Kính thưa Thầy, con rất biết ơn Thầy đã dành thời giờ quý báu trả lời câu hỏi của con. Xin cám ơn Pháp đã vận hành để con có duyên được gặp Thầy, được nghe Thầy giảng, được HỌC ĐẠO QUÝ VÔ TÂM, được Thầy dìu dắt trên bước đường hành đạo.
Con xin tri ân và kính chúc Thầy nhiều sức khỏe.
Xem câu trả lời
Câu hỏi ngày 12/10/13 của con thầy chỉ trả lời rất vắn tắt mà con vẫn hiểu được thì thật là tuyệt vời. Thầy có khuynh hướng trả lời theo nguyên lý phổ quát, nghĩa là chỉ nêu lên sự thật hiển nhiên hay cái đúng rốt ráo chung, chứ không phân tích vào những khía cạnh bất đồng dễ gây tranh luận, chia rẻ, không bao giờ đưa đến nhất trí. Có những vấn đề nếu phân tích ra thì sẽ đụng chạm những niềm tin, những quan niệm đã trở thành lề thói quen thuộc hay thành kiến cố chấp lâu đời, chỉ mất thì giờ vô ích, chỉ đào sâu thêm hố ngăn cách nhị nguyên, chứ không có tác dụng gì cả. Nguyên lý luôn đồng nhất nhưng tướng dụng thường sai biệt, vì vậy nếu chưa thấy ra nguyên lý chung thì nên lắng nghe học hỏi nhiều khía cạnh, nhiều chiều hướng để có cái nhìn toàn diện hơn là chỉ thấy một chiều rồi trở thành bảo thủ, cố chấp, khó thoát ra được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thành tâm xin đảnh lễ thầy, mãi đến hôm nay con mới có thể cám ơn Thầy về lời dạy sâu sắc trong câu hỏi lần trước. Con luôn tri ân thầy về những lời dạy bảo đó mà con thấy mình thoải mái hơn nhiều và không còn cố chấp về những suy nghĩ trong con nữa.
Xin thầy từ bi và hoan hỷ dạy con thêm cách nhìn đúng hơn về pháp để con có thể cư xử 1 cách đúng mức ạ! Con có 1 người bạn từ thời đi học nhưng cô ấy hay đối xử không tốt với con, con biết điều đó nhưng vì sợ mất bạn mà con luôn im lặng, đến khi con chịu hết nổi vì lặp lại nhiều lần như thế.
Đến nay là 4 năm chúng con không liên lạc, không gặp nhau và bất ngờ bây giờ cô ấy điện thoại và nhắn tin tâm sự với con. Bản thân con không muốn nhớ gì về chuyện ngày xưa hết và con muốn nhìn cô ấy theo 1 cái nhìn mới mẻ của bây giờ và không quan tâm phía sau con cô ấy như thế nào. Con chỉ cần biết cô ấy bây giờ cần sự an ủi và động viên thôi, không phải với riêng cô ấy mà con luôn mong bản thân mình có 1 cái nhìn thật đơn giản và mới mẻ với tất cả mọi người xung quanh con. Con vẫn dõi theo các câu hỏi và những lời dạy bảo của thầy nhưng vì con thấy mình còn kém cỏi và non nớt quá nên con chưa có được cái nhìn rỗng lặng trong sáng, con không biết suy nghĩ của con như thế có đúng không ạ? Con mong thầy từ bi giảng dạy cho con hiểu thêm, con chúc thầy luôn luôn dồi dào sức khoẻ để soi sáng cho chúng con.
Đừng đặt ra cho mình một quy tắc xử sự nào, và cũng đừng vội kết luận một cách ứng xử nào đó là đúng hay sai, tốt hay xấu, vì mọi cách xử lý là tương đối. Cứ tùy duyên ( tùy thời gian, không gian và tính cách) mà ứng xử sao cho phù hợp với sự thật hoặc hợp tình hợp lý là được. Dù trường hợp hay tình huống nào thì thận trọng chú tâm quan sát vẫn là tốt hơn.
Giúp bạn trong lúc khó khăn với lòng vị tha là tốt, xóa bỏ quá khứ với tâm buông xả, không còn thành kiến là tốt, nhưng chủ yếu là thái độ nội tâm đúng tốt, còn cách ứng xử bên ngoài ra sao thì vẫn tùy tình huống mà uyển chuyển khi cương khi nhu, khi tiến khi thoái… cho phù hợp tình tình hình thực tế mới hay, do đó nếu không thận trọng sáng suốt thì lòng tốt của con có thể bị lợi dụng, mà cũng chẳng đem đến hiệu quả nào cho bạn ấy.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Thầy quý kính, con kính lời thăm Thầy luôn được pháp thể khinh an.
