 2 ngày 28 tháng 03 năm 2022 con đự kiến đến chùa đảnh lễ Thầy và con xin ở lại chùa 01 vài ngày xin thầy chỉ điểm giúp con, không biết Thầy có ở chùa những ngày ấy không ạ?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính! Ngày mai con sẽ lại được đến Chùa và được đảnh lễ, quy y, thọ giới từ Thầy. Vậy là con sẽ chính thức là người đệ tử của Thầy rồi. Thật là phước báu nhiều đời nhiều kiếp của con, hàng ngày con vẫn tinh tấn thực tập mọi thứ mà Thầy đã chỉ dạy chúng con. Lần trước con có xin phép Thầy vào ngày mai 27/03 con sẽ từ Tiền Giang lên đảnh lễ, quy y và thọ giới. Thầy đã đồng ý cho con). Dạ thưa Thầy nếu được, ngày mai cho con xin phép kính trình Thầy đôi điều, con mong Thầy chỉ dạy thêm cho con, để con biết rằng con đã thực tập đúng những lời Thầy đã chỉ dạy. Con thật biết ơn khi được nghe những lời chỉ dạy từ Thầy. Lòng con bồi hồi, xúc động không thể diễn tả được. Con cảm ơn Thầy rất nhiều. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con Trí Toàn kính đảnh lễ Thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Chỉ chưa đầy một năm dịch Covid mà con đã mất đi 3 đồng nghiệp thân thương của mình một cách đột ngột. Dù vẫn được nghe thầy dạy về vô thường, khổ, vô ngã hàng ngày nhưng khi xúc chạm việc đời lòng con không tránh khỏi đau xót và tiếc thương vô hạn thầy ơi! Thưa thầy! Sáng nay trong những giây phút tinh mơ của buổi thiền sớm, lúc tâm thanh tịnh, bỗng con khởi lên ý nguyện cúng dường trai tăng để hồi hướng phước lành này cho các đồng nghiệp của con sớm được siêu thoát và được ở cảnh giới an lành. Và con kính mong có sự hiện diện chứng minh của thầy để chúng con được nhận chút tâm từ thầy ban. Vì ngày thường con bận đi làm nên chủ nhật ngày 03/4/22 là ngày phù hợp với con thầy ạ! Xin thầy hoan hỷ nhận lời con. Con kính,

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời