Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, chúng con xin đảnh lễ Thầy. Chúc Thầy du hoá an nhiên tự tại, lợi lạc quần sinh.
Xem câu trả lời
Cảm ơn các con, thầy vẫn khỏe. Khoảng 11h trưa thứ Hai, 25/11/13 thầy sẽ về tới phi trường Tân Sơn Nhất. Chúc các con an vui.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy ơi cho con hỏi, khi nào gọi là tâm, khi nào là không có tâm? Sao có lúc thì là tâm, có lúc không phải là tâm, con không hiểu, xin thẩy hoan hỉ trả lời giúp con.
Xem câu trả lời
Thực ra tâm khi nào cũng có, chỉ là hiện diện dưới nhiều dạng khác nhau mà thôi. Vì người ta chỉ biết có tâm khi nó khởi lên theo đối tượng, còn khi nó không khởi lên thì cho là không có tâm, đúng ra tâm lúc đó ở dưới dạng bhavanga, tiềm thức hoặc vô thức, mà cũng có thể lúc đó là Tâm Bất Sinh, cái tâm luôn chiếu sáng (pabhassara citta) mà đức Phật gọi là “không sinh, không hữu, không tác, không thành”. Khi khởi tướng dụng thì có tới 121 tâm khác nhau, người không cảm nhận vi tế ít thấy được tâm xả hoặc tâm si trong trạng thái hôn trầm, và càng không thấy được cái tâm vốn Bất Sinh. Hiện tướng của tâm thì lúc sinh lúc diệt, lúc có lúc không nên còn dễ thấy, vậy mà người không chánh niệm tỉnh giác vẫn không thấy được, huống chi tự tánh của tâm thì không sinh-diệt, không đến-đi, không thường-đoạn, không hữu-vô, làm sao mà thấy, nên nói thế nào cũng đúng, thế nào cũng sai. Tốt nhất là khi nó thế nào con thấy như vậy là được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy!
Hôm qua ngồi nghe những bài Pháp thoại mới Thầy giảng ở Úc, khi tâm con buông xả tự nhiên, không có sự cố ý chú tâm nhiều để hiểu nội dung thì những âm thanh con nghe được từ giọng nói của Thầy chỉ là hiện tượng sanh và diệt ngay chứ không phải là tiếng nói, liền sau đó là có một sự cảm nhận nội dung vừa nghe một cách khái quát. Hai việc này diễn ra nhịp nhàng và nhanh nhẹn một cách rất tự nhiên, nhưng khi có một tác ý muốn tìm hiểu quá trình này thì con không còn thấy sự nghe và hiểu như vậy nữa.
Thưa Thầy, sự việc nghe và hiểu tự nhiên như vậy có phải là chánh kiến và chánh tư duy không ạ?
Sáng nay khi đang tập thể dục, với tâm buông xả tự nhiên, con thấy rõ hoạt động của thân, mỗi động tác thay đổi đều có tâm tác ý trước. Con nhận thấy sự biết này nó rất bao quát, trong sáng, cái biết thấy thân tâm này không phải con, không phải của con, và cái biết cũng tự nhiên mà có. Lúc đó con chợt xúc động và biết ơn Thầy vô cùng. Những hình ảnh về Thầy hiện ra trong tâm con như một cuốn phim vậy. Con đã khóc trong một trạng thái tâm rất an lành Thầy ạ.
Con vô cùng tri ân Thầy và mong Thầy thường được mạnh khỏe.
Xem câu trả lời
Sàdhu lành thay! Con bắt đầu thấy ra sự khác biệt giữa cái biết thực tánh tự nhiên, vô ngã, trong sáng, không qua khái niệm của tánh biết, với cái biết hữu ý, hữu ngã, lý trí, qua khái niệm của ý thức thường nghiệm. Khi tâm “vô tâm” tức tâm rỗng lặng tự nhiên không có ý đồ của bản ngã thì tánh biết không còn bị che lấp nên nó tự soi sáng và thấy ra thực tánh chân đế “như thị”. Đó chính là chánh kiến. Từ chánh kiến mà nhận ra chân nghĩa chính là chánh tư duy. Nhưng khi có cái ngã hữu ý xen vào thì lý trí hoạt động thì ngôn ngữ, kiến thức hiện ra như những khái niệm tục đế. Khi cái biết khái niệm tục đế đang hiện hành thì cái biết thực tánh chân đế ẩn đi nên hai cái biết này luôn một ẩn một hiển tuỳ theo vô tâm hay hữu ý. Tánh biết như ông chủ, ý thức như người phụ tá. Ông chủ tiếp khách chân đế, còn người phụ tá tiếp khách tục đế. Khi khách chân đế đến thì chủ mới tiếp được, lúc đó không có khách tục đế, nhưng khi khách tục đế đến thì phụ tá tiếp, lúc đó không có khách chân đế. Giống như ban ngày thì mặt trời chiếu, ban đêm thì mặt trăng chiếu vậy.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Trong cuộc sống hằng ngày, con không hề nhớ hoặc nghĩ, vương vấn về một người lúc thời sinh viên đã quen và đã chia tay. Nhưng tại sao trong giấc mơ thỉnh thoảng vẫn thấy người đó xuất hiện (khoảng 3-4 tháng/ lần), và lần nào con cũng vẫn còn ấm ức là tại sao lại chia tay vì không biết lý do. Vậy thì làm sao để có thể quên hẳn chuyện đó đi, vì con biết tiềm thức của con vẫn còn nhớ đến chuyện đó.
