Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính. Hôm nay con rất hoan hỉ Thầy ạ. Thầy biết vì sao không? Vì con đọc được câu hỏi đáp của một đạo hữu ở Châu Âu trình bày cách tu của mình rất giản đơn và bình thường mà quí hoá quá Thầy ạ. Con rất vui khi vị ấy tu là khi vợ chưa nấu cơm thì giúp vợ nấu cơm, khi thấy nhà dơ thì giúp đi lau nhà. Làm việc trong niềm an vui nho nhỏ bất chợt đến. Con chợt nhớ đến câu hay khuyên dạy chúng con ‘tuỳ duyên Thuận pháp, vô ngã vị tha’. Khi xưa con hay buồn hay chán nản vì con không biết cách sống. Con thấy cuộc sống của mình sao trống vắng cô đơn và buồn tẻ làm sao đó, không biết mình sống trên cõi đời này để làm gì. Nhưng bây giờ thì dần dần con có hứng thú với cuộc đời mình hơn, sống có ý nghĩa hơn, thí dụ ai nhờ mình làm gì nếu thuận tiện trong khả năng mình thì mình làm, tránh đậu xe trên cỏ vì còn nhiều sinh linh bé nhỏ đang sống len lỏi trong đó,… tóm lại cố gắng sống không hại mình hại người, nên làm lợi mình lợi nguời. Sống để thấy ra cuộc đời, thấy ra người, thấy ra mình, sống để tỉnh thức an vui với hiện tại, sống để trả nghiệp, cố gắng không gieo nhân xấu, sống để học hỏi và phát huy từ bi hỷ xả. Một lần nữa con xin đa tạ Thầy đã dìu dắt chúng con dần dà tìm được niềm vui trong cuộc sống. Dạy cho chúng con biết nhìn vẻ đẹp của đám mây, của dòng sông, của ngọn núi, của cơn mưa rào… Những thứ này lúc xưa cũng y như thế mà chúng con đâu có cảm nhận được ‘đời thường’ như thế. Nay nhờ Thầy dùng hết hơi già sức yếu để chỉ bày cho chúng con. Xin từ phương xa đảnh lể Thầy 3 lạy, lần thứ nhất, lần thứ nhì, lần thứ ba.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Trước đây khi ngồi Thiền thì con chỉ chú tâm vào hơi thở nên nhiều lúc thấy an lạc, nhiều lúc thấy hơi thở nhẹ nhàng, có lúc thì thấy thân nhẹ như không,… nhưng cũng nhiều lúc thấy căng thẳng, bứt rứt khó chịu. Sau đó con chẳng chú tâm vào đâu hết, chẳng cầu mong hay hy vọng điều gì thì cũng chẳng còn thấy cảm giác gì nữa, cũng chẳng thấy vọng tưởng nữa. Con không biết có đúng hay sai và có phải do bị hôn trầm thụy miên không mà chẳng còn thấy và cảm giác gì? Con cảm ơn Thầy và kính chúc Thầy luôn khỏe và an lạc.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Con thấy tu sao mà khó quá, con cũng có cố gắng theo lời chỉ dẫn của các Thiền sư, sống tỉnh thức, thấy vọng không theo. Nhưng trong sinh hoạt hằng ngày con cứ bị cuôn theo công việc, lúc nghĩ ngơi cũng có sự tỉnh thức một chút nhưng cái đầu lại cứ hiện lên đủ mọi việc, con nhìn nó thì nó lặng xuống, rồi lại tiếp tục hiện thứ khác. Thưa Thầy, vậy mình cứ phải theo nhìn tư tưởng của mình hoài và quan sát nó cứ vậy hả Thầy? Làm sao mình biết được là mình đang sống với Phật tính của mình và để Phật tính của mình làm việc? Có lẽ tập khí của con dày quá nên con không thể nào có tuệ giác để nhận biết và hành xử sao cho đúng. Kính mong Thầy chỉ dạy. Con cảm ơn Thầy nhiều. Kính chúc Thầy sức khỏe.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, trong Kinh Đức Phật có dạy: “Ai thấy pháp tức thấy Như lai, ai thấy Như lai tức thấy pháp”. Thưa Thầy, “thấy pháp” có phải là kiến tánh không ạ? Còn “thấy Như lai” có nghĩa là ai kiến tánh là có tri kiến như thực tức đồng Tri kiến của Như lai, có phải không thưa Thầy? Kính xin thầy giải nghi cho chúng con tỏ thông ạ. Kính chúc thầy bình an.