Thưa Thầy!
Khi đọc bộ sách Một cuộc đời một vầng nhật nguyệt (tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh) con rất tâm đắc. Trong sách có những câu chuyện và những lời dạy của Đức Phật rất hay, rất dễ nhớ. Con rất muốn mua bộ sách này để dành tham khảo nhưng con tìm ở nhiều nhà sách rồi mà vẫn không thấy. Thầy có biết nơi nào con có thể tìm mua được không? Xin Thầy chỉ giúp giùm con.
Con xin chân thành cảm ơn Thầy!
Xem câu trả lời
Con thử tìm ở nhà sách Văn Thành hoặc nhà sách Trí Tuệ ở Thành Phố HCM, nếu không có lên Phòng phát hành cuar chùa Bửu Long Quận 9 xem sao.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con chào Thầy ạ, Thầy vẫn liễu liễu thường tri chứ ạ! Dạ, con nói chơi một chút thôi, thưa Thầy. Đợt vừa rồi con mắc việc không có vô Sài Gòn chơi được đành chờ dịp khác. Và nhân đây con có bài thơ vui vui tặng Thầy:
1/Thế gian vạn pháp hữu vi
Cái gì đến đi cứ đến đi
Đừng quá bận tâm làm chi
Bởi vì nó đến rồi nó đi
………..
2/Công Đức còn trả về không
Huống chi vạn pháp rồi hư không
Đành rằng pháp là không
Nhưng TÂM này viển vông!
Xem câu trả lời
1) Thế gian vạn pháp hữu vi
Đến đi thì cứ đến đi như thường
Bận tâm chỉ khổ so lường
Tâm không đi đến, tỏ tường đến đi.
2) Công đức cứ trả về không
Để cho vạn pháp thong dong vận hành
Buông tâm ham muốn trở thành
Thì liền ngay đó trăng thanh giữa trời.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy!
Con được một người bạn giới thiệu vào trang hỏi đáp về đạo pháp của thầy. Con có một nỗi niềm mong thầy khuyên giải. Con tốt nghiệp trung cấp xong và cũng đi làm đã được 2 năm. Con làm trong một bệnh viện ở một thành phố. Nơi con làm là chăm sóc và điều trị những bệnh nhân bị bệnh tâm thần thầy ạ. Con đi làm đã lâu mà con vẫn chưa thoát khỏi sự mặc cảm. Ánh mắt mọi người nhìn con khi con nói nơi con làm. Lạ lùng và con thấy tủi thân lắm. Con đã cố gắng và cũng đã tìm được niềm vui trong công việc, đồng cảm với những bệnh nhân có số phận không may mắn, nhưng thái độ của những người xung quanh làm con không dễ chịu. Càng ngày con càng ít nói, ngại tiếp xúc và sống thu mình, tự ti và không tin vào bản thân mình nữa. Mong thầy cho con những lời khuyên. Con cảm ơn Thầy. Kính chúc thầy sức khỏe và bình an ạ!
Xem câu trả lời
Đó là vì con bị áp lực của những lời phê phán bên ngoài nên sinh ra mặc cảm tự ti về nghề nghiệp của mình mà đâm ra chán đời tí thôi. Con đừng buồn khi nghe những lời bình luận thị phi của những người thiếu hiểu biết và nghèo tình thương yêu ấy. Thực ra, việc làm của con rất cao quý, đó là cơ hội, là duyên đến giúp con hiểu rõ nỗi khổ của những người không may mắn, họ cũng có thể bị bệnh bẩm sinh, bị áp lực của một biến cố nào quá lớn, cũng có thể do tham vọng quá tầm tay v.v… mà nên nỗi. Nhưng dù sao bây giờ họ đang chịu cảnh khó khăn, bị cuộc đời và kể cả những người thân yêu ruồng bỏ, nên ai có tấm lòng vàng cảm thông thương yêu chăm sóc họ thì quả là người hiếm có trên đời. Sự hiểu biết, cảm thông và thương yêu là những đức tính cao quý nhất trên thế gian này.