Xin Thầy gỡ rối dùm con, con vô cùng tri ân Thầy.
Xem câu trả lời
Chính là vì sự ấm ức đó mà con còn thấy chiêm bao. Khi chia tay con đã gieo vào tiềm thức nỗi ấm ức đó, nó đã trở thành khuynh hướng xung động vô thức, do đó thỉnh thoảng nó trở về trong giấc chiêm bao. Ban ngày con lo nghĩ công việc, gia đình, xã hội v.v… nên dường như con đã quên nó, nhưng ban đêm là lúc nó dễ xuất hiện nhất để nhắc lại nỗi ẩn ức đã chôn sâu trong lòng con. Con đừng lo, thực ra giấc chiêm bao ấy không phải nhắc chuyện quá khứ để con phiền muộn mà nó chỉ làm như vậy để mong giải thoát chính mình ra khỏi cõi vô thức tăm tối mà thôi. Nó cần con giúp hữu thức hoá vô thức để nó được giải thoát. Con nên lắng nghe chiêm nghiệm tiếng kêu cứu của nó để con hiểu ra mà thương yêu thông cảm cho nỗi khổ của nó chứ không nên tiếp tục dồn nó vào vô thức nữa. Tất cả những động tác xử lý sai lầm đều do bản ngã mà ra. Vì vậy đừng có diệt ngọn mà cần phải phát hiện ra gốc rễ của cái ngã tạo tác ra tất cả những ấm ức này. Thường quan sát minh bạch lại chính mình là cách tốt nhất để giải thoát thực tại ra khỏi mọi lăng xăng tạo tác của cái ta ảo tưởng này.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch thầy, nhân lúc đọc được bài thơ “Của trời trả cho đất” của thầy, con và 2 đạo hữu cũng làm theo:
Của thầy trao cho ta.
Thường niệm chẳng rời xa.
Ai xin liền trao tặng;
nhưng phải tự giữ nha!
Từ thầy chỉ cho ta.
Thường niệm chẳng rời xa.
Ai hỏi liền chỉ tiếp.
Lặng lặng đời nở hoa.
Tâm thầy truyền tâm ta.
Từ chân như mà ra.
Kinh thư vốn chưa hẳn.
Cứ như nào thì như!
Xem câu trả lời
Cám ơn các con đã biết trao tặng những gì mình nhận được. Pháp là gia tài chung của tất cả chúng sinh. Ai muốn chiếm hữu thì sẽ chẳng được gì, ai buông ra thì lại còn tất cả. Sàdhu lành thay!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy! Con nhận ra rằng Cái Thấy của chánh niệm tỉnh giác về bất cứ đối tượng nào thì cũng đều trong sáng, không thay đổi. Cái Thấy đó có phải là chân Tâm của mình không thưa Thầy?
Con mới đọc được một bài viết nói rằng chánh niệm là 1 tâm hành, và đối tượng của nó cũng vậy (ví như tâm sân). Và ta thì không thể kinh nghiệm 2 tâm này cùng một lúc được. Mà đó chỉ là ý thức về cơn sân. Tức là Chánh Niệm không thể chuyển hóa được khổ đau. Nghiệm lại mình con thấy cũng đúng. Thực sự con đang rất rối Thầy ơi!
