Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy phần lớn bức thư con gửi thầy đã trả lời. Tuy nhiên vẫn còn những điều con chưa rõ: – Đạo Phật vốn rất rõ ràng, rõ như một ngành khoa học. Nếu ai theo đúng cách mà đức Phật đã hướng dẫn thì sẽ đến nơi ngài đã đến. Vậy xin thầy cho con biết trong đời này có ai theo lời Phật, Chư tổ dạy mà đã đến nơi tâm thái mà các ngài đến chưa? – Con đã đọc nhiều tác giả như kinh của Phật Thích Ca, Pháp Bảo Đàn kinh, những sách bài giảng của tác giả Osho, Krisnamurti, Eckhart tolle, Duy Tuệ, Tuệ Hải. Mỗi tác giả đều giúp con giải toả một vài vấn đề chưa rõ. Nhưng trong mỗi tác giả đều chưa thoả mãn cho con vài điểm. Con nghĩ đến những hành giả như con, thực tâm muốn tìm đạo, thì thực là vấn đề khó, vì giữa rừng kinh luận nhiều vô kể phải đọc sách, kinh nào, từ đâu. Giữa quá nhiều tác giả phải nương dựa vào tác giả nào. Hay phải như Phật nói, phải tựa vào chính mình. Nhưng tựa vào mình, thì mình có nhiều điểm chưa đúng, như vậy có phải chăng? Riêng con tin rằng, bên ngoài mình còn có những lực vô hình, không biết gọi bằng gì. Nhưng theo con họ vẫn theo tất cả mọi chúng sinh, trong đó có con. Họ giúp con tiếp xúc từng người, từng sách, từng bạn hữu, từng hoàn cảnh để dần dần con biết được đâu là con đường để trở về quê cũ. Nếu đúng vậy hôm nay có duyên gặp thầy xin thầy khai ngộ cho con. – Chân thành cảm ơn thầy đã có những nhận xét về con. Nhưng con tự nghĩ mình vẫn loay hoay mãi mà còn đứng ngoài cửa rào. – Với lòng thật tâm muốn tìm lại và sống với Phật tánh, bản tánh vốn có, xin thầy hướng dẫn cho con qua email hoặc thầy cho con cơ hội để tiếp xúc với thầy học hỏi ở thầy, những kinh nghiệm mà thầy đã đi trên đường đạo để bây giờ thầy được như ngày hôm nay. Con chân thành cảm ơn thầy. Chúc thầy nhiều sức khỏe để giúp đỡ mọi người theo như ý nguyện của thầy. Con.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch sư ông, Con xin thành tâm cảm tạ sư ông đã từ bi chỉ dạy con qua câu trả lời ngày 16-4. Thưa sư ông, dù hôm đó con – với một tâm trạng băn khoăn và bối rối (có lẽ là do thiếu chánh niệm) đã hỏi sư ông về việc ra một quyết định. Nhưng con đã đọc qua nhiều câu hỏi trên mục hỏi đáp và con cũng cảm nhận được, sư ông sẽ không ra một quyết định giúp Phật tử bao giờ. Theo con nghĩ, bởi lẽ sư ông tự tại trong tỉnh giác sẽ thấy rằng vấn đề không phải là quyết định như thế nào mà là sự phân vân, hoài nghi của bản ngã. Ngay khi đó là vô minh thì tìm cách giải quyết vô minh lại càng đi xa trong sự mê mờ. Khi tâm con rỗng lặng tự nhiên, con thấy trong các oai nghi: đi, đứng, nằm, ngồi, thấy, nghe… dù vắng mặt cái tôi thì vẫn được thực hiện chính xác và hoàn hảo. Có thể đối với con hoặc một số Phật tử mới hiểu đạo, sự băn khoăn để đưa lý vào sự là không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Và con phát hiện ra khi con muốn áp dụng những nguyên lý học được vào cuộc sống là đã có bản ngã xen vào làm mất đi sự trôi chảy tự nhiên của pháp. Nói đến đây con chợt nhớ đến điều sư ông từng dạy: “thật ra thì chỉ có pháp tự tu, chứ không có ai tu cả”. Nếu con chỉ giữ tâm trong sáng, rỗng lặng, chánh niệm, tỉnh giác trong hành động thì khi đó dù ra quyết định gì đi nữa cũng là ứng với điều kiện ngoại duyên mà làm. Và khi đó thì con không còn nhớ được những điều sư ông dạy nữa, không nhớ đến Phật, Thánh hay nguyên lý nào để dựa vào nữa. Ví