Thầy có biết một người Phật tử ở bên Úc, kể rằng ở bên đó người chăm sóc bệnh nhân tâm thần rất được quý trọng, nhà nước Úc sẵn sàng chi ra ngân sách rất cao để chăm sóc miễn phí cho người bệnh tâm thần và những người chăm sóc bệnh nhân này được trả lương rất cao. Thầy vô cùng tán dương chính sách nhân đạo đầy lưong tri như vậy. Đã nói là “chỗ nào cần thanh niên có, chỗ nào khó có thanh niên” thì tại sao không ít thanh niên ngày nay thậm chỉ sẵn sàng đút lót để được làm việc ở những nơi dễ dãi nhất? Không phải như vậy mới là những người thanh niên đáng chê trách sao? Có thể có những người có cái nhìn tiêu cực và lệch lạc về việc làm của con, nhưng khi con làm việc với tinh thần thương yêu chia sẻ thì chắc chắn nhân lành sẽ gặp quả lành. Thầy chúc con giữ vững tinh thần, đừng dao động trước những lời thị phi, để vui với việc làm cao quí và lương thiện của mình.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính chào Thầy!
Con nghĩ là con may mắn khi được biết Thầy và biết được mình có duyên với Phật pháp nguyên thủy. Hằng ngày con đều lên trang web Hộ Tông để xem mục hỏi đáp. Hơn một năm bất kể làm việc gì con đều thận trọng, chú tâm, quan sát những ý niệm khởi lên trong tâm mình và càng ngày còn càng thấy ra được cái bản chất thật của mình, cái bản chất mà mình cứ trốn tránh không muốn đối diện với nó. Con thấy tâm ích kỉ, tự ti, buồn phiền, chán nản. Nhưng con chỉ thấy nó mà không thể khắc phục được những cái tính xấu đó Thầy à. Càng ngày con càng thấy mình ít nói, không muốn giao tiếp, không thích chốn ồn ào, đông người, có khi con lại thấy ghét mọi người nữa. Có nhiều suy nghĩ trong đầu con, con có thể viết ra nhưng khi nói lại không thể diễn đạt cái ý con muốn nói để mọi người hiểu.
Con muốn chia sẻ điều này với Thầy. Liệu những cái thấy của con đó có phải là những biểu hiện của bệnh trầm cảm không hả Thầy.
Con thành tâm kính chúc sức khỏe Thầy.
Xem câu trả lời
Không hẳn là bệnh trầm cảm. Đó vẫn có thể là dấu hiệu tích cực khi phát hiện ra những điều bất thiện trong tâm, vì vậy mà có phản ứng co rút lại, không muốn ai biết mình như vậy và mong muốn chấm dứt những bất thiện ấy vì không muốn mang tiếng xấu. Lúc đầu đó là phản ứng tất nhiên của cái ngã khi bị phát hiện, nó vẫn muốn chứng tỏ mình tốt hơn, chính vì vậy mà nó dễ nổi sân và đâm ra thấy ghét người khác. Cái bản ngã này rất khôn khéo, luồn lách rất tinh vi nên con cứ tiếp tục thận trọng chú tâm quan sát để thấy ra những ngõ ngách ngụy trang, những đường lối phản ứng của nó. Nhớ là quan sát thôi chứ không phê phán hay kiểm duyệt gì cả. Vì làm như thế bản ngã sẽ tránh né và giấu mặt dưới những hình thức nguy hiểm hơn. Cứ xem như con đang chơi trò chơi trốn tìm thôi: Tánh biết là người tìm, bản ngã là người trốn, vậy con chỉ quan sát để thấy ra chứ đừng mong nó không xuất hiện. Những thành tố của cái ngã xuất hiện càng nhiều thì con càng tìm thấy kẻ ẩn núp dễ dàng hơn. Tóm lại con đừng sợ, cứ bình thản sáng suốt mà thấy là được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy,
Con có một người bạn khá thân và đồng điệu trên nhiều quan điểm. Bạn con có nhận xét là nếu con theo đạo Phật thì sau một thời gian không lâu nữa con sẽ trở nên bớt phong phú vì đã lấy quan điểm của đạo Phật làm gốc và làm hệ quy chiếu nên sẽ không còn cởi mở, sẽ khó chấp nhận một giải thích dựa trên những quan điểm khác.