Thầy ơi,
Nếu theo cái nhìn của thế gian thì con hoàn toàn chẳng có gì cả – sức khỏe mỏng manh, độc thân từ nhỏ, không con cái, không việc làm, không có thu nhập hằng tháng, không có hứng thú với bất cứ thú vui gì ngoài đời. Tuy là người thế tục nhưng con đang thưởng thức đời sống của một người xuất gia. Con ở nhà ngày ngày chăm sóc cho mẹ, làm công việc nhà và lo cơm nước cho cả nhà gồm mẹ và các chị em độc thân khác, tiền bạc chi phí trong gia đình thì do mẹ con và các chị em trong gia đình lo, con hoàn toàn không biết gì đến tiền bạc, khi nào có ai cho con tiền, thấy có việc cần làm mà đang có phương tiện thì con giúp, còn nếu không có tiền thì thôi.
Ngày ngày con nghe Pháp Thoại của Thầy, vào mục Hỏi Đáp để học, ngoài ra con không có làm gì khác gọi là để tu cả, con cũng không có khởi tâm cố nhớ bất cứ điều gì kể cả giáo pháp của Thầy dạy nữa.
Thời gian gần đây, con thường cảm thấy trong tâm con tràn đầy tình thương, con nhìn ai cũng thấy tội nghiệp và thấy thương hết, và ai làm gì, nói gì cũng đúng hết, ngay cả khi người đó đang chỉnh con trước mặt đông người ở giữa chợ với thái độ nóng nảy vì con vừa làm một việc không trúng ý người đó, trong tâm con cũng hoàn toàn không có chút giận hờn nào. Chỉ ngay khi nghe người kia nói, thì tự có sự lắng nghe và suy nghĩ, thấy người kia nói nghe cũng có lý lắm, chỉ vì có lòng quan tâm đến con và muốn giúp con. Rồi con lại nhìn ra được khía cạnh thiếu sót của con trong hành động vừa rồi, do lơ là mà con đã làm không trọn vẹn. Rồi tâm tự biết nói ra cảm nghĩ của con với người kia và người kia dịu lại ngay. Kể từ lần đó, mỗi khi có dịp gặp lại, cách cư xử của người kia đối với con thay đổi rất nhiều.
Thầy ơi! Con luôn cảm thấy con là người hạnh phúc nhất trên đời, bên trong con luôn thật là trọn vẹn, con cảm thấy con không còn cần thêm bất cứ điều gì bên ngoài nữa cả. Giả sử như ngay lúc này mà có thần chết đến và biểu con đi ngay, con cũng rất hoan hỉ sẵn sàng đi ngay lập tức, không chút vướng bận. Con không có gì để nắm giữ hay cần buông bỏ cả, cũng chẳng có gì để lưu luyến, hoặc để trối trăng hay dặn dò gì hết.
Đó là những gì con trải nghiệm được, con xin được trình lên Thầy.
Con cám ơn Thầy.
Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Đúng là như vậy đó con. Con nghe pháp mà ứng dụng được vào đời sống thực tế bình thường hàng ngày như vậy là hay lắm. Nhiều người tưởng rằng tu là phải nỗ lực rèn luyện ngày đêm mới đạt được lý tưởng của họ, ngờ đâu đó chỉ là ý chí của cái ngã tham ái muốn trở thành hoàn hảo để rồi chuốc lấy sự dính mắc trói buộc trong tam giới mà thôi.
Thực ra, pháp vốn hoàn hảo, tánh biết cũng hoàn hảo, chỉ cần để tánh biết thấy pháp thì dù ở đâu, lúc nào cũng đều an lạc. Cái ta ảo tưởng khởi lên chấp lầm tâm là Ta và Pháp là của Ta nên muốn ngã và pháp hoàn hảo theo ý mình rồi dùng lý trí vọng thức mà nỗ lực tạo tác để chỉ gây thêm khổ đau phiền não, chứ tâm và pháp vốn vẫn thanh tịnh giải thoát.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con có một vấn đề mong thầy giải đáp giúp:
Khi con đọc sách hay đọc một thông tin nào đó mà không qua khái niệm tức là chỉ quan sát từ ngữ không quan tâm đến nghĩa thì con không hiểu thông tin đó nói gì. Vậy có cách nào hiểu được nghĩa những gì mình đọc mà vẫn giữ chánh niệm không thầy. Con xin cảm ơn và chúc thầy nhiều sức khỏe.
