Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy con xin chia sẻ bài: Biết mình Biết cảnh quên biết mình Khổ phiền liền xuất hiện Đang biết mình biết cảnh Niết bàn ngay hiện tiền Thấy sao thì biết vậy Liền hiển lộ tánh linh Thực chứng hết vô minh Giả chân thấy như thị Biết mình vẫn thấy nghe Kỳ diệu bao trùm khắp Chẳng có gì ngăn che Được tánh biết tối thượng Biết mình đang thấy nghe Tâm rỗng rang tĩnh lặng Chan hòa cùng muôn pháp Khỏi tìm kiếm niết bàn

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Con là người hôm bữa hỏi Thầy về vô ngã. Thầy trả lời 1 câu vi diệu làm thức tỉnh tánh biết của con thay vì con cố bám vô lý luận của lý trí bản ngã. Từ ngày đó về con thấy sao Vô ngã là gì mà ảo quá ảo trong thấy chỉ thấy, trong nghe chỉ nghe, không ai thấy không ai nghe. Ôi! Pháp đã đến gõ đầu con để con thông suốt Sự Thật sau hơn 29 năm lầm mê trong trò chơi bản ngã. Hiện tại con chưa thấy rõ thực tánh của Pháp nhưng đến 1 lúc nào đó Pháp cũng sẽ cho con thấy. Đúng là từ 1 câu dẫn nhập con đọc trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử đã đem con học bài học giác ngộ như thế nào: “Đạo khả Đạo phi thường Đạo Danh Khả danh phi thường danh.” Vô vi hay hữu vi đều không kẹt vô đâu hết chỉ có con đường Trung Đạo của Bồ Tát là giác ngộ giải thoát. Thầy ơi bút mực nào có thể nào kể siết được tấm lòng Vô ngã vị tha quảng đại của Thầy. Con tạ ơn Thầy – Bậc giác ngộ.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Sáng nay con đi hiến máu với tâm trạng đầy hân hoan, rộng rãi. Hiến máu xong con hồi hướng chia phước khắp nơi, con rất là hạnh phúc khi làm được một việc thiện lành. Trước đó một thời gian dài con đã chuẩn bị và tập luyện để sức khỏe của mình thật tốt, để máu có chất lượng, và khi thực hiện được con thấy rất vui. Sau đó, trên đường về con gặp một chú bị mù bán vé số đi ngược đường và bị xe quẹt trúng, nằm té trên đường, mà dòng xe cứ vội vã né sang hai bên mặc cho chú quơ quào tìm lại cây gậy của mình, sắc mặt thất thần. Lúc đó con thấy tâm mình cũng đau đớn theo, thất thần theo chú ấy. Con vội chạy tới khi chú đã vào tới lề đường, chẳng giúp kịp chú lúc chú té, nên con lấy số tiền nhỏ và mấy hộp sữa được tặng khi hiến máu mà tặng chú và nói “chú đi sát vào lề cho an toàn, nãy chú đi ra giữa lòng đường”. Chú im lặng, nhận đồ của con. Con nhìn theo thấy chú ấy vẫn tiếp tục mò mẫm từng bước và tiếp tục việc buôn bán của mình, như thể những tai nạn và sự thờ ơ như thế này đã diễn ra rất nhiều với chú đến nỗi chú chẳng cần la hay kêu cứu bất cứ ai, chú tự mình đứng dậy tìm lại cây gậy, đi tiếp và đơn độc. Con hối hận về câu nói lúc nãy của mình, muốn quan tâm nhưng thành ra vô tình làm đau chú thêm lần nữa, con thấy rõ mình tặng chú không phải vì giúp đỡ chú gì cả, mà chỉ để tâm con đỡ đau hơn mà thôi. Con quan sát mình và thấy cảm xúc nó cứ dâng lên rất mạnh. Lúc đó nhiều suy nghĩ, lời nói thầm cũng diễn ra trong con: mình cũng có thể dừng lại kịp mà, sao lại chạy qua luôn rồi mới quay xe lại? Nếu tấp xe vào lúc đầu thì có thể giúp chú ấy không bị xe quẹt rồi; Sao mình nhẫn tâm vậy? mày sợ bị mất xe hả? Chú ấy chắc là đau khổ dữ lắm; Mình là người từ bi nên mới có cảm xúc nhiều như vậy; Thật may khi mình có cơ thể khỏe mạnh, mình phải trân quý nó; Pháp đang diễn ra nè… Nó cứ nói nói, cùng với cảm xúc dâng dâng, con như bị mất quyền làm chủ, vừa bị lôi đi, vừa ráng gồng đứng lại, cổ họng con bị thắt chặt lại rất khó chịu, nước mắt thì cứ nhỏ giọt giọt. Rồi một lúc sau khi về tới nhà, vừa gác chống xe xuống, tra chìa và ổ khóa, con chợt nhận ra: ủa cảm xúc lúc nãy hết từ khi nào? sao giờ trống trơn, nước mắt khô từ lúc nào vậy? Con thấy trống rỗng, không biết gì nữa. Rồi con nấu cơm, ăn uống một cách ngon miệng, sau đó nằm mở diện thoại xem xem, rồi cười cười với những tin tức, hình ảnh, video, và tiếp tục làm những thói quen xấu của mình. Thưa Thầy, thú thật suốt lúc đó con quên sạch sành sanh những gì diễn ra sáng nay, cái mà con tưởng mình vui như trên mây và đau đớn như muốn ngất đi. Con không biết diễn tả bằng ngôn ngữ như thế nào nữa thưa Thầy. Con thấy kinh hoàng về tâm mình. Con hoài nghi chính mình, và đang rối ren với nó. Và con cũng sợ chính mình nữa. Con chỉ muốn kể với Thầy những gì diễn ra hôm nay với con. Con vẫn quan sát tiếp, dù lúc nhớ lúc quên, mờ nhiều hơn rõ nhưng dầu vậy con rất biết ơn những chuyện xảy ra với con, giống như đang ăn ngon mà cắn phải miếng ớt cay xè nên mới chịu dừng lại. Con kính tri ơn Thầy và mong Thầy thật nhiều sức khỏe.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Con muốn xuất gia theo Thầy. Con cần những điều kiện gì để mới xuất gia được ạ? Con cảm ơn Thầy.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kinh xin Thầy chỉ cho con làm sao để không sinh tâm ganh tỵ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào sư ông! Nhờ sư ông chỉ dẫn, cách nhận biết khi nào là do bản ngã xúi giục và khi nào là sống thuận pháp. Xin nhờ sư ông khai thị.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Từ nhỏ con để ý thấy con thường xuyên buồn ngủ vào buổi sáng dù buổi tối con ngủ đủ giấc, ngủ sớm, ngủ ngon. Nhưng đến khoảng 8-9 giờ sáng là con có thể ngủ ngon lành. Khi lớn lên đi làm con để ý là trong khi làm không có việc gì gấp con có thể ngồi và ngủ. Còn khi việc gấp thì có thể do sự tập trung nên con không buồn ngủ. Con có tìm hiểu một vài thông tin trên mạng nói chứng bệnh ngủ rũ không có nguyên nhân. Con cũng không hiểu căn nguyên là gì. Con có học lớp Thiền Dưỡng Sinh, nghe các anh chị giảng huấn nói về phần âm khí. Con không biết là đó là có phải là phần âm khí hay trược khí không ạ? Và làm thế nào để vượt qua tình trạng đó ạ? Con kính cảm ơn Thầy! Kính mong Thầy hoan hỷ chỉ dạy. Con xin chân thành cảm ơn Thầy!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy! Cho con hỏi người bị bệnh HIV có đi tu được không ạ?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin tri an loi day cua Thay. Chung con that may man vi duoc gap nguyen ly Thay day. Ngay ngay con quan sat chinh minh va cuoc song, con thay ra nhung loi Thay day va cung la Phap day… Con thay that la hay khi moi nguoi tu thay ra chinh minh. Chi moi tinh tan chanh niem tinh giac la da giai quyet duoc moi van de. Con kinh chuc Thay va chu Tang Ni suc khoe.

