Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chúc Thầy sinh nhật vui khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch hòa thượng, Con vừa gửi một email cho thầy trên mục hỏi đáp của trang web Trung Tâm Hộ Tông. Suốt đêm qua, sau khi gửi email ấy con vẫn không sao ngủ được mà chiêm nghiệm đến sáng hai câu nói thầy dạy, vì qua đó mà lần đầu tiên con kết nối được những lỗ hổng, những mắc xích còn khiếm khuyết trong quá trình học pháp của con. Vì tuy con được sư phụ con chỉ dạy Đạo Phật đúng nghĩa phải là sự tu tập để nhận lại, để thay đổi nhận thức chứ không phải là đi để đến, tu để đắc và lệ thuộc vào pháp môn – vì vốn dĩ vô lượng pháp môn đều là phương tiện. Điều này trong xã hội ngày nay, trong muôn người đến chùa chiêm bái, con thấy ít người và kể cả cũng ít sư thầy giải thích rõ ràng. Cho đến khi cách đây vài hôm con tìm nghe pháp của thầy, con thật hoan hỉ vô cùng vì từ khi sư phụ con tịch đến nay, có những điểm con còn chưa thông và không biết ngỏ cùng ai. Nay con thành kính xin thầy cho phép con được thường xuyên liên lạc với thầy để trình chỗ hiểu của con cũng như để được thầy chỉ dạy cho con đi tiếp. Con xin thành kính tri ân thầy và cũng thành tâm sám hối vì đã phiền đến sự an dưỡng quý báu của thầy. Con biết thầy Phật sự đa đoan, rất cần thời gian nghỉ ngơi, nay lại phải ngồi đọc và đáp lại thư con, con thật cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng thân người khó được, Phật pháp khó nghe. Con nay may mắn kiếp này được thân người, lại nghe được Phật pháp nên vô cùng trân trọng nhân duyên đó, quyết không thể bỏ lỡ. Xin thầy từ bi hiểu lòng con. Xin thầy giúp con đập cho tan cái ngã nếu thấy con còn dính mắc chỗ nào đó, vì con chỉ là một cư sĩ sơ cơ trên con đường tìm lại chính mình. Thưa đối với lời thầy dạy: “Chân bất lập, vọng vốn không” hay “Khi tự thấy mình sai thì mình đang đúng, còn nếu tự thấy mình đúng hay muốn mình đúng, tức là sai”. Con xin được diễn đạt cách hiểu của con. Con nghĩ khi tự thấy không phù hợp với pháp và tự điều chỉnh để hòa hợp thì tự nhiên đến với cái đúng. Mà cái đúng này không phải là đúng trên danh từ hay đúng trên phương diện nhị biên đối đãi của đúng – sai. Còn khi tự thấy mình đúng hay muốn mình đúng thì làm gì cũng sai. Vì khi đó, chữ đúng này theo cặp kính màu của mình đã trở thành: Đúng – sai đối đãi mất rồi. Ví dụ như con gặp một người hành khất đang đói khổ. Nếu con nhìn thấy rồi đi qua luôn thì tự thấy có gì đó không phù hợp, khó chịu trong lòng. Từ đó con giúp người ấy bằng tài vật hay cách nào đó. Hành động này phát xuất không mục đích vì chỉ để điều chỉnh cho hòa hợp trong sự tương giao với pháp. Và đó là con đường loại trừ bản ngã, là phát triễn cách nhìn tam luân không tịch. Cũng thấy người hành khất trên nhưng con lại cho rằng gặp người khổ phải cho tiền để giúp mới là đúng. Như vậy cùng là hành động giúp nhưng một đằng loại trừ bản ngã, một đằng phát triễn bản ngã. Vì khi cho rằng phải giúp người đó mới đúng tức là đi đến đối kháng với những ai không giúp, và vô hình trung đã tách pháp đang là ra thành có ta, có người nhận và có thứ để ta giúp. Qua đó cho thấy hành động tạo tác hay pháp môn không làm ta giải thoát mà chỉ có chuyển một cách nhìn là đất trời xoay chuyển. Từ câu nói của thầy con nhớ đến lời của Lục Tổ Huệ Năng. Người dạy người tu là luôn tự xét lỗi mình, không thấy lỗi người. Vì pháp vốn là sự vận hành hoàn hảo của nhân quả. Việc của ta chỉ là tự điều chỉnh để hòa cùng pháp đang là. Sư phụ con cũng từng nói, cuộc sống vốn nó không có vấn đề, mà mình tự đặt vấn đề là sai, rồi lại tìm cách giải quyết vấn đề là sai chồng thêm sai. Các bậc đạt đạo thì sống không vấn đề, không mục đích, không mong cầu. Như hoa nở thì nở tự nhiên thôi, không có lý do gì hết. Và chỉ khi mình đắc quả A La Hán mới tạm tin mình thôi. Giờ đây qua lời dạy của thầy, kết nối lại con thấy mình sáng tỏ hơn. Nhân đây con xin có 1 câu hỏi ạ. Trong một bài pháp thầy có dẫn chứng quá trình tiến hóa tâm linh của mọi loài như một quả ổi non, trải qua thời gian sẽ chín dần. Đó là quy luật tự nhiên. Nếu như vậy, đối với những người không theo đức tin nào cả, không biết đến đạo Phật, đạo Chúa… thì có phải cuối cùng theo quy luật tự nhiên, tức sau khi trải qua sướng khổ để học đủ những điều cần học họ cũng sẽ được giác ngộ, giải thoát không? Và nếu như vậy thì sao kinh Phật lại bảo rằng chúng sanh từ vô thỉ đã trôi lăn trong lục đạo luân hồi, lên lên xuống xuống, không tự mình thoát ra được cái vòng luẩn quẩn đó ạ? Câu hỏi thứ 2 liên quan đến lời thầy dạy: Khi tự thấy mình sai tức là đúng, còn khi muốn mình đúng hay thấy mình đúng là sai. Thiết nghĩ đây cũng là một con đường không con đường, một pháp môn không pháp môn nhưng “cái tự thấy” này ở mỗi người mỗi khác. Đối với một người không giữ giới, sống chỉ biết cho bản thân thì khó thể áp dụng cách nhìn này. Nói cách khác là người không giữ 5 giới, vị kỷ là còn tạp niệm thì khó thể qua vô niệm được. Mà cần phải qua một bước trung gian là nhất niệm, tức là đạt đến một mức độ định tượng đối mới bắt đầu quán thì cái quán ấy mới theo chiều hướng giải thoát được. Con xin thầy cho con thêm ý kiến về điều này ạ. Con xin thành kính tri ân thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Đã lâu con không có câu hỏi nào để hỏi thầy, vì con hằng tự quan sát và rút ra bài học hàng ngày. Có gì cần học hỏi thêm thì con thường vào trang Web này nghe lại pháp thoại, đọc mục hỏi đáp từ thầy và các đạo hữu. Nói chung từ khi thực hành thiền không phương pháp con đã ít đọc, học theo các sách và bài viết của các bậc thiện tri thức khác, con thấy tâm được an lành, nhẹ nhõm, bớt sân hận (điều này trước kia con đã hỏi thầy). Hôm nay con có điều này cần chia sẻ với thầy là: Con học được bài học từ việc lạm dụng uống rượu (con biết là đã phạm một điều cấm của người con Phật đã quy y Tam bảo). Vâng thầy ạ, thường ngày con rất chú ý điều này, nhưng vì con đang công tác, ở môi trường thường phải tiếp khách, cũng như khi giao lưu với bạn bè cùng học, giao lưu với họ hàng khi có đám cưới, đám giỗ, hội làng v.v… nên khi tiếp xúc nếu con nói không uống được (lí do là bị bệnh chẳng hạn) thì lại mắc vào điều nói dối nên con thường phải uống (lúc đó con quan sát tâm con nhận biết bị giằng xé, nghi hoặc…) và thường con tự chủ động cho mình