Khi đọc mà chỉ thấy con chữ, không qua khái niệm, không cần biết nghĩa, thì trong triết học gọi là “nguyên ngôn”. Trong tôn giáo người ta cũng sử dụng nguyên ngôn như là đối tượng thực tánh (paramattha) để tu tập. Thí dụ như khi đọc một câu thần chú, hoặc quan sát một mẫu tự, người ta chỉ chú tâm vào hình dáng của chữ hoặc chỉ lắng nghe âm thanh phát ra, hoàn toàn bặt dứt ngữ nghĩa. Điều này cũng là một phương tiện thiện xảo để giúp tâm chỉ thấy, chỉ nghe,… chỉ biết với niềm tin tuyệt đối hoặc với tánh biết rỗng lặng trong sáng, không qua bất kỳ khái niệm nào thì mới thấy được thực tánh của pháp.
Khi con đọc với mục đích hiểu nghĩa tức là đã đi vào lãnh vực nghĩa khái niệm (atthapaññatti), và danh khái niệm (nāmapaññatti) rồi, làm sao chỉ thấy con chữ không thôi mà lại muốn hiểu nghĩa được. Ngôn ngữ và ý nghĩa của nó là do con người chế định ra vì vậy mỗi chữ mỗi lời đều đã được kèm theo định nghĩa rồi, do đó người ta thường chỉ đọc nghĩa (khái niệm) hơn là đọc chữ (thực tánh), nghe lời lẽ (khái niệm) hơn là nghe phát âm (thực tánh). Và con chỉ có thể chọn một trong hai đối tượng thực tánh hay chế định đó thôi chứ không thể chọn cả hai cùng một lúc được.
Tuy nhiên trong khái niệm cũng có khái niệm có thật (vijjamāna) tức là ngôn ngữ để chỉ những pháp có thực tánh, và khái niệm không có thật (avijjamāna) để chỉ những pháp thuần túy chế định, không có trên thực tế. Như vậy cũng còn một trường hợp khi con đọc một chữ và hiểu nghĩa của nó qua khái niệm nhưng qua đó con lại thấy thực tánh. Đó là trường hợp một vị nghe pháp đức Phật dạy mà có thể đắc đạo quả ngay, hoặc sau khi hiểu được ý nghĩa đem về thực nghiệm và chứng nghiệm cái thật, và khi đã thấy cái thật thì ngôn ngữ và cả ý nghĩa của nó không còn quan trọng nữa. Như Ngài Assaji sau khi nghe và đắc đạo quả đã trình bày lại pháp Tứ Diệu Đế mà không cần lặp lại ngôn ngữ đức Phật dạy trong Kinh Chuyển Pháp Luân, Ngài chỉ nói 4 câu kệ nhưng vẫn nói lên được Sự Thật ấy khiến Ngài Sariputta cũng vào được dòng Thánh. Đó là trường hợp qua ngôn ngữ thấy được thực tánh chân đế.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin tri ân và thành tâm đảnh lễ Thầy. Xin thầy hoan hỷ giúp con:
1/ Nhờ câu hỏi của đạo hữu ngày 12 tháng 10 con được biết thời gian hoằng pháp của Thầy ở Úc. Hiện con đang sống ở Mỹ, con sẽ về Việt Nam vào ngày 1/1/2014 và lưu lại 2 tháng. Con rất muốn gặp Thầy để được chỉ dạy thêm hoặc trong thời gian này con được tham dự khoá Thiền ở Bửu Long thì thật may mắn cho con lắm.
2/ Con là thiền sinh đã học thiền với thầy Goenka, đã có lần con có gửi câu hỏi đến thầy về những cảm giác. Thầy đã khuyên con BUÔNG và tặng con 4 câu kệ. Từ đó con cố gắng nghe các bài giảng của Thầy và con hiểu ra: việc theo dõi cảm giác của cơ thể chủ yếu là đem tâm về thực tại nơi Thân-Thọ-Tâm-Pháp. Hơn 3 tuần nay con không ngồi thiền nữa mà chỉ thực hành rỗng lặng – trong sáng trong sinh hoạt hằng ngày. Tuy nhiên, do thói quen của phương pháp thiền cũ, con thường để tâm vào các cảm giác. Vậy có cách nào giúp con sớm thoát khỏi tình trạng hiện nay không thưa Thầy? Nếu ngồi thiền con nên thực hành thế nào cho đúng?
