Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Con xin mạn phép hỏi thầy: Khi mà mình nhớ một người, mà mình không muốn nhớ, thì có cách nào không thưa thầy? Con bị rơi vào trường hợp là hình ảnh cứ hiện trong đầu mà lý trí không muốn thì mình phải làm sao thưa thầy? Con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy! Cho con xin hỏi. Trong cuộc sống hiện tại, con sống và cư xử như bao người có tham, sân, si… Khi con nhận ra những việc mình làm chỉ là ảo vọng (vọng động là khổ đau), xin thầy hoan hỷ khai thị cho con.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ! Thưa thầy hôm nay con lại chơi 1 trò chơi giữa bản ngã và tính biết, quả thật đối thủ tâm thật là quá sức tưởng tượng của con, sau khi con ngồi thiền xong con nghiệm lại thấy mình quả thật đã sai lầm. Con xin kể thầy nghe và xin thầy bổ khuyết cho con nha thầy. Thưa thầy khi con ngồi, tâm con bắt đầu an trụ vào cái biết, cảm giác thật là cao, vọng tưởng trôi qua như đạn bắn chẳng thể nào kéo con đi theo được. Cảm giác chiến thắng cứ ngỡ là sẽ mãi mãi như vậy, ai ngờ định tưởng sinh ra, con đánh mất mình thầy ạ, cảm giác tưởng do tâm sinh ra, tạo cho con 1 sự vui thích, con đắm nhiễm chạy theo cái tưởng đó con ví như 1 cái ao chứa trọn vẹn ánh trăng đó và những con sóng lăn tăn làm cho mình cứ ngỡ đó là cảm giác hỷ lạc, ai ngờ đó là tưởng sinh ra… Con chạy theo hoài, đuổi bắt, điều khiển… ai ngờ năng lượng của cái biết cứ tuôn trào cho tưởng phát triển. Con cảm giác đắm nhiễm vào trạng thái đó quá sung sướng khiến mình chẳng thể nào thoát ra được, mình cứ điều khiển, cứ chạy theo cứ điều khiển. Rồi con chợt nhớ đến lời thầy, con bừng tỉnh là mình đã quên mất tính biết vốn trong sáng thanh tịnh chẳng có gì có thể vào được. Đúng là con đang chơi 1 trò chơi để cái biết chạy theo quá nhiều thứ ngọt ngào, quá nhiều thứ mới lạ mà con không sao nhìn rõ được, cũng may mà còn cái trí nhớ để tự dưng mình bừng tỉnh nhớ tới lời thầy để trở về với chính mình. Con xin cảm ơn thầy. Con chào thầy ạ.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Trước hết con xin cảm tạ Thầy đã cho con được đọc những khai thị thật thực dụng và hữu ích trong các pháp thoại cũng như phần Đáp trong “hỏi đáp.” Con xin nhớ ơn công đức Thầy. Bạch Thầy, con thường không đặt vấn đề là niệm là vọng hay không vọng khi mình tập chánh niệm. Con nghĩ rằng phân biệt chân và vọng chỉ tạo thêm gánh nặng cho con, trong lúc con cần buông xả và buông bỏ. Con nghĩ như vậy có phải là quá khích không ạ?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Đầu thư con xin cúi đầu đảnh lễ thầy. Bạch thầy, con năm nay năm mươi sáu tuổi. Con qui y Tam bảo đến nay gần tròn một năm và cùng thời gian trên con mới tìm hiểu về Phật pháp (trước đây con cũng thường đi chùa lạy Phật vào những đêm giao thừa của năm mới và cầu xin cho gia đình được bình an suốt năm, chỉ vậy thôi). Nắm ngoái con có duyên theo một chị bạn lần đầu tiên con đi nghe thuyết pháp tại chùa (trước đó con cũng có nghe qua băng đĩa, của nhiều thầy