uống “vừa đủ”. Nhưng thưa thầy, làm sao “vừa đủ” được khi có những cuộc xung quanh con toàn là “bợm nhậu” hoặc “bên A”. Con không thể nói mình bị bệnh, càng không thể nói mình đã quy y Tam Bảo nên không uống rượu, kể cả những bạn hữu thân thiết của con nữa (vì trước kia khi con chưa quy y con vẫn uống mà!). Nên hôm vừa rồi con bị say rượu (do bị ép quá) con đã được bài học và con đã thấu hiểu vì sao Đức Phật đưa ra điều cấm uống rượu và các chất say. Vâng thưa thầy, con xin hỏi: hiện tại con nên vẫn uống rượu (uống ít thôi) và vẫn phải học ra những bài học của mình để điều chỉnh nhận thức, hành vi. Hay có thái độ dứt khoát từ bỏ rượu để tiếp tục được học các bài học khác: bài học về quan hệ xã hội, quan hệ bạn bè, quan hệ họ hàng, làng xã…? Con hỏi thầy đã dài. Con cám ơn thầy đã đọc và xin thầy chỉ cho con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Phụ, Phật tử Úc Châu chúng con kính chúc sức khỏe Sư Phụ vạn an và nguyện lực viên thành. Người phương đó – nến rạng ngời sinh nhật, Lửa luân hồi từng cung bậc sát-na. Rồi tàn tro nằm thanh thản phôi pha, Du hí lộng bản trường ca vĩnh cửu. Người phương đó, bên kia vòm núi Bửu, Dáng nghiêng trời phơi hiện hữu thường như. Màu nguyên sơ vàng rực áo thiền sư, Vầng nhật nguyệt soi bóng Từ “Tĩnh Lặng”.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, dạo gần đây thỉnh thoảng con thấy giữa khoảng không là những lớp không khí với vô vàn hạt nhỏ đang dao động không ngừng. Ban đầu con nghĩ là do ảo giác, nhưng gần đây con hay thấy nó thường xuyên hơn, nhất là khi ở những nơi có màu sắc tương phản dễ nhìn. Điều này là bình thường đúng không thưa Thầy? Con cám ơn Thầy ạ.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy con đang đọc lại quyển: “Thực tại hiện tiền”. Phần nói về “Pháp” con không hiểu cụ thể lắm, con nhờ thầy chỉ bày giúp con: 1) “Pháp đã được khai thị bởi Đức Thế Tôn là thực tại hiện tiền, phi thời gian…” con chỉ hiểu là đang nói về tâm lý như: Tham, sân si. Còn pháp trong Thiền tông có đề cập: “Xúc mục vô phi thị đạo” con hiểu là các sự vật quanh ta. Khi nói về tâm sân thì con hiểu, nói thấy tâm sân như nó đang là thì có thể con cũng hiểu nhưng khi nói cái bàn, cái ghế như nó đang là thì con hoàn toàn không hiểu, con nhờ thầy giải bày giúp con. 2) Con nhờ thầy xem xét giúp con coi có đúng không, riêng về phần con thì con tự tin như núi, nhưng con luôn nghe theo thầy không cố chấp với chính mình. Con xin nói cụ thể về tâm sân của con: – Lúc đầu không biết mình sân, cho mình là đúng. – Kế đến khi đã đọc sách của thầy thì bắt đầu biết mình đang sân nhưng không thể không sân do không thể tự hạ mình để tha thứ. – Quyết tâm không sân, không phải vì lợi ích vật chất hay danh dự mà là chấp nhận. – Tâm sân của con lúc kiểm chế được, lúc không được tùy vào sức lôi cuốn của tâm sân (con không thể thấy được khi tâm sân có sức cuốn hút mạnh mẽ). – Tâm sân được hạn chế mạnh mẽ nhờ bên trong con có sự tĩnh lặng. Lúc này con phát hiện tâm càng tĩnh lặng thì sức quan sát càng đúng đắn. – Tâm sân vẫn còn nhưng rất vi tế, do trong lúc sử dụng sự tĩnh lặng quan sát con đã nuôi dưỡng ý niệm diệt trừ tâm sân nên trong