Con xin cảm ơn thầy.
1) Tháng 1/2014 thì thầy đi Úc đã về rồi nên con đến chùa vẫn được.
2) Chính vì vậy thầy mới nói hành thiền theo phương pháp chỉ là phương tiện hữu hạn nên thường giống như con dao hai lưỡi, lợi cũng có mà hại cũng nhiều. Vào được đã khó mà thoát ra còn khó hơn. Nó giống như một hình thức nghiện vậy, do lặp đi lặp lại hàng ngày mà thành thói quen, khi đã rơi vào thói quen thì mất dần sự tinh anh, sáng tạo và mới mẻ trong nhận thức trực tiếp, nên dễ chìm vào máy móc và vô thức mà thành tập khí. Trường hợp của con là đã trở thành tập khí, dù là tập khí tốt cũng vẫn trở ngại cho việc thấy như thật của thiền. Không cần quan tâm hóa giải tập khí đó, con chỉ cần thường biết mình bằng cách thận trọng chú tâm quan sát mọi động tĩnh của thực tại thân tâm trong sinh hoạt tự nhiên hàng ngày thì những thói quen ấy sẽ tự hóa giải. Khi ngồi lại thì con cũng chỉ cần buông thư cho thân tâm an nhiên vô sự, thì tánh biết sẽ tự hoạt dụng một cách tự nhiên trong sáng mà con không cần cố gắng chú ý vào đối tượng chọn lựa nào, thì mới hóa giải được thói quen hành thiền cũ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy kính! Thầy cho con hỏi thêm về “Hậu đắc trí”. Thưa thầy, kiến thức, kinh nghiệm, thói quen … (được học tập, rèn luyện qua đời sống) trong sự thấy biết rõ ràng, không có cái ta mong cầu, sân giận, si mê chen vào thì có phải là “Hậu đắc trí” không ạ? Một người sinh ra thông minh, nhạy bén hơn người kia, học hành tiếp thu tốt hơn người kia thì có phải “Hậu đắc trí” của người này tốt hơn người kia không ạ? Giả sử bị một tai nạn nào đó làm người bị mất hết trí nhớ, hoặc đời sống thực vật thì “Vô sở trí” của tánh biết bất sinh vẫn có đó? Còn “Hậu đắc trí” thì sao hả thầy? Con hỏi để thông “pháp học”, con biết căn cơ con còn yếu phải trải nghiệm ngôi trường rộng lớn của pháp để từ từ học được bài học giác ngộ! Con cảm ơn thầy, chúc thầy luôn mạnh khoẻ!
Thực ra, không phải là tất cả kiến thức, kinh nghiệm, thói quen… đều là nội dung của “Hậu đắc trí”, thậm chí nó còn trở ngại cho “Hậu đắc trí” nữa là khác. Nhận thức có hai mặt: Khái niệm chế đinh và thực tánh chân đế. Nhận thức thuộc về khái niệm chế định thì có thể quên, nhưng là tri kiến trung thực qua trải nghiệm và chứng nghiệm thực tánh chân đế mới thật sự là “Hậu đắc trí” thì sẽ không quên. Nghĩa là nếu kiến thức, kinh nghiệm, thói quen nào do ý thức học tập rèn luyện mà có thì đều có thể mất hết, nhưng tri kiến chứng nghiệm thực tánh chân đế thì vẫn không mất, bởi vì thông tin thì mới cần ghi nhớ còn sự thật thì đã hiển nhiên đâu cần ghi nhớ làm gì.
“Hậu đắc trí” thực ra là “tầm mở rộng” của “Vô sư trí” nhờ trải nghiệm và chứng nghiệm qua mặt tướng dụng của pháp. “Vô sư trí” ví như hạt giống (thể tánh), còn “Hậu đắc trí” ví như đã phát triển đầy đủ thành cây đơm hoa kết trái (tướng dụng), tuy nói là hai nhưng thực ra là một, nhưng nói một cũng không đúng nên phải gọi là bất nhị. Tướng dụng cũng có hai: chân tướng dụng và giả tướng dụng, nên chân tường dụng thì không mất, chỉ giả tướng dụng mới mất. Vậy nếu “Hậu đắc trí” trong bản chất vẫn là “Vô sư trí” thì không phải là nó vẫn có đó như con nói mà nên nói là nó không sinh, không diệt, không thường không đoạn, không đến không đi, không có không không mới đúng.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin đảnh lễ Thầy.