khác). Và lần đầu đó là tại Tổ đình Bửu Long. Hôm đó do sư Hộ Pháp giảng, thú thật là con cố gắng nghe nhưng chưa nắm bắt kịp toàn bộ ý bài giảng của sư. (con xin sám hối) Sau đó con cũng chịu khó đi các chùa bên Bắc tông tìm hiểu về cách tụng kinh, nghi thức lạy sám hối (có lần con theo người bạn lên chùa tụng kinh sám hối lạy một trăm lẻ tám vị Phật, con lạy được năm mưoi lạy là con chịu hết nổi, hôm sau người bạn ấy rủ con đi tiếp con từ chối vì hai đầu gối con bị đau). Và trong khi tụng kinh thì đọc quá nhanh không lần nào con đọc theo kịp mọi người hết một thời kinh lấy đâu hiểu ý kinh dạy gì? Con nghĩ vu vơ hay tại mình thiếu căn cơ? Rồi một hôm con tình cờ đọc được trong blog của một người trên mạng có bộ Kinh Pháp Cú do Hoà thượng Thích Minh Châu dịch. Con đọc say mê cho hết, quên cả ngủ. Nhờ duyên đó con biết đến kinh Nikaya, rồi biết qua vipassana, và cuối cùng cách đây gần hai tháng, nhờ pháp đưa tới con lại vô tình tìm thấy trang web này của thầy. Vậy là ngày nào con cũng vào đọc. Con đã đọc xong cuốn Thư Thầy Trò và Thực Tại Hiện Tiền, nhất là Mục Hỏi đáp (con đọc ngược từ cuối lên đầu) và con cũng thường nghe pháp thoại do thầy giảng ở các nơi. Nhờ vậy con hiểu rõ hơn những lời dạy của Đức Thế Tôn để lại trong mấy bộ kinh Nikaya. Con cũng có tìm hiểu chút ít về Vi diệu pháp nhưng con thấy hơi quá sức của con, nên con tạm dừng lại, tập thực hành theo lời chỉ dạy của thầy. Trước mắt con cảm nhận được nơi tâm con sự an lạc, bình thản hơn trước rất nhiều vì gia đình con cũng đang có nhiều bât an, nhưng con không còn lo lắng bồn chồn nhiều như xưa nữa vì con đã hiểu tất cả đều do pháp mang đến và con cố gắng học ra bài học mà pháp mang lại. Con cũng tạm buông ra được rất nhiều tham, sân, si . Hôm nay con mạnh dạn viết đôi dòng kính gửi đến thầy, một vị Thiện trí thức, một vị chân tu khả kính. Con cúi đầu đảnh lễ thầy, xin thầy nhận nơi con lòng biết ơn sâu sắc. Thầy đã giúp con tìm được chánh pháp mà Đức thế Tôn từng giảng dạy, con nhận thấy con thật nhiều phước đức để không bị lạc vào một rừng tà kiến của giáo pháp ngày nay. Con xin dừng lời. Kính chúc thầy thân tâm đầy an lạc để tiếp tục dẫn dắt đệ tử chúng con trên con đường tu tập theo chân Đức Bổn Sư. Nam-mô BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ! Thưa thầy cái biết của con con đã thấy, sự quan sát con thấy, con xin kể cho thầy nghe và con mong thầy chỉ cho con ạ. Thưa thầy những lúc tâm con hoạt động và giao tiếp với cuộc sống thì con cảm thấy trong tâm mình chỉ có 3 thứ hiện hữu con xin tả thầy nghe và mong thầy giải thích cho con hiểu rõ ạ. Thứ 1 là cái quan sát vọng tưởng của mình, 2 là cái tính biết đứng im, 3 là chạy theo vọng tưởng và đánh mất mình. Thưa thầy những người đạo đức và cách sống khi đứng ở trạng thái tính biết thì chắc là chẳng có gì làm cho tâm của mình thay đổi mà vẫn thấy rõ được vọng và không tài nào vọng niệm có thể chi phối được mình lúc đó được gọi là giải thoát chưa thầy. Nhưng nếu mình đứng ở vị trí quan sát thôi thì lúc đó mình