dụ khi con nghe tiếng nước chảy, khi đó dù không có cái tôi tính toán đúng sai, nên hay không nên, con vẫn biết và hành động ứng ra lập tức là đi vào kiểm tra để khóa nước lại. Hoặc giả trong cuộc sống, khi những ngoại duyên đưa đến khiến tâm phải đưa ra quyết định để giải quyết thì cứ ngay đó mà làm một cách khách quan. Nếu như ngay đó mà dừng lại suy tư, tính toán, kẹt giữa đúng sai thì dù ra quyết định gì đi nữa cũng sai với pháp đang vận hành tự nhiên. Thưa sư ông, vậy có phải chỉ cần chánh niệm để nhận ra cái tôi ảo tưởng khi nó bắt đầu bép xép muốn xen vào thôi? Còn hành động hay quyết định thế nào cứ để cho tánh biết ứng ra hồn nhiên là được? Và hãy tin vào quyết định hồn nhiên, khách quan khi chưa có bản ngã xen vào nghĩ đúng nghĩ sai của tánh biết, vì tánh biết hoàn toàn có khả năng giải quyết mọi vẫn đề của pháp, không phải đúng nhất mà là phù hợp nhất tại thời điểm đó? Còn một điểm nữa là tánh biết khi ứng ra giải quyết hay hành động thì đó là hậu đắc trí (vì đã hàm chứa kinh nghiệm, kiến thức tích lũy được). Vì con thấy nếu một em bé chưa hiểu gì thì khi nghe tiếng nước chảy sẽ không tự biết đi tìm vòi nước để khóa lại. Điều này chỉ được học và tích lũy trong vô thức như một kinh nghiệm và khi cần sẽ tự ứng ra. Còn khi không có gì để hành động hay giải quyết thì tánh biết sẽ trở về trạng thái rỗng lặng, trong sáng tự nhiên của vô sư trí? Nếu dùng khái niệm để nói thì vô sư trí là thể, còn hậu đắc trí là dụng; chúng không một mà cũng không khác. Con xin cung kính đảnh lễ sư ông. Xin sư ông từ bi khai thị thêm cho con!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, trong lúc con bối rối không biết làm sao thì một người bạn cho con một chỉ dẫn là hãy nói với Thầy, Thầy sẽ có lời giải đáp cho con. Con không dạy nổi con trai của con, năm nay cháu thi lại đại học, nhưng tâm trí cháu không tập trung, nói dối con là đi học nhưng không đến lớp. Cháu xin ngủ qua đêm ở nhà bạn, con không cho nhưng cháu vẫn cứ đi. Con đã cố gắng không nổi giận nhưng cháu không tỏ ra biết lỗi và nhiều nhiều những điều tương tự làm con rối bời. Con xin Thầy cho con một giải pháp để con giúp cháu khỏi lầm đường lạc lỗi. Con xin cảm ơn Thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Hôm nay con xin hỏi Thầy một việc. Vào một đêm khuya, khi trong phòng ra, con nhìn thấy cái bóng người mờ mờ (do vợ con cố tình chọc con), con giật mình và thấy ngay từ từ gai ốc nổi lên khắp người, tim đập mạnh lên một chút. Sau khi trở về trạng thái bình thường, con bỗng thấy, ồ lâu nay mình cứ tưởng mình đã “tu” đã “thắng” được bản ngã, nhưng thực ra không phải! Kính thưa Thầy, con đã học và hành theo Phật giáo đã lâu trước cả khi gặp Thầy. Ban đầu con theo Tịnh độ và tu thiền định (ngồi thiền là chính). Cũng từ đó con đã hiểu được bản thân, về thế giới tâm linh. Con thường cho là đã tự thắng được bản thân ở chỗ, ngày xưa do từ nhỏ con thường sợ ma lắm (con bị nhiễm từ nhiều người thân đã gặp ma và kể với con), đến khi con hiểu thế giới này có “ma” nhưng ma có rất nhiều kiểu và phải có nhân duyên nào đó gặp được “họ” nên con không thấy sợ ma nữa. Bạn bè và vợ con con bảo con là tợn (từ ngoài Bắc là không biết sợ). Con có thể vào nghĩa trang ban đêm, sờ vào người chết một cách bình thường. Đến khi sự việc trên xảy ra, con chợt nhận thấy là con chưa thắng nổi con “ma” trong con, mà từ lâu nay con chỉ tu theo bản ngã, như Thầy đã trả lời một đạo hữu gần đây “…đừng tu kiểu biến tiểu ngã thành đại ngã…”, hay chính khi mắt thấy sắc (dù ảo tưởng) nhưng tâm thấy biết tự ứng ra (nổi gai ốc, tim đập mạnh). Nói chung do con còn nhận thức yếu nên chưa thấy được các hành thâm của mình? Xin kính mong Thầy chỉ rõ cho con. Con xin cám ơn Thầy và xin kính lạy Thầy lần thứ nhất, lần thứ nhì, lần thứ ba.