con có sự “đối kháng”, chính sự “đối kháng” này mà con cứ lẩn quẩn mãi. (con đã nghe bài giảng của thầy về sự đối kháng của tâm) – Khi con phát hiện ra “sự đối kháng”. Con buông xả, không đối kháng, không sử dụng sử tĩnh lặng để quan sát nữa mà để tự nhiên thì nơi con rất ít sân chỉ thỉnh thoảng những ý nghĩ sân tự khởi trong tâm một cách vô thức và con liền phát hiện thì nó biến mất, nên không thấy rõ nó. Sự phát hiện của con luôn đi sau. Theo con hiểu là do con chưa đủ chánh niệm. Theo con tin là nếu con chánh niệm thì những tâm khởi từ vô thức con đều biết, biết nó từ lúc sinh ra và diệt đi một cách tự nhiên. – Con vẫn tu tập thường ngày. Con cảm ơn thầy và con chào thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con xin trình lên Thầy mấy ý như sau: Từ khi con làm theo và học theo hướng dẫn trong những bài pháp thoại của Thầy như trong thấy chỉ có thấy, trong nghe chỉ có nghe, trong xúc chỉ có cảm thọ… con lặng lẽ quan sát thật kỹ tham sân si nổi lên rồi biến mất trong con. Con không can thiệp hay nương theo bất cứ điều gì… thì thưa thầy ngay đó con có cảm giác an lành rất lạ thầy ạ… có điều là cảm giác đó không thể diễn tả cho người thân của mình để làm theo hay minh chứng cho việc hành theo pháp là đúng đắn… Con có chỉ trang web TRUNGTAMHOTONG để bạn bè và người thân con xem và đọc mục hỏi đáp, nhưng ít người lĩnh hội được thầy ạ… con không hiểu vì sao vậy… xin thầy chỉ cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Con có một người chị đang muốn học về thiền. Con muốn gợi ý cho chị đến với pháp hành thiền tuệ nhưng có vẻ như chị con đang muốn học thiền của Pháp Luân Công. Con xin hỏi Thầy thiền của Pháp Luân Công là loại thiền gì, và Pháp Luân Công có thuộc Phật giáo hay không? Mong Thầy hoan hỉ chỉ bày cho con được biết. Con rất cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Gần đây, con nhận thấy rằng, trong trải nghiệm của con, sở dĩ con khó chấp nhận một người khác như chính họ là, là vì tận trong sâu thẳm con không chấp nhận được chính bản thân mình như mình đang là… Vậy làm sao để chấp nhận bản thân mình như là mình đang là, đây là điều khó nhất, có phải không, thưa Thầy? Con nhớ Thầy có dạy, trong lúc quan sát tâm mình, nếu có một tâm không tốt khởi lên, thì mình chỉ nhận biết mà đừng phê phán, con lờ mờ hiểu ra đó là bước đầu tiên để dần dần hiểu ra chính mình và chấp nhận chính mình. Nhưng con thấy thật khó để nhận biết mà không phê phán. Thầy ơi, Thầy có thể dạy con làm cách nào để chỉ nhận biết mà không phê phán không ạ vì con nhận thấy trong con luôn có sự tự nghiêm khắc với bản thân rất lớn, nên từ đó con cũng quá nghiêm khắc với người khác, điều đó vô tình gây áp lực cho những người xung quanh con. Con xin cảm ơn Thầy!!!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, theo giới luật Phật giáo Nam Tông, khi Phật tử cúng dường trai Tăng thì phải có một vị đại diện Tăng đưa tay chạm vào vật cúng dường, tức là chư Tăng đã thọ nhận. Nhưng bên Bắc tông và Khất sĩ thì không có nghi thức này, như vậy nói theo luật của Nam Tông thì chưa thành tựu được sự cúng dường phải không thưa Thầy? Con xin cám ơn Thầy.

Xem câu trả lời