cũng chỉ có biết vọng biết cái tính biết đứng im đó, cũng giống như người ngắm trăng mà vẫn thấy bóng mây trôi qua không làm chủ được mình mà chỉ tùy duyên mà theo. Vậy thưa thầy tại sao ngồi thiền thì chánh niệm lại mạnh như vậy? Còn khi mình không ngồi thiền thì mình cũng chỉ là 1 cái bóng để nhìn cái ánh trăng đó thôi ạ. Con tin chắc rằng mình sống với cái biết thường hằng bất biến đó thì chẳng có gì có thể nào ô nhiễm tâm mình, lúc đó quả thật là đã quá đủ rồi quá sáng suốt, không có ham muốn hay tham lam si mê mà để mình hứng thú chạy theo nữa. Vậy thưa thầy người thường và bậc giác ngộ là như vậy ạ. Con xin thầy trả lời cho con hiểu rõ ạ. Con xin cảm ơn thầy con hiểu sai mong thầy chỉ cho con ạ.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Xin thầy vui lòng cho con được hỏi thêm, vì con chưa được thông suốt ở điểm thầy đề nghị con đừng dùng danh từ “ghi-nhận”, vậy thì trong sinh hoạt mọi thứ, con chỉ việc để tâm bình thường thôi sao, không bận rộn ghi nhận cũng không niệm thầm gì cả, mà chỉ để tánh biết tự thấy ra mọi thứ? Ý thầy như vậy, và con hiểu như vậy có đúng không ạ?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, trước tiên, con cầu Tam Bảo gia hộ thầy được an khang. Sau, con xin thầy giải đáp cho con một vài điều thuộc sử liệu: 1/ Tính số năm gọi là PHẬT LỊCH là tính từ năm nào từ thời ĐỨC PHẬT? (năm Phật Đản sanh hay năm Ngài thành đạo,…?) 2/ Vì sao kinh sách bên Bắc tông thì ghi Phật lịch = năm Dương lịch+544; còn bên Nam tông lại ghi PL = năm Dương lịch+543 (con thấy ở bìa cuốn kinh Trung Bộ, in năm 2013, con mới vừa thỉnh) 3/ Bắc tông thì bảo rằng Phật truyền đạo được 49 năm, còn Nam tông thì nói chỉ có 45 năm (trong bộ Một cuộc đời-Một vầng nhật nguyệt của thầy Minh Đức Triều Tâm Ảnh và một số sách khác…) Những điều này thật ra với con chẳng có gì quan trọng, nhưng có một số amh em họ muốn biết cho tường tận. Con rất cảm ơn Thầy. Một lần nữa, con kính chúc Thầy an khang.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Sadhu…sadhu… sadhu, con xin cám ơn thầy, sau khi thầy trả lời cho con, bây giờ thì con biết con tu bị lỗi ở chỗ nào rồi. Vậy mà bấy lâu nay con cứ cố gắng nỗ lực ghi nhận không bỏ sót đối tượng nào và cố gắng khống chế không cho tâm chạy đây, chạy đó. Khi làm như vậy, chừng 5-10 phút sau là con mệt muốn chết rồi. Giờ thầy giải thích con mới hiểu ra là do bản ngã chen vào, muốn thế này, thế nọ, nên mới làm kiệt quệ thân tâm. Thật may mắn được thầy giải đáp thắc mắc của con, con sẽ điều chỉnh cách tu từ giờ về sau ạ. Con xin cám ơn thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kinh Sư ông! Ngày 17 thang 6 năm 2014 trong phần trả lời câu hỏi cho một Phật tử Sư ông có nói đạo Phật không phải là một tôn giáo, càng không phải là tín ngưỡng. Từ lâu con cũng nghĩ như vậy nhưng con không lập luận được. Thưa Sư ông, nay con kính nhờ sư ông giảng giải cho con cùng nhiều người rõ hơn một chút về vấn đề này. Con cúi đầu đảnh lễ sư ông, kính chúc sư ông pháp thể khinh an.

Xem câu trả lời