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thày! Gia đình chồng con đã theo Phật giáo đại thừa hơn chục năm nay. Khi lấy chồng, con cũng theo má chồng đi chùa, tụng kinh niệm Phật, sửa soạn cỗ chay cúng bái,… Nhưng con luôn cảm thấy thiếu điều gì đó nên con chỉ làm để chiều ý má chồng, chứ không phải từ tâm mình mong muốn. Thời gian gần đây, con có cơ duyên được biết đến Phật giáo nguyên thuỷ. Được nghe những bài giảng của thày, con như vỡ oà vì mình đã tìm thấy đúng cái mình cần bấy lâu nay. Con biết ơn thày nhiều lắm. Tuy nhiên, con gặp phải một sự cản trở vô lý và tai hại của má chồng. Bà không muốn con tu theo Phật giáo nguyên thuỷ và cho đây là tà đạo. Bà chỉ muốn con tiếp tục tụng kinh niệm Phật, cúng bái tổ tiên giống như bà. Nếu trái ý thì bà sẽ từ mặt con cái. Con buồn lắm, nhưng không thể khuyên giải được má chồng. Nếu rời khỏi bà thì con rất thương bởi bà đã li dị chồng, ở một mình lại có nhiều bệnh tật, cần con cái bên cạnh. Mà ở cùng bà, con không dễ dàng tu tập theo chánh pháp. Vậy nên, vì chữ hiếu, con chọn là tu trong im lặng, giấu diếm mọi hoạt động, mọi mối quan hệ liên quan đến Phật giáo nguyên thuỷ với mong muốn không bị bà cản trở. Con xin mạn phép hỏi thày rằng con làm như vậy có nên không ạ? Con cảm thấy rất rối. Con kính mong thày chỉ bảo giúp con. Con xin tri ân công đức của thày ạ!

Xem câu trả lời