Con mong được 1 ngày nào đó được gặp Thầy để được lắng nghe Thầy giảng. Con rất cảm ơn Thầy đã chỉ dẫn chúng con quan sát tâm của chính mình. Thưa Thầy cho con hỏi:
Khi có một chuyện buồn, con đã thực tập quan sát cái buồn trong thân tâm của mình. Và con đã nhìn nhận thấy cái buồn đó là sự thật đang diễn ra trong suy nghĩ của mình. Và con đã thấy tốt hơn so với những cái buồn lần trước là con không tìm tòi thêm những cái buồn để tăng thêm nỗi buồn ngay trong hiện tại.
Sau khi quan sát như vậy con cảm nhận nỗi buồn trong con đã không tăng thêm nhưng vẫn chưa diệt được.
Như vậy sự quan sát của con đã thực hành đúng chưa Thầy?
Con xin cám ơn Thầy.
Không phải con quan sát cái buồn để cho tình trạng buồn đỡ hơn hay để nó mất đi cho con được thanh thản thoải mái đâu, mà là quan sát để thấy ra nó đến đi, sinh diệt như thế nào, thấy ra nhân, duyên sự đến đi sinh diệt của nó là gì, gốc nó sinh ra từ đâu và trở về đâu, vị ngọt và sự nguy hại của nó ra sao v.v… Cũng không phải là cố gắng tìm kiếm những điều đó một cách lý trí mà chỉ quan sát rất tự nhiên, khách quan và trung thực thôi thì con sẽ thấy hết. Nếu con chưa thấy hết mọi mặt trong thể tướng dụng của nỗi buồn như vậy thì sao con lại muốn nó.diệt đi?
Lẽ ra con phải cám ơn sự tái đi tái lại của nó vì nó đang giúp con thấy ra bản chất thật của nó. Giống như con muốn học ra được tính dược của cây cỏ mà con lại muốn diệt hết chúng đi thì làm sao học được. Tất cả pháp đang đến đi, dù là đúng hay sai, thiện hay ác, đều là bài học giúp con giác ngộ, mà không cần tìm kiếm đâu xa hay cố công rèn luyện để đạt được, chỉ cần ngay nơi thực tại đang là, như nỗi buồn đang khởi lên nơi con chẳng hạn, mà thấy ra sự thật là được. Thấy ra nỗi buồn với tâm rỗng lặng trong sáng chính là minh, là giác, không thấy ra mới là vô minh ái dục, phiền não khổ đau.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy vì mạng internet ở nhà bị hỏng nên con chưa nghe pháp thoại về “vô sư trí” và “hậu đắc trí” như thầy đã chỉ dẫn trong câu hỏi này 11/10/2013! Chiều nay internet đã được sửa nên con vừa mới nghe pháp thoại của thầy về hai khái niệm trên. Con đã hiểu! Vì vậy câu hỏi lúc sáng nay con gửi (gửi trên công ty) xin thầy thôi trả lời con, tiết kiệm thời gian để thầy trả lời câu hỏi của các đạo hữu khác! Con xin lỗi thầy! Con chúc thầy ngủ ngon và dồi dào sức khỏe!
Xem câu trả lời
Không sao, thầy đã trả lời rồi. Con hiểu là thầy rất hoan hỷ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy,
Lâu rồi, con thấy tâm mình không có thắc mắc gì hết. Có lẽ, nhờ con khi rảnh thường vào mục hỏi đáp này để đọc nên con hiểu biết thêm rất nhiều nhờ những câu hỏi của người khác và những câu trả lời của thầy mà con không thể tìm học ở đâu được.
Hôm nay con cũng không có câu hỏi, nhưng con thấy vui vì con đã bắt đầu quen nhìn mọi sự với tâm rỗng lặng trong sáng nên con muốn thưa với thầy.
Chuyện là con sống chung với một đứa cháu gái đã mấy năm rồi. Đứa cháu này tính tình không dễ thương, có thói quen ăn nói rất xẵng, cục cục hòn hòn làm sao đó, mỗi lần nghe nó nói là con thấy khó chịu, không thể ưa nổi. Gần 7 năm nay, ngày nào con cũng khó chịu và bực bội khi phải tiếp chuyện với nó. Từ ngày con biết pháp hành của thầy và tập nhìn mọi sự với tâm rỗng lặng trong sáng, tính nết của đứa cháu này lại là đối tượng tuyệt vời của tâm con. Khi nghe nó nói, con nghe với tâm rỗng lặng trong sáng. Nếu có tâm khó chịu khởi lên, con nhìn tâm khó chịu đó với tâm rỗng lặng trong sáng. Con không đặt tên, không thêm không bớt bất cứ giá trị nào vào những gì con thấy con nghe. Con chỉ lặng lẽ quan sát… Điều kỳ diệu là con không thấy khó chịu với những lời nói trổng hay xẳng của nó nữa. Con thấy thông cảm và thương nó, mong có dịp nào đó sẽ nhắc nhở nó. Thưa thầy con hiểu như thế này, không biết có đúng không?