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy kính mến! Khi con người lớn dần lên, tích lũy kinh nghiệm, kiến thức… những cảm xúc, định kiến mà kèm theo đó là bản ngã, bản ngã đi kèm cùng với tư tưởng, thật một điều lạ là khi khởi sinh tư tưởng con thấy nó sinh rồi diệt, trong con như có hai người vậy. Một đang tư tưởng, một lại biết cả cái tư tưởng đó diễn biến và mọi thứ xung quanh nữa. Tư tưởng thì kèm theo những định kiến, kiến thức tích lũy qua quá khứ vì vậy mà chứa đựng khổ đau, đối đãi nhị nguyên, khi tâm con vắng bặt tư tưởng nó vẫn thấy mọi sự việc diễn ra rõ ràng, chẳng có khái niệm cũng chẳng có gì gọi là khổ đau…, nó tự do và bình an. Con chợt nhớ bài pháp của thầy, tham, sân, si như sóng dậy, tánh biết là biển. Sóng ngừng thì biển vốn yên lặng, một bờ phiền não mà cũng ngay đó là bến bờ an lạc, chẳng phải đi đâu mà tìm, cũng chẳng tạo ra điều chi mà quay về sống trọn vẹn từng phút giây thực có của đời sống này. Con lại nhớ bài pháp của thầy, là hạt mít hãy cứ trọn vẹn là hạt mít đủ duyên rồi nó thành cây mít, mãi vọng cầu đâu thì càng xa đạo. Con năm nay mới 25 tuổi, vì còn trẻ nên con đường giáo pháp con hơi thiếu tự tin nên hay hỏi thầy, con cảm ơn thầy nhiều lắm ạ, ở chùa Linh Thông con được nhìn thấy thầy con vui lắm. Mong thầy thân tâm an lạc ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thưa Thầy! Con rất mừng khi được Thầy trả lời ngay, con sẽ học lời Thầy (con cũng lờ mờ hiểu), con chỉ đọc được một cuốn “sống trong thực tại” và con rất tâm đắc. Con sẽ tìm thêm để đọc. Con nghe nói tu đến 3 a-tăng-kỳ kiếp mới được, mà con cũng sợ tái sanh lắm, con sẽ cố tỉnh thức, con cứ quên hoài và cứ sống trong mê lầm hoài. Con cám ơn Thầy rất nhiều. Kính.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Thời gian gần đây con vẫn luôn giữ chánh niệm tỉnh giác trong bốn oai nghi: đi đứng nằm ngồi… Con không cố chấp vào thời khóa ngồi thiền nữa mà thiền trong mọi lúc mọi nơi, mọi công việc như Thầy dạy. Con nhận thấy thân tâm an lạc rất nhiều và giải quyết các công việc trong ngày tốt hơn. Nhưng khoảng 1 tháng nay, tự nhiên con cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Từng giờ, từng ngày trôi qua nhanh quá. Cảm giác này rất lạ nên con thử nằm trên võng chơi một cách vô sự và thường xuyên nhìn đồng hồ xem cảm giác này có thay đổi không? Vậy mà con vẫn thấy thời gian trôi nhanh như thế. Con cảm thấy trái với cảm xúc bình thường trước đây nên quán sát lại tâm mình thì thấy con chỉ muốn sống một mình thật yên tĩnh và ngại giao tiếp. Con không biết như vậy là đúng hay sai? Nếu sai thì sửa như thế nào? Con Kính xin Thầy từ bi chỉ dạy. Con cung kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Tình cờ đọc được trang web của thầy, con đã sửa đổi lại phong cách ngồi thiền, bỏ qua hết mọi hình thức khuôn khổ và những qui định thời gian để mong đạt được sự an lạc nào đó. Bây giờ con đã ghi nhận được vài dấu hiệu có vẻ tốt đẹp như sau: – Cái đau dữ dội trên chân mà trước đây con đã ráng niệm “thấy đau, thấy đau, thấy đau” cho bớt đau không có kết quả gì, bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng dễ chịu hơn chỉ vì mình đang để cho thân tâm nghỉ ngơi, thư giãn buông xả, không mong không cầu gì hết, thật là tự nhiên và giản dị. – Con đã thấy được hơi thở ra vào (thân) một cách bình thản, chứ không quá chú tâm hay trụ vào đó như trước khiến hay bị mệt mỏi vì thần kinh căng thẳng, những cảm giác rần rần trên mặt, trên lưng đến rồi đi (thọ) nhưng ít hơn trước vì toàn thân đã thư giãn chứ không còn gò bó cố gắng “tìm cảm giác” như trước và những ý nghĩ mông lung (tâm) cũng đến và đi tự nhiên không cần phải niệm “suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ”. Chỉ riêng có pháp là con chưa thấy gì cả. – Từ hồi lưu lạc qua châu Âu đến giờ, cho dù đã thâm nhập văn hóa phong tục Tây phương, “Lady first”, xem trọng quyền bình đẳng và tôn trọng phụ nữ, con vẫn rất ghét làm việc nhà, lau chùi, nấu nướng… để chia sẻ với vợ mình như những người đàn ông Tây phương. Vì lối giáo dục ở Viêt Nam vẫn xem đó là chuyện nội trợ của đàn bà, “mẹ đan áo (hay nấu cháo), để cha đọc báo”. Vợ con phải nhằc năm lần bảy lượt thì con mới làm nhưng trong lòng bực bội không vui. Bây gìờ thì con lại lặng lẽ làm hết những gì cần làm không cần ai nhắc, rất bình thản, làm hết việc này đến việc khác, làm việc gì biết việc đó, không lăng xăng nôn nóng vì sợ không còn giờ đọc báo. Thấy nhà dơ thì lau nếu rảnh, thấy cơm chưa nấu thì nấu nếu cần chứ không còn bực bội cằn nhằn và đôi khi có bực thì “bức” nhưng không có “xúc”. Cứ thế mà từng chút bình an, sau những lúc tịnh tâm rỗng lặng, đã “đến như kẻ trộm” trong sự hoà hợp với người thân. – Ở đây mỗi bao rác phải mua 1 euro, thế là cứ nhét đầy nhóc cho đỡ tốn. Bây giờ con tự thấy áy náy, không muốn bỏ bao rác quá nặng vì thấy trong những người hốt rác có người đã lớn tuổi. Thêm một chút tử tế trong đời thường. – Con đã tìm đến thiền là cho sức khỏe để giải tỏa áp lực (stress) nặng nề trong công việc. Bây giờ con lại có thêm những bình an nho nhỏ tự nhiên đến, giản dị trong sáng như những lời giảng dạy của thầy. Qua những ghi nhận nhỏ nhặt này, con xin kính hỏi thầy có điều gì sai lạc, nhầm lẫn hay ảo tưởng vì chủ quan, có gì đã lạc hướng cần điều chỉnh lại. Con kính chúc thầy nhiều sức khỏe và an lạc.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con cảm ơn Thầy đã trả lời câu hỏi của con hôm trước. Thưa Thầy, con kinh doanh nên thường những nhận định và đánh giá thị trường khách quan thì thấy phần nhiều là đúng, nhưng khi con ra quyết định cuối cùng thì lại chủ quan và đi ngược với chính nhận định mà mình đưa ra nên dẫn đến thất bại liên tiếp. Từ suy nghiệm và từ học hỏi Phật Pháp, con thấy hình như khi nhận định là cái tâm trong sáng, còn khi ra quyết định là cái “ta” ảo tưởng cộng với tham dục nên dẫn đến sai lầm. Không biết con suy nghĩ vậy có đúng không, mong Thầy hoan hỷ chỉ bảo? Và làm thế nào để loại bỏ cái ta ảo tưởng để mỗi khi ra quyết định một cách sáng suốt? Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, cho con hỏi. Con thường xuyên nằm mơ và sau đó mọi việc diễn ra giống hoặc gần giống như trong giấc mơ vậy. Như thế có phải con có giác quan thứ 6 hay không? Nó vận hành như thế nào? Có thể tận dụng nó vào trong cuộc sống được không hả Thầy? Con cảm ơn Thầy nhiều ạ.

Xem câu trả lời