Con có suy nghĩ về điều này 2 ngày nay, tuy chưa thâm nhập sâu vào đạo Phật nhưng con thấy đạo Phật có một sự thâm sâu mầu nhiệm mà khó diễn đạt bằng lời. Sự mầu nhiệm, tự tại không chấp thủ vào bất cứ điều gì mà con nói đến này là con cảm nhận được qua cách hành xử tự tại của các vị sư. Và con thấy sự mở rộng hay thu hẹp không dựa vào Đạo Phật hay bất kỳ đạo nào mà nó dựa vào tâm hồn của mỗi người, biết cởi mở chấp nhận và chiêm nghiệm sự thật mới là điều quyết định. Hơn nữa đạo Phật không ràng buộc chúng ta, trói buộc chúng ta vào những sự cố chấp. Mà có ràng buộc, cố chấp là do chúng ta mà thôi. Tuy nghĩ như vậy nhưng bạn con ảnh hưởng với con khá lớn, bạn ấy nhận xét rất sắc sảo về mọi thứ. Và điều đó làm con lo lắng rằng bạn ấy đúng trong trường hợp của con vì con sợ mình chưa đủ vô tư, vô ngại nên sẽ bảo thủ và bị giới hạn tầm nhìn như bạn ấy nói. Mong thầy chia sẻ và chỉ bảo cho con để con được thấy đúng, thấy rõ ràng về những băn khoăn của mình. Con xin thành kính tri ân thầy!
Bạn ấy nhận định khá đúng bởi vì không ít người theo Phật Giáo nghiêng về triết lý, và đồng thời cũng rất đông người khác nghiêng về đức tin. Hạng người thứ nhất đã biến Phật Giáo thành những hệ thống luận thuyết đầy lý trí và cố chấp. Hạng người thứ hai biến Phật Giáo thành những tín ngưỡng dân gian đầy mê tín và chấp thủ. Trong khi Đạo Phật thật sự có nghĩa là giác ngộ chân lý. Bạn con nhìn hai hiện tượng trên mà đánh giá nên chỉ đúng với những loại Phật Giáo đã thoái hóa như đã nói trên, nhưng lại không đúng với tính chất uyên nguyên và cốt lõi của Đạo Phật thật sự.
Đức Phật là người giác ngộ ra Sự Thật nơi chính mình và đời sống nên Ngài chỉ ra Sự Thật ấy để giúp mọi người có thể thấy được và sống được với Chân Lý ấy. Như vậy Đạo Phật nguyên không phải là tôn giáo, lại càng không phải là tín ngưỡng có tổ chức thành giáo hội hay tông môn, hệ phái. Do đó y cứ trên trên các tổ chức Giáo Hội mang tên Phật Giáo hoặc các hệ thống tín ngưỡng xem đức Phật là thần linh để nhận định về Đạo Phật chứng tỏ là trình độ nhận thức về Đạo Phật còn rất non nớt. Giống như thấy một viên đá bên ngoài xù xì mà vất bỏ, không biết rằng người trí sau khi loại bỏ lớp thô xấu bên ngoài đã lấy được bên trong viên kim cương cực kỳ quý giá. Chân lý muôn đời vẫn là chân lý cho bất kỳ ai biết quan sát, trải nghiệm, chiêm nghiệm để thấy ra sự thật và sống thuận sự thật muôn đời ấy, đó mới chính là Đạo Phật đích thực.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch thầy, sao nhiều lúc con ngồi một mình con lại nhìn thấy con sống trên cõi ta-bà này không phải một kiếp mà rất nhiều kiếp. Nhiều sự thật trên thế gian này vốn dĩ nó đã có sẵn cho dù con người mình có tìm ra hay không tìm ra thì nó vẫn tồn tại theo một quy luật nào đó. Nhiều khi con đang ngồi chơi bình thường tự nhiên trước mặt con hiện lên một cảnh rất lạ, tâm con luôn thổn thức tìm đến nó, nhưng rồi được một lúc nó lại biến mất. Dạ kính mong thầy hoan hỉ dạy bảo cho con biết tại sao được không ạ?