Tất cả những gì khởi lên trong tâm, tất cả những gì mình thấy nghe bên ngoài, không phải để cho mình giải quyết, mà là để mình tập trở về nhìn mọi sự với tâm rỗng lặng trong sáng thôi. Cái cốt yếu ở đây không phải là mình giải quyết vấn đề mà là mình có khả năng nhìn vấn đề với tâm rỗng lặng trong sáng không thôi. Không biết con hiểu và hành như thế có đúng không, xin thầy cho con ý kiến để con yên tâm tiếp tục.
Con kính chúc thầy khỏe mạnh, bình an.
Xem câu trả lời
Sādhu lành thay! Chính xác và tuyệt vời! Khi con đã có thể nhìn, nghe, tiếp xúc… tức thấy biết mọi sự mọi vật dù là nghịch cảnh với tâm rỗng lặng trong sáng thì đã bắt đầu hiểu câu: “Khi xúc chạm việc đời (tức hai mặt của pháp thế gian), tâm không động không sầu, tự tại và vô nhiễm, là phúc lành cao thượng” trong Kinh Hạnh Phúc. Lúc đã có tuệ tri như vậy thì đồng thời cũng có từ-bi-hỷ-xả nên lúc đó dù con có giải quyết thì vẫn giải quyết tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha, nên tuy giải quyết mà tâm vẫn thiện hoặc duy tác chứ không còn tham sân si nữa là được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Sư,
Xin Sư hoan hỷ giải thích cho con tại sao KHÔNG – VÔ TƯỚNG – VÔ TÁC được đức Phật dạy là TAM GIẢI THOÁT MÔN, người tu học sử dụng nguyên lý TAM GIẢI THOÁT MÔN này như thế nào để có lợi ích thiết thực trong đời sống?
Con thành kính tri ân Sư.
KHÔNG (suññatā) là vì tất cả các pháp đều vô ngã, nên người quan sát thấy bản chất vô ngã của pháp thì chứng được không giải thoát tức không còn chấp thủ vào ngã kiến “Ta” và “của Ta”. VÔ TƯỚNG (animitta) là vì tất cả pháp có sinh thành, có hình tướng đều vô thường nên người quan sát thấy bản chất vô thường của pháp tướng thì chứng được vô tướng giải thoát tức không còn chấp thủ vào bất kỳ một tướng hữu vi nào. VÔ NGUYỆN (appanihita) còn gọi là vô cầu hoặc vô tác, vì tất cả pháp do mong cầu do tạo tác mà có đều là khổ nên người quan sát thấy bản chất khổ của pháp tác thành thì chứng được vô nguyện giải thoát tức không mong cầu bất kỳ một sở đắc nào nữa. Đó là ý nghĩa của TAM GIẢI THOÁT MÔN đúng hướng Đạo đế, Diệt đế.
Điều này rất quan trọng vì nhắc nhở người tu hành không nên mong cầu sở đắc trạng thái an lạc lý tưởng mà nỗ lực tạo tác để trở thành – mà người ấy ảo tưởng là đang tinh tấn tu hành – nhưng chỉ rơi vào hữu nguyện hệ lụy chứ không phải là Vô nguyện giải thoát. Khi một người nỗ lực tu hành vì nghĩ rằng sẽ đạt được một cảnh giới, một sở đắc, một trạng thái thường hằng lý tưởng – mà người ấy ảo tưởng là đang tinh tấn tu hành – nhưng chỉ rơi vào hữu tướng hệ lụychứ không phải là Vô tướng giải thoát. Và khi một người nỗ lực tu hành để cho mình trở thành ngày càng hoàn hảo hơn theo một mẫu lý tưởng nào đó – mà người ấy ảo tưởng là đang tinh tấn tu hành – nhưng chỉ rơi vào hữu ngã hệ lụychứ không phải là Không giải thoát. Tu như vậy chỉ đạt đến TAM HỆ LỤY MÔN theo hướng Khổ đế, Tập đế mà thôi.