Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, con không biết như thế nào là tầm tứ rồi cần phải diệt tầm tứ là sao. Có phải trạng thái ‘nhất tâm’ là không vọng niệm sanh diệt mà vẫn biết? Xin thầy chỉ rõ cho con.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, có phải các cõi Trời cũng như cõi Cực Lạc (nếu có) thì rất khó tu tập giải thoát. Vì chỉ có những hoàn cảnh thuận lợi tốt đẹp mà thiếu sự khổ (già, bệnh, chết, những điều trái ý nghịch lòng…) nên khó diệt được tâm tham ái và không học hỏi ra được bài học của chính mình. Có phải vậy không, thưa Thầy? Con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa Thầy, con xin hỏi Phật tử gởi câu hỏi trong ngày 27/3/2014 là tìm ở đâu để nghe được bài “Tâm – Sử dụng tâm” ạ? Con thật sự vui mừng cho những Phật tử nhờ nghe pháp của Thầy mà giác ngộ được bài học hoàn hảo của pháp trong đời sống. Con cầu mong một ngày gần đây con có thể học hỏi được bài học của chính mình, trở về hoàn toàn với tánh biết rỗng lặng trong sáng dù trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Con tri ân Thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ. Khi đối mặt với ngoại cảnh, đối mặt với pháp trần, đối mặt với sắc thân… mọi chuyện cứ diễn ra vậy, mà tâm con cứ bình thản như không, vui, buồn, giận, tức. Con ví như khi người khác tác động vào mình mà mình giận, vui, buồn, khổ, bình thường thì với người không có định lực, không có tuệ thì sẽ bị dính mắc vào đó, và người đó mệt mỏi, hưng phấn, buồn rầu, chán nản, suy nghĩ liên miên… 1 thời gian dài hoặc ngắn tuỳ vào diễn biến của ngoại cảnh hoặc sắc thân, hoặc pháp trần. Còn người tu tập thì giận đến, vui đến, buồn đến, khổ chỉ 1 thời gian rất ngắn rồi lại trở lại trạng thái an vui, trong sáng rỗng lặng trong nội tâm, như vậy có đúng không thưa thầy? Và nếu so sánh giữa người tu và người không tu, nếu cùng 1 sự việc diễn ra thì người tu sẽ sớm trở lại trạng thái bình thường, còn người không tu sẽ dính mắc lâu hơn người tu đúng không ạ? Và đạo có phải là mọi chuyện đến rồi đi và dù mình có dùng sắc thân, ngoại cảnh, pháp trần thì đó cũng là do bên ngoài, bên trong tác động vào mình. Có thể làm mình tức, hoặc vui, hoặc buồn, hoặc giận thì cũng chỉ là ở dưới cái trong sáng bên trong mình. Và theo ý con thì khi đã quay trở về với cái tính biết của mình thì mọi chuyện đến rồi đi cũng tùy ý dù mình giận, buồn, vui, thì cũng như là không, tức cũng trong sáng, vui cũng trong sáng, buồn cũng trong sáng, khổ cũng trong sáng. Còn nếu mình hướng ra do mình chủ động thì nếu việc gì mình cần làm thì tâm mình dính vào việc làm đó 1 cách nhập tâm nhất và chỉ có việc làm mà cần sử dụng đến suy nghĩ, và cái suy nghĩ đó cũng nằm trong sự trong sáng, không làm cho tâm mình cảm giác dính vào đó lâu. Ví như cứ có năng lượng bên ngoài, bên trong thì nó cứ tạo tác mà mình vẫn trong sáng, sau đó nó hết thì mình cũng biết nó hết. Thưa thầy con dùng từ ngữ tả cũng chưa được sát cho lắm, không biết có đúng không ạ? Và con mong thầy chỉ cho con ạ. Con cảm ơn thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, con đã nhận được câu trả