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Hòa Thượng. Con vô cùng vinh hạnh và vui mừng khi được Ngài cho con gọi Ngài bang Thầy, mà từ lâu con hằng ao ước. Thầy biết không, may mắn thay con biết được Đạo Phật từ rất sớm vào lúc con chỉ mới khoãng 12 hoặc 13 tuổi. Lúc còn rất nhỏ, khi có dung cụ gì: bút chì, nhánh cây hoặc viên phấn con hay vẽ hình tượng Phật nhưng theo mô hình vẽ Phật Nguyên Thủy. Lúc đó con hay theo các bạn vào làm công quả ở Chùa. Một ngày kia khi dang ở chùa công quả, vào một buổi chiều trời mưa tầm tã, không biết làm gì con bắt chước ngồi thiền (thực ra không ai chỉ dạy cho con cả) nhưng lạ lùng thay con có cảm giác hỷ lạc vô cùng. Từ đó trong tâm con ước ao được đi tu, nhưng Cha Mẹ con không cho, duy chỉ có Bà Ngoại con là ưng thuận và rồi con quyết chí xuất gia, lúc ấy ngay cả bộ đồ tu sĩ con cũng không có, chỉ được Bà Ngoại con cho con một áo nâu mà Bà để dành dưỡng già. Thế là con được làm Tu sĩ lúc đó con được 14 tuổi. Người Thầy đầu tiên của con lúc đó là một Tu sĩ nhưng Ngài lại có phần âm theo dựa, Ngài không biết chữ. Sau một năm con được thọ giới Sa di, lúc đó con xem quyễn Qui Sơn Cảnh sách quyết học và thực hành theo các oai nghi trong đó, nhưng Ngài không ưng ý lắm, tính cách của Ngài lúc đó thất thường hay đánh, chửi huynh đệ các con. Khi hay tin đó, Mẫu Thân con khuyên con nên xin đi nơi khác tu. Cũng từ đó con bắt đầu chuyến hành trình tìm Thầy học Đạo, con lên núi Trà Sư vùng Châu Đốc, Biên hòa rồi Saigòn, nhưng có lẽ duyên Sư đồ chưa đến, lòng con rất muốn tu. Khi ấy con có nhờ người Chú xin vào Phật học viện Huệ Nghiêm nhưng không được. Suốt gần mười năm trong cuộc đời Tu sĩ con không tìm được người Thầy hướng dẫn việc tu học, lúc đó con chỉ biết nương tựa những hiểu biết của mình để tự tu thôi. Đến năm 1977 con mới hoàn tục và sau đó hai năm con lập gia đình, kỳ lạ thay những năm sống trong cuộc sống gia duyên ràng buộc, con vẫn không bỏ ý niệm tu. Lại tham cứu sách vở, tìm hướng thực hành, tự mày mò tìm đường hướng thượng. May mắn khi nầy con được cuộc sống cũng không khó khăn, nên có điều kiện nghiên cứu, thực hành cũng với Kinh sách, những bài Pháp thoại của các Hoa Thượng trên băng, đĩa, tự nhiên con lại ngộ ra rất nhiều điều. Đôi khi con nghĩ nếu khi xưa có sự hiểu biết như thế nầy thì con không hoàn tục. Tuy nhiên như thế thực ra con như người chưa có căn bản trong Pháp hành. Nay Thầy chấp nhận con là đệ tử có lẽ Thầy sẽ rất mệt mỏi vì con đấy, nhưng kính mong Thầy đừng bỏ con. Đôi lời con xin tâm sự với Thầy, nếu dài dòng, lưộm thưộm mong Thầy hoan hỷ cho con. Kính chúc Thầy thân tâm luôn an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