Xem câu trả lời
Sở dĩ nói như vậy vì người ta đã hiểu lầm chánh niệm là tâm niệm (ý thức) nắm bắt đối tượng của cái ta lý trí, nên mới có năng có sở, trong khi buông bỏ năng niệm sở niệm mới gọi là chánh niệm. Vì vậy chánh niệm là trở về trọn vẹn với thực tại, mà trọn vẹn có nghĩa không hai (bất nhị) nên làm sao còn có hai tâm năng sở để đuổi bắt nhau. Niệm niệm của ý thức hữu ngã khác xa với chánh niệm của tánh biết vô ngã vô niệm, nên không còn niệm niệm mới là chánh niệm. Đừng gán cho chánh niệm những những định nghĩa chủ quan đầy lý trí phân biệt để rồi tự tán hủy tha một cách nông cạn.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ Thầy. Thầy quý kính,
Con đã in câu hỏi của con hỏi dùm vào ngày 17-11-2013 và câu trả lời của Thầy, để tặng chị bạn con.
Chị rất là cảm động và nhờ con thưa lên Thầy là chị cám ơn Thầy, chị sẽ đọc đi đọc lại lời giải thích của Thầy nhiều lần cho thấm.
Tánh chị này rất nóng và kính trọng Chư Tăng lắm. Lúc trước con còn đi chùa làm công quả, chị dạy con là: “Đã là một vị Sư thì nói ra cái gì cũng đúng hết, bổn phận của một tín nữ là không bao giờ được để cho Chư Tăng phải thiếu thốn bất cứ điều gì, cô vào chùa phải luôn luôn lắng nghe và vâng theo bất cứ lời dạy nào của Sư, không được nghi ngờ bất cứ điều gì, nếu không sẽ mang tội bất kính với Chư Tăng mà đọa địa ngục.” Mà không phải chỉ riêng chị này dạy con như vậy, mà tất cả các chị đi chùa đều dạy con như vậy.
Con đang ngồi nghe lại từ từ các bài Pháp Thoại của Thầy để chọn và copy ra dĩa tặng các chị vài bài, vì con chưa biết đầu tiên nên giúp các chị nghe bài nào trước.
Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Xem câu trả lời
Cám ơn con đã tận tình giúp bạn vượt qua chính mình.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, khi con nhận ra lỗi sai của mình, con luôn cố gắng nhớ và hành theo một chữ nhẫn, dù nhiều lúc con rất đau khổ, nhưng con không hỏi hay nói gì, chỉ nhớ và thực hành không phạm lỗi sai của mình nữa. Nhưng thưa Thầy, những lúc một mình, nước mắt con đã tuôn trào dù con không muốn, như vậy có phải là con yếu đuối quá không Thầy? Khi mình nhớ và thực hành, mình có thể khóc để thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn không Thầy? Xin Thầy hướng dẫn giúp con, con cám ơn Thầy.
Xem câu trả lời
Khóc không phải là yếu đuối, mà là phản ứng tự nhiên của cơ thể giúp xoa dịu và giải tỏa một tâm trạng căng thẳng bức xúc nào đó. Không còn nước mắt mới là điều đáng sợ vì có thể thần kinh hoặc tâm lý đã bị chai lỳ, không còn cảm xúc bén nhạy được nữa. Thường khi mới tập nhẫn nại thì rất căng thẳng để chịu đựng, nhưng nhờ đó mà dần dần thấy ra vấn đề rõ ràng hơn, sự thương yêu thông cảm cũng tỏa rộng ra hơn thì tâm ngày càng lắng dịu và thoải mái hơn cho đến khi con có thể mỉm cười trước mọi nghịch cảnh. Trong thời kỳ còn căng thẳng bức xúc đó con cứ đóng cửa khóc thoải mái tự nhiên thì con sẽ cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn, đừng cố ngăn chận cảm xúc lành mạnh này để rồi càng bị áp lực nặng nề thêm. Và nhớ rằng nếu con đang buồn thì cứ thấy mình buồn, đừng cố gượng cười, vì lúc đó “cười là tiếng khóc khô không lệ” đó con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thưa thầy,
Ở nơi con đang làm, họ quản lý con rất chặt chẽ về chuyên môn. Con cảm nhận thấy họ muốn nắm giữ những điều con làm ra để sở hữu riêng. Tuy vậy, khi suy nghĩ và trải nghiệm con thấy nhẹ nhõm hơn khi mình chẳng giữ lại gì cho riêng mình thầy ạ. Con chưa thấy thật rõ ràng vì sao mình cho đi, nhưng con nghĩ mọi thứ xảy ra không cần nắm giữ. Con xin được thầy từ bi chỉ dạy cho con.
Xem câu trả lời
Của Trời trả cho Đất
Bàn tay luôn mở ra
Cho đi nào có mất
Mất vì giữ cho ta!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Chúng con, những đứa con đồng quỳ dưới chân Thầy, thành kính đảnh lễ Thầy và xin thọ nhận huấn từ của Thầy với tất cả tấm lòng kính thương của chúng con.