lời cho mình, rất rõ ràng, trong “Thiền Phật giáo: nguyên thủy và phát triển” phần “thiền vipassana và thiền tông”, con kính tri ân Thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Con xin trình với thầy một đôi dòng về cái thấy của con hôm nay. Thật ra từ khi con nghe pháp và đọc sách thầy, có những lúc con buông xuống hẳn cái tâm lăng xăng tạo tác, con thật sự “đầu hàng” và cảm nhận được sự bình yên rất nhẹ nhàng trong từng giây phút. Nhưng khi đối duyên xúc cảnh, có lúc vì áp lực công việc và cuộc sống, con lại thấy tâm rất nặng nề, rất “trược”. Nhưng rồi chính trong lúc tâm mệt mỏi, nặng nề ấy con mới cảm nhận hết giá trị hoàn hảo của pháp. Vì trạng thái chỉ đến và đi tùy duyên, nhưng chính sự nặng nề ấy mới là đôi cánh nâng cao an lạc. Ngược lại nếu con cứ ngồi giữ cái an lạc, thoải mái hoài thì lại đâm ra chán và rồi biến an lạc thành địa ngục cũng nên. Thưa thầy, sự cảm nhận đó của con có đi đúng hướng thầy chỉ dạy không ạ? Con có còn bị vướng vào ý thức chủ quan không thưa thầy? Điều thứ hai là trước đây con tuy tin vào sự vận hành hoàn hảo của pháp, đã thấy ra qua một số trải nghiệm trong cuộc sống nhưng vẫn còn “nghi”. Nay tự nhiên trong rỗng lặng, ý thức không hoạt động, con lại cảm được câu trả lời. Con từng thắc mắc mẹ con đang sống trong đau khổ do bản ngã quá lớn, tuy pháp sẽ giúp mẹ con học ra nhưng chẳng lẽ con không làm gì hết ngoài quan sát? Con nhớ thầy dạy là trong quan sát phải thêm sự chia sẻ, cảm thông nữa. Mà lúc đó con chưa hiểu lắm, cụ thể chia sẻ, cảm thông là phải có hành động, thái độ thế nào cho phù hợp. Hôm nay con chợt nghĩ ra, có thể chỉ là giúp mẹ con dọn dẹp nhà, ngồi bên cạnh mẹ lâu hơn một chút hoặc giả pha cho mẹ một ly trà và cùng mẹ thưởng thức và tuyệt không đả động đến phê phán mẹ con đúng hay sai, mẹ nên thế này hay thế khác để gia tăng thêm đối kháng. Điều ấy thoạt chừng chẳng liên quan, chẳng giúp được gì trong giải quyết ân oán, thù hận nhưng biết đâu lại khiến mẹ con chợt nhận ra: hạnh phúc là đây, từ những điều giản dị nhất. Và chỉ khi cảm được điều đó, mẹ con mới “buông” được. Từ khi con hiểu con hơn, con thấy con cũng mở rộng lòng và kiên nhẫn hơn với mọi người xung quanh. Với những gì con vừa trình bày, thưa thầy con nên tiếp tục giữ chánh niệm, quan sát, sống, cảm nhận và điều chỉnh cho phù hợp hay còn thiếu sót một điều gì trong việc hành đúng pháp không ạ? Con xin đảnh lễ thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, thầy có thể giải thích cho con hiểu thế nào là quán (niệm) thân trên thân, thọ trên thọ và pháp trên pháp không ạ? Con xin đảnh lễ và đa tạ thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Cháu gái của con sẽ tốt nghiệp ở trường Đại Học Hà Nội vào tháng 6 này. Con có khuyên cháu nên bỏ một ít thì giờ vào tu tập nơi chùa Bửu Long đặng tạo một chút phước báu đặng đền ơn cha mẹ, đồng thời học hỏi một chút chánh pháp đặng có hành trang ra đời vì sau khi có việc làm, thì công việc sẽ rất bận rộn để quen việc mới và sẽ không cho phép được rảnh rỗi như trong thời gian mới ra trường. Cháu có ý thỉnh cầu xin được vào học hỏi nơi quý Sư và quý Sư Cô tại chùa Bửu Long. Con xin Thầy hoan hỷ chấp thuận cho cháu được tu tập/làm công quả một thời gian tại Thiền Viện. Xin Thầy chỉ dẫn cho cháu phải liên lạc với quý sư cô như thế nào và phải chuẩn bị như thế nào trong trường hợp được Thầy từ bi chấp thuận. Thay mặt gia đình, con xin thành kính ghi nhớ công đức của Thầy, quý Thầy, và quý sư cô. Thành kính.