I have a question for you, I am very stressful person who always feels guilty no matter what I do. I am very hard on myself and don’t know how to fix it. I want to please everyone in my life and I always try but I fail. I feel guilty. School stresses me. I want to succeed in life, make my family proud, but I disappoint. what can I do?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Con ở quận Thủ Đức, con có nghe ở chùa Bửu Long mình đến ngày Rằm Tháng Tư sẽ có chương trình cho Phật tử tu suốt đêm ở chùa. Còn khoảng 1 tháng nữa đến ngày Rằm Tháng Tư năm nay, nên con hỏi thầy nếu quả thật có chương trình như thế, thì con có cần phải đăng ký với chùa không để con sắp xếp thời gian, xin công ty cho nghỉ phép. Con kính thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch sư ông, Tuy con biết cách gọi và danh xưng không nói lên được điều gì nhưng xin thầy cho phép con được gọi thầy là sư ông để phần nào bày tỏ lòng tôn kính và tri ân không sao diễn tả của con đối với thầy. Dạo gần đây con luôn nghe pháp của sư ông mỗi ngày. Sau khi nghe và chiêm nghiệm cũng như tập thấy ra thực tánh pháp, con nhìn lại cuộc sống và công việc của mình. Qua đó con nhận ra có nhiều việc con đã tạo tác trong quá khứ, nay đã trổ quả và dính liền với hiện tại của con. Tuy đó không phải là việc bất thiện, nhưng hầu như con thấy tất cả những điều con từng làm và từng nghĩ là muốn tốt cho mọi người, cống hiến cho xã hội; thực chất đều từ bản ngã mà ra chứ không phải tùy duyên thuận pháp. Cụ thể thì con là một giáo viên dạy tiếng Anh. Ở vùng nông thôn như nơi con sống, con thấy việc dạy để học sinh có thể giao tiếp thực sự là chưa được chú ý và thực hiện cũng chưa tốt. Con đã muốn cải thiện điều này và thực hiện bằng cách mời một số bạn bè người nước ngoài hỗ trợ. Hai năm qua học viên của con cũng có tiến triển tốt, đã đạt được mục đích tự giao tiếp được như con mong muốn. Nhưng rồi khi bình tâm lại quan sát khách quan, con lại thấy những việc con làm đó vẫn do bản ngã chi phối. Vì khi con dạy được những em học sinh giỏi như thế, con cũng có uy tín hơn, có điều kiện kiếm thu nhập cao hơn và rồi bản ngã lại to hơn… Có lẽ vì thế mà trong quá trình dạy con luôn bị áp lực và tâm chưa bao giờ được bình an. Từ khi nhận ra điều đó, con lại muốn dừng lại tất cả. Con chỉ muốn tập trung học hỏi, nghe pháp, thực hành để sự chánh niệm tỉnh giác được liên tục hơn. Sau đó con sẽ tùy duyên mà làm việc tiếp. Nhưng như vậy con lại thấy mình không được tùy duyên thuận pháp thật sự khi có thái độ chối bỏ hoàn cảnh hiện tại và muốn an trú trong sự chánh niệm tỉnh giác. (Con đã cho các lớp học nghỉ khá nhiều để dành thời gian rảnh rỗi, chỉ nghe pháp và thực hành. Qua đó con thấy tâm mình trong sáng, rỗng lặng và khách quan nhìn ra được rất nhiều vấn đề). Bây giờ con đâm ra dính mắc vào cuộc sống nhàn nhã, không lăng xăng, không muốn kiếm nhiều tiền, chỉ muốn thu xếp công việc gọn nhẹ nhất để có thời gian nghe pháp và nhìn lại mình. Kính bạch sư ông, xin sư ông từ bi cho con lời khuyên, liệu có phải con vẫn đang rơi vào nhị biên hay con nên tiếp tục với quyết định này để tạo điều kiện cho việc học pháp được tốt hơn? Vì qua sự hiểu biết của con, cuộc sống ít muốn biết đủ, không rơi vào vòng xoáy của danh lợi sẽ hỗ trợ tích cực cho việc nhận lại chính mình nhanh hơn. Con xin cảm tạ và thành tâm đảnh lễ sư ông.