Nếu con thấy điều này với tuệ tri thì tất nhiên là đúng, nhưng nếu con thấy với tưởng tri hay thức tri thì chỉ là ảo tưởng hoặc là sản phầm vẽ vời của lý trí vọng thức. Nếu những điều con thấy phù hợp với bản chất và nguyên lý vận hành của pháp (tức thực tánh chân đế) thì đó là sự thật, còn nếu đó là ý tưởng viển vông thì vẫn chỉ là ảo ảnh của một tưởng uẩn quá mạnh mà thôi.
Nếu là ảo ảnh, không phải là sự thật – mà thậm chí còn là hoang thưởng – thì coi chừng đó là dấu hiệu của… tẩu hỏa nhập ma. Hãy thận trọng chú tâm quan sát ngay nơi thực tại đang là để thấy chân lý hiện thực chứ không nên để tâm rơi vào ảo ảnh, dù đó là linh thị chăng nữa. “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng” nên dù là linh ảnh thì cũng đừng vội tin, trừ phi qua đó thấy được nguyên lý đích thực của pháp.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con rất thích trang hỏi đáp về đạo pháp của thầy. Xin thầy giúp con hiểu rõ gieo nhân gì để có thể được đi tu ạ? Con mang nghiệp nhiều nên kiếp này làm thân nữ. Bố mẹ không tin Phật pháp nên không cho con đi tu. Con rất muốn kiếp sau làm thân nam và được tu hành. Con phải làm sao đây thầy? Kiếp này không được dù con có đang cố gắng cho mẹ con nghe nhiều băng thuyết pháp nhưng việc làm người khác thay đổi và tin Phật là ngoài cái sức và đức của con. Con xin chúc thầy luôn an lạc ạ.
Xem câu trả lời
Nhân tu chính là giác, lấy tánh giác để thấy các pháp như nó đang là gọi là tu. Tất cả mọi sự đều có nhân duyên của nó, chuyện được đi tu hay không cũng vậy, tốt nhất là con cứ ngay nơi nhân duyên, điều kiện, hoàn cảnh của mình mà mà giác để điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đúng tốt chính là tu rồi đó. Sinh ra trong mỗi kiếp, dù nam hay nữ, đều có những bài học để bổ túc sự khiếm khuyết trong nhận thức và hành vi của mình, do đó con đừng nóng vội mà bỏ lỡ cơ hội học hỏi ngay trong kiếp sống này, ở đó luôn có những bài học quý giá để trải nghiệm, chiêm nghiệm và học hỏi. Chân lý chỉ có ở ngay đây và bây giờ nên con đừng nghĩ đến điều gì như ý hoặc hoàn hảo ở tương lai, mà chỉ cần trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại thì mới giác ngộ giải thoát được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch sư, Đại giới đàn Quảng Đức có tổ chức ngày cổ Phật khất thực. Xin sư giảng cho biết và phước báu khi cúng sớt bát.