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nhân duyên cho con nghe bài Pháp thoại: “Tâm – Sử dụng tâm” (Melbourne/2013 ngày thứ 2). Cũng do duyên con chợt hiểu ra rất nhiều điều. Giờ thì con không còn thắc mắc tại sao sư ông không gỡ rối và giúp chúng con giải bài toán khổ của đời mình. Đó là do con không dám đối diện với sự thực, con toàn giải quyết theo phàm tục nên con gặp toàn chuyện phàm tục thôi. Cũng vì niềm tin con không trọn vẹn nơi Tam bảo nên nghe pháp mà con mãi chưa giác ngộ ra cái toàn hảo kỳ diệu của Pháp Bảo. Đúng là pháp đã hoàn hảo nơi mỗi người. Con sinh ra là một nguyên bản, vậy mà con cứ tìm cầu để được như bản sao của ai đó. Cái ta ảo tưởng đưa con đi luân hồi quá lâu. Tâm làm chủ, tâm tạo tác tất cả. Trước kia con cứ tưởng con hiền lành, nhưng khi hiểu ra con thấy tâm con có quá nhiều bất thiện, con thấy trong tâm con có con quỷ. Đêm nay con cảm nhận hạnh phúc đích thực sư ông ạ, cho nên con cảm thấy nhẹ nhàng, không còn trách mình, trách người, trách đời nữa. Đúng là trong cái bất toàn đã có cái hoàn toàn. Giờ thì con chân thành cám ơn những người đã làm con đau khổ, nhờ họ mà con mới giác ngộ ra được. Món nợ lớn nhất đời người là tình cảm, mà con đã phải khổ sở đủ kiểu không thể diễn tả để trả món nợ đó. Con chỉ diễn tả cảm nhận chân thật và mộc mạc của con như là trình pháp trước sư ông và quý sư đại diện cho ngôi thứ 3 Tam bảo. Thành kính tri ân sư ông và quý sư, con thật may mắn khi được thân cận các vị thiện tri thức và được theo chánh pháp. Con cũng cám ơn chồng vì đã bỏ rơi con để con có thời gian chiêm nghiệm và học hỏi pháp. Đúng là cái gì cũng có hai mặt của nó. Con chấp nhận sự bất toàn của đời sống rồi sư ông ạ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con muốn trình lên Thầy về cái thấy của con trong vấn đề sau: Khi con ngủ chưa say thì mọi động thái của thân tâm con đều hay biết. Sau khi ngủ say thì con không còn biết gì nữa, ngay cả hơi thở, âm thanh hay tư thế nằm… Một lúc nào đó, tự nhiên con lại thức dậy và thay đổi vị trí nằm, lúc này con trở lại hay biết rõ về thân tâm của mình, tất cả đều rất tự nhiên như không có người điều khiển. Qua quá trình đó con hiểu ra mặc dù ngủ say hay mê, ý thức không làm việc nhưng có một cái gì đó vẫn làm việc trong vô thức. Khi nằm lâu một tư thế, phát sinh một cái khổ tự nhiên, nó tác động vào bộ não của con, gởi tín hiệu đến để con phải thay đổi tư thế (mặc dù con không biết gì hết vì đang ngủ say). Tức là cái khổ tự nhiên này lúc nào cũng ở trong mình cả, khi hiện khi ẩn. Ban ngày do vận động nhiều nên cái khổ tự nhiên này đã bị che lấp và không nhận ra được rõ ràng. Con nghĩ như vậy có đúng không, xin Thầy hoan hỷ chỉ cho con. Con cám ơn Thầy.

Xem câu trả lời