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy! Thưa thầy, thầy cho con xin phép được hỏi thầy về sự linh cảm và nghiệp báo nhân quả của mình. Mỗi khi con có 1 sự linh cảm tốt xấu đến và những cảnh tượng của pháp trần hiện lên không mấy tốt đẹp thì y như rằng sự việc xấu sẽ xảy đến với con và con gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi ạ. Thưa thầy, khi con có những linh tính báo cho con như vậy thì con biết sẽ có chuyện không hay và sự tác động của nghiệp lực sẽ làm cho những người thân cận trong nhà mình hoặc bạn bè hoặc xã hội sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Dần dần con bắt đầu tư duy về tính biết là nếu mình có linh tính như vậy thì tại sao mình không niệm Phật để chuyển hóa linh tính xấu đó được? Con cũng lờ mờ lắm ạ, con chỉ có cảm nhận chuyện xảy ra xấu hay tốt và toàn báo trước cho con nếu mà xấu thì y rằng đầu con cũng nặng theo và nếu hết thì tự dưng đầu của con lại trở lại trạng thái bình thường. Trong khi đó con để ý những người mà bị nghiệp lôi cuốn cùng con thì cứ dính mắc vào đó hoài phải mất nhiều ngày mới nguôi, thậm trí là không thể nào làm chủ được tâm mà cứ bị cuốn theo đó đến bao giờ hết năng lượng tức giận tâm mới trở lại bình thường. Trạng thái biết trước do linh tính báo cho con là khi con nằm ngủ tự dưng trong đầu nảy sinh những hình ảnh ở đâu đến với con mà con chưa hề biết đến trong cuộc sống, và những hình ảnh đó lại cho con cảm nhận chuyện xấu hoặc tốt sẽ xảy đến và khi đó con lại coi thường không chịu nhớ nghĩ tính biết để vượt qua được mà con cứ dính mắc vào đó sau đó con mới thấm thía cái linh cảm tốt xấu sẽ đến với con. Thưa thầy con xin hỏi thầy qua 2 khía cạnh suy tư của con mong thầy chỉ cho con ạ. 1. Có phải quy luật nhân quả nhiều đời nhiều kiếp mình sẽ phải gánh chịu và dù mình có lờ mờ cảm nhận được sự việc xấu xảy đến với mình thì mình cũng không tránh được nghiệp của mình mà mình phải đón nhận 1 cách bình thản có đúng vậy không thầy? 2. Nếu mình có linh cảm điều xấu tốt như vậy thì liệu mình dùng tính biết thường nhớ nghĩ để mình độ cho nghiệp để làm giảm bớt nghiệp và chuyển hóa nghiệp được không ạ? Con thắc mắc ở đó con mong thầy chỉ bảo cho con hiểu thấu được không ạ. Con xin cảm ơn thầy ạ.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, trước tiên xin chân thành cảm ơn thầy. Con từ nhỏ khi nhìn đám tang đi ngang đã có một sợ hãi hoang mang về chuyện sống chết. Từ nhỏ đã sống trong cảnh nghèo. Lớn lên đối diện cảnh đau khổ bệnh tật. Con đã tìm đến đạo Phật đầu tiên qua ăn chay, nghe các sư giảng đạo. Rồi dần dần con có đọc vài quyển kinh: Lăng Nghiêm, Kim Cang, Bát Nhã ba la mật đa nhưng chưa hiểu rõ. Con có tu tập theo pháp thiền xuất hồn của Ông Tám, có biết pháp Tứ niệm Xứ của Phật Giáo Nguyên Thuỷ và có tập một thời gian ngắn… Cách đây khoảng 20 năm con có đọc quyển Pháp Bảo Đàn Kinh của Lục tổ Huệ Năng, đến đoạn Lục tổ bảo Huệ Minh: nơi chỗ không nghĩ thiện nghĩ ác chính là bản lai diện mục của ông. Con cứ đặt tâm vào chỗ ấy. Một hôm con tự rơi vào một cảm giác lâng lâng hạnh phúc, cơ thể như nhẹ tênh, cảnh bên ngoài như sáng hơn, con không thể tả hết được, mặc dù vẫn sinh hoạt làm việc như mọi ngày. Cảm giác hạnh phúc này tiếp tục trong ba ngày, sau đó mất hẳn. Ngày qua ngày, cuộc sống bên ngoài vẫn tuần tự theo dòng đời. Quan niệm về đạo ngày càng đổi thay. Thưa thầy, hiện giờ con có những quan niệm sau: – Thân người mỗi giây mỗi biến đổi vì có những tế bào sinh ra, những tế bào khác bị diệt đi. Thân của bây giờ đã khác so với một giây trước – Tâm cũng luôn đổi thay, vui, buồn, thương,ghét, tính toán, so đo, phân biệt nghĩ về quá khứ, tưởng đến tương lai – Cảnh vật bên ngoài cũng vậy không cố