Tổ chức ngày Cổ Phật khất thực để học hạnh xin ăn của chư Phật. Chư Phật không sở hữu gì cả, các Ngài đã xả ly tất cả nên phải xin ăn mà sống, do vậy tân Tỳ Kheo, Tỳ kheo ni, Sa di, Sa di ni… cần học hạnh khất thực:
Nhất bát thiên gia phạn
Cô thân vạn lý du
Kỳ vi sinh tử sự
Giáo hóa độ Xuân Thu
để ngay từ đầu thấy được lý không Ta, không của Ta, không tự ngã của Ta. Hạnh này bên các nước Phật Giáo Nam Tông còn giữ, nhưng bên Bắc Tông không còn, nên phải để một ngày gọi là cổ Phật khất thực cho những người mới tu hiểu hạnh đó có ý nghĩa gì. Tất nhiên để bát cúng dường thì có phước rồi nhưng nhớ là đừng nghĩ đến phước hữu lậu mà phải thấy đó là phước xả ly vô lậu mới được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy! Lời đầu thư con kính vấn an sức khỏe Thầy.
Kính bạch Thầy Bác con đã quy y tam bảo, nay lại muốn biết là có thể thọ Tâm Ấn của Minh sư Trần Tâm không?
Phận làm con cháu con thật sự mong mọi người trong gia đình có được phương pháp tu để thoát khổ và không tạo những nghiệp xấu. Không phải con có ý chê bai nhưng khi nghe bác tâm sự con cũng lên mạng tìm hiểu và xem vài bài nói chuyện của phái thiền này nhưng thật không khiến con đặt niềm tin nhiều.
Hôm nay, con kính xin Thầy từ bi, hoan hỷ chỉ dạy cho con và gia đình nên làm thế nào là đúng chánh Pháp.
Thành kính tri ân và cảm niệm ân đức của Thầy.
Thầy không bình luận về bất kỳ pháp tu nào của ai khác, thầy chỉ nói nguyên lý chung là pháp tu nào có tạo tácđể trở thành thì đều không phải chánh pháp, vì tạo tác để trở thành là ý đồ của bản ngã, là bị cuốn trôi trong trầm luân sinh tử. Pháp tu nào không hướng ngoại tìm cầu, cũng không buông xuôi bỏ mặc mà ngay nơi thực tại thân-tâm-cảnh trở về trọn vẹn trong sáng, thấy ra bản chất thật của pháp thì đó là chánh đạo. Tìm cầu là tham sân, ngã mạn… là hướng tới ảo tưởng tương lại, buông xuôi là si mê lầm lạc…, là đắm chìm trong quá khứ và hiện tại. Do đó đức Phật nói: “Không bước tới, không dừng lại, Như Lai thoát khỏi dòng sinh tử“ và vì vậy Phật Đạo được gọi là Vô vi tức Không, Vô tướng, Vô Tác, Vô cầu.
Tạo tác hữu vi hữu ngã khác với hành động vô vi vô ngã hay hành động duy tác. Trở thành trong tiến trình vận hành tự nhiên và tất yếu của pháp khác với trở thành do tư kiến tư dục của cái Ta ảo tưởng tạo tác mà thành. Ví như tiến trình trở thành tự nhiên của một hạt giống nẩy mầm đến một cổ thụ khác với ý đồ trở thành của người trồng cây muốn cây phát triển theo ý mình. Muốn trở thành theo ý mình cũng được nhưng nếu không thuận theo nguyên lý vận hành tự nhiên của pháp là tự hại mình, tự đưa đến khổ đau, trói buộc. Do đó điều chính yếu là giác ngộ ra nguyên lý vận hành của pháp như pháp đang là, chứ không cho là, phải là hoặc sẽ là.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ, con cám ơn Thầy nhiều, con đã hiểu tại sao con lại thấy khó khi hành. Sau khi đọc những lời chia sẻ của Thầy con thấy rất vui và hoan hỉ vì ngộ ra chân lý. Con chúc Thầy luôn mạnh khỏe và an lạc ạ.
Xem câu trả lời
Sādhu lành thay! Chúc con thấy mọi pháp như nó đang là với bản chất tuyệt vời vốn sẵn có trong tâm là tánh biết luôn rỗng lặng trong sáng (pabhassaram cittam).