định. Tìm lại 10 năm trước hay một giây trước cũng chẳng còn – Thời gian tương đối tuỳ thuộc vào vận hành của trái đất quanh mặt trời, trong 1 Thái dương hệ mà con người sinh sống, thời gian cho mỗi loài khác nhau – Con người (kể cả sinh vật khác) từ đâu sinh ra, ý nghĩa của cuộc đời ra sao, chết rồi còn hay mất, đi về đâu, câu hỏi từ ngàn xưa. – Cảnh vật, pháp vốn vô tình, đến rồi đi theo luật Sinh Diệt. Chúng chỉ thành vấn đề khi con người xen vào tư kiến. Do đó mới thành vui, buồn. Tự con người vẽ ra. Rồi tự con người tìm cách giải quyết. Như vậy con nghĩ khổ đau, hạnh phúc cũng chỉ là ảo tưởng. Do đó cách giải quyết cũng là ảo. Làm sao nhìn kỹ, biết được sự thật là tất cả có lẽ an ổn. Nhưng kính thưa thầy đó chỉ là con nghĩ thôi. Thật tình con cũng chẳng biết ai để hỏi. Con có những thắc mắc này kính xin thầy giúp dùm con: – Con năm nay 65 tuổi, thật tình khi gọi thầy bằng thầy và xưng con, không biết có hợp không? Con nghĩ trong đạo Phật tuổi tác không quan trọng lắm vì kiếp này con lớn hơn một cháu bé 10 tuổi. Nhưng kiếp trước có thể cháu bé này lớn tuổi hơn con rất nhiều. Và nếu gọi thầy xưng con thì có tạo ra tính ngã mạn cho các thầy không, và có làm cho người tu không được bình đẳng không vì ai cũng có Phật tánh mà. Khi các thầy ở trong gia đình mình thì gọi cha mẹ bằng gì, xưng bằng gì. Khi các thầy đến bác sĩ khám bệnh thì gọi bác sĩ bằng gì và xưng bằng gì. Con nghĩ có lẽ trong hoàn cảnh nào thì cách xưng hô cũng tuỳ vào hoàn cảnh đó, có lẽ hợp hơn. Như bây giờ trong khi học đạo, con nghĩ con gọi thầy xưng con là đúng. Xin Thầy đồng ý cho cách gọi này. – Thưa thầy con đọc những bài giảng, và Tuyển tập thư thầy con rất thích vì trong thầy ngoài cách tu đúng theo nguyên tắc của Nam tông con còn thấy ở thầy một tâm hồn phóng khoáng của Đại Thừa, một tính cách của một nhà thơ và thật giản đơn bình dị đời thường. Qua thầy con thấy đạo đi vào lòng người đi vào sự thật mà không mất tính siêu việt. Con đã bị tiêm nhiễm lý thuyết Phật giáo hơi nhiều, và như tâm trạng của đa số người hiện giờ vừa có tư tưởng phân tích lý luận. Biết đạo thì chỉ biết bằng lý trí mà thật tình vẫn còn đứng ngoài rào. Làm sao để vào cửa Đạo đây? làm sao để diệt ngã đây? làm sao để tìm lại và sống với Phật tánh vốn có đây. Con cũng đã đọc kinh Phật, học hỏi ở bạn bè và tự mình tìm ra cách thích hợp. Và con nghĩ phải hành thâm nhưng hành thâm thế nào đây? Con không biết ngay trong đời hiện tại có ai theo con đường Phật, chư Tổ mà đến được nơi Phật và chư Tổ đến không? hay chỉ là lý thuyết suông. Do đó vừa hành vừa mang tâm trạng hoài nghi nên thật là khó. Con đã đọc được trang web của thầy nhiều năm trước, nhưng lúc đó không hiểu. Bây giờ khi đọc lại mới biết tu là nhìn kỹ, biết rõ và sẽ nhận ra và sống được với sự thật. Và con biết được cách hành thâm là gì rồi. Nhưng còn lúc ngủ, xin thầy chỉ cách phải tu tập (tạm gọi từ tu tập vậy) như thế nào? Kính xin thầy chỉ cho. – Con nguyện khi sống được với sự thật sẽ sống cuộc sống như bây giờ, tuỳ duyên chia sẻ những trải nghiệm cho người hữu duyên một cách âm thầm. Con chân thành cảm ơn thầy. Chúc thầy luôn mạnh khỏe để giúp mọi người tìm lại và sống với hạnh phúc thường hằng vốn có. Con mong ước lúc nào thầy có chút thời gian rảnh rỗi, con xin phép được gặp thầy để được học hỏi nhiều hơn. Kinh thư.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời