Hỏi Đáp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính Sư! Hồi nhỏ mẹ thường dạy con niệm Phật là niệm Nam mô A Di Đà Phật, niệm Quan Thế Âm Bồ Tát,… Lớn lên con cũng theo đó mà niệm Phật. Rồi nhân duyên con gặp Phật giáo nguyên thuỷ, con lại được học niệm Arahan Đức Phật trọn lành, niệm Ân Đức Phật, niệm Nammo Tassa Bhagavato Arahato Sammā SamBuddhasa, niệm Buddho. Con thấy cái niệm nào cũng hay hết, mà đôi khi con niệm A Di Đà Phật lại nhanh hơn vì con đã niệm từ nhỏ. Tuy nhiên con băn khoăn và không quyết định được là nếu con niệm hết như vậy hay niệm luân phiên như vậy thì có bị tạp niệm, lăng xăng hay không, có đi đúng phương pháp tu tập không? Con xin Sư Ông khai thị giúp cho con hướng đi, phương pháp niệm Phật đúng cách ạ. Con kính đảnh lễ Sư Ông!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy! Con đang muốn tham dự khoá tu dài ngày. Nhưng hiện tại con đang trông mẹ con đã 88 tuổi! Con mong Thầy cho con một lời khuyên để con có thể yên lòng, tâm bình an khi gửi mẹ con vô nhà dưỡng lão để tham dự khoá tu ạ! Dạ con cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ bạch Sư Ông, con lấy chồng về thấy lòng mình ngày càng bất an. Vì trước khi cưới con không tìm hiểu kỹ mà mù quáng yêu đương, coi mọi thứ là màu hồng, giờ con mới biết được là gia đình chồng sống không đạo lý, thích ức hiếp người khác và nói lời không ngay thẳng. Con rất tránh mặt họ và chồng con cũng đồng ý, nhưng về dài trong cuộc sống gia đình có sự ức chế ngầm với nhau, vì con hiểu, dầu gì đó cũng là gia đình anh. Con chưa dám có con trong những điều diễn ra trước mắt mà con được thấy. Con xin sư ông cho con một lời khuyên!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy! Hôm nay con muốn hỏi Thầy một việc ạ. Từ ngày học và hành Phật pháp, tâm con khá yên bình và con cũng bớt mong cầu. Hiện tại, con đang làm 1 công việc liên quan đến dự án giáo dục hơn 10 năm tại một tổ chức rất nhân văn. Có thể do thời gian làm việc tốt, thoải mái và con cũng yêu thích công việc nên bản thân con cũng không có nhu cầu tìm việc khác. Tuy nhiên, khi thấy một số công việc tốt hơn và con nghĩ là sẽ mang lại lợi ích nhiều hơn và cũng lợi ích cho con tốt hơn thì con lại hơi lung lay muốn sang chỗ mới. Nhưng tâm con cũng lo lắng không biết là môi trường mới thì con có làm tốt không và đặc biệt là con lo không có nhiều thời gian để học pháp, ngồi thiền như bây giờ hay không. Thầy ơi, Thầy cho con hỏi là nếu vậy thì tâm con có phải tham lam không? và liệu việc nghĩ ra đi tìm một nơi tốt hơn để phát triển bản thân là việc có nên làm không ạ? Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ! Chơn Phúc

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa sư ông con muốn vào chùa ở mà mẹ con không cho, nếu con vào chùa ở có bất hiếu không ạ?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy, xin phép Thầy cho con hỏi giùm bạn đạo: “Dạ thưa Thầy, khi con quan sát con muỗi, thì con chỉ biết con muỗi là mục tiêu quan sát (chánh niệm?) và nghiêm túc quan sát con muỗi nó đang làm gì mà không có một ý nghĩ nào phán xét hay dự đoán gì về nó (chánh định?). Hai cái này con có hiểu đúng về chánh niệm và chánh định không ạ? Ví dụ thực hành của con hiểu hơi thô thiển, kính mong Thầy bỏ quá cho con. Con cảm ơn Thầy.” Chúng con cảm ơn Thầy đã xem mail. Mùa an cư sắp đến, chúng con kính chúc Thầy và các quý sư, quý tu nữ và các cận sự nam nữ đều được an lạc và mạnh khoẻ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Từ nhỏ đến lớn, không biết do hoàn cảnh giáo dục hay vốn bản tánh, trong con luôn hình thành quan điểm phải sống cho người khác, vì người khác, con luôn xem trọng cảm xúc của người khác, không muốn làm bất kỳ ai buồn lòng vì con. Nhưng âm thầm phía sau, con rất kỳ vọng người khác đối xử tốt với mình. Hết lần này đến lần khác, con oán trách vì sao con đối tốt với người mà người không đối tốt với con như con mong muốn. Dần dần con cũng buông bỏ mong cầu được đối xử tốt. Nhưng con vẫn còn một ảo tưởng, con lao vào các công việc tình nguyện, đi chùa, làm phước, vì con không có tiền nên con dùng thời gian và công sức của mình để phụng sự, đi các chuyến tình nguyện, các khoá tu, đội nhóm. Mất 6 năm con mới nhận ra, con làm những việc này cũng chỉ vì hiểu sai Phật Pháp, ẩn sau các việc thiện là lòng tham được phước báu, vì được giảng giải là làm vậy có phước, sau này được sắc đẹp, giàu sang,… Giờ con nhìn lại, nếu xét ra thì động cơ muốn phụng sự cũng vì phước báu của mình chứ không phải thật sự vì người khác. Cho đến một ngày, khi con bị đuổi ra khỏi chùa vì một phút lỡ lời. Con đi ra ngoài tìm phòng trọ khi trong tay chỉ còn 200.000 trong túi, con mới thoát được ảo tưởng về phước báu, về sự nương tựa vào một điều gì đó mơ hồ không rõ ràng. Khi đó con biết rằng, mình phải lo cho bản thân mình trước, mình phải kiếm công việc chánh mạng để lo cho bản thân, không thể trông chờ vào hai chữ “phước báu” sẽ trổ quả một cách kỳ diệu nào đó. Vì trước mắt con không biết đi đâu, ở đâu hôm đó. Vậy mà sau đó, con vẫn tiếp tục làm việc ở một ngôi chùa khác. Vừa làm kiếm tiền để sống vừa công quả, mức lương con chỉ đủ để con trang trải tiền phòng, tiền ăn. Thì con bắt gặp thử thách tiếp theo. Con chỉ kiếm đủ tiền để lo cho bản thân con, thì ba mẹ con bắt con lấy chồng, và áp lực chuyện tiền bạc, hỏi con vì sao tốt nghiệp trường đại học danh tiếng mà mỗi tháng chỉ kiếm được nhiêu đó tiền, lương công nhân còn cao hơn con số đó. Rồi không có bảo hiểm, ốm đau thì phải làm sao. Nói con từ bỏ công việc trong chùa đó để ra ngoài tìm công việc khác tốt hơn. Lúc nhận việc, con đã hứa sẽ làm việc 3 năm, hết năm nay là đủ 3 năm, con sẽ đi kiếm công việc khác như ý của ba mẹ con. Việc phụng dưỡng ba mẹ con không lo được nhiều như chị gái con. Chỉ thỉnh thoảng gửi ít thuốc, kẹo về cho ba mẹ, lâu lâu biếu ít tiền. Con biết con chưa làm tròn bổn phận của mình đối với ba mẹ già. Bây giờ nhìn lại, con không tiếc những tháng ngày đã dành thời gian để làm các việc thiện ấy. Con chỉ nhận ra là cần phải lo cho bản thân và gia đình mình đầy đủ mới tới lượt muốn phụng sự gì thì làm. Và cũng không mong cầu phước báu làm gì khi mình có thể chủ động lo tốt cho bản thân và gia đình. Bây giờ con nghĩ, sau này nếu không có việc gì cần thiết, cũng không cần đến chùa làm gì. Chỉ cần hằng ngày sống đúng tốt, nhiệt tâm, hết lòng với mọi người xung quanh là được. Cũng không cần phải phụng sự, cúng dường gì cả, nếu hợp duyên thì cúng, không thì thôi, lo tốt cho bản thân, gia đình, nếu còn tiền thì đi ở ngoài gặp ai cần thì giúp. Giúp xong cũng không cần biết họ là ai và mình đã làm gì cho họ. Phải xem rõ khả năng giúp đỡ của mình đến đâu. Con biết mình lạc vào ảo tưởng 6 năm nay, bây giờ con 28 tuổi, con nghĩ mình vẫn đủ thanh xuân và nhiệt huyết để bắt đầu lại, sống đúng tốt và bớt ảo tưởng về mình, về người. Con có được như hôm nay là nhờ mỗi sáng CN đến nghe Thầy giảng, và nghe trên trang này, cũng nhiều lần hỏi Thầy trong đau đớn, tuyệt vọng, oán trách. Bây giờ con tỉnh hơn rồi Thầy ạ. Sau những vấp váp, nay con đứng vững hơn rồi. Con cũng cám ơn các sự việc xảy đến với con những năm con hai mươi mấy tuổi, cho con cơ hội làm lại nhiều lần, sai nhiều lần, buông bỏ nhiều lần. Con cũng xin cám ơn Thầy đã xuất hiện và giúp đỡ con. Con mong những năm tháng sau này, dù có vấp ngã nhiều lần nữa, lúc sóng gió trong tâm con khởi lên con không trụ nổi, con vẫn còn Thầy để chia sẻ và xin lời khuyên bảo. Hôm nay con kể về cuộc đời mình nhiều sai lầm. Và con mong muốn làm lại, sống đúng tốt hơn, bớt ảo tưởng. Con xin Thầy chứng minh con. Con xin cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thày! Con thấy con còn nhiều tham sân si quá. Thấy ngay cái sân của mình khi đang sân. Tham khi đang tham. Con thấy nó tạo cho mình nhiều căng thẳng, bực dọc… Con cố gắng trọn vẹn với nó, nhưng sau đó lại như cũ. Con thấy rất hoài nghi. Có phải nếu tập khí của mình quá mạnh thì trước hết cần phải dùng các phương pháp chế định để làm mình dịu xuống. Ví dụ như ăn chay, bỏ uống bia rượu, v.v… không ạ? Con xin tri ân thày!

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính Sư! Qua quan sát và chiêm nghiệm bản thân, con thấy gia đình có bố mẹ hoà thuận thì con cái có tính tình vui vẻ, hoạt bát, làm việc cũng tự tin năng động hơn; còn gia đình có bố mẹ ly dị hay thường mâu thuẫn cãi vã thì con cái thường có tâm trạng u ám, hay nhìn cuộc đời theo hướng tiêu cực, làm việc thì hiệu quả cũng không cao. Con thấy như vậy có đúng không ạ? Đó có phải là nghiệp của những đứa trẻ phải sinh ra trong gia đình như vậy không ạ? Làm sao để giúp những con người mà từ nhỏ đến lúc trưởng thành phải chịu ảnh hưởng từ môi trường sống của bố mẹ chúng, làm sao để chuyển hoá nỗi khổ niềm đau ấy trong khi thời gian đó có khi là nửa đời người?

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, ở đời sống hiện nay con quan sát được 01 vấn đề nổi cộm thế này. Pháp khổ đến với mọi người một cách tự nhiên nhưng càng ngày xu hướng các chương trình khoá học, các lớp phát triển bản thân, các lớp học chữa lành mối quan hệ & đạo đức giá trị sống ngày càng mọc nhiều lên như nấm sau mưa. Họ liên tục tổ chức các sự kiện với những chiến lược marketing để lan toả với quy mô rộng lớn, các vị thầy mang danh phận người học đạo & rao giảng kiến thức Phật học ứng dụng đời sống nên rất thuyết phục bởi sự logic hoá đối với học viên. Hầu hết là các vị thầy này sử dụng lý trí để đúc kết các sơ đồ thành các công thức mượn từ Phật học rồi lái về cái gọi là tử tế, bình an & hạnh phúc tự thân. Học viên thì vui sướng & các vị diễn giả được gọi là thầy đó cũng nói ra rả từ ngày này tháng nọ mà không chút mệt mỏi với cái mác dưới nhãn hiệu là “ngập tràn tâm cống hiến” & “sự trăn trở”. Họ nghĩ ngôn từ có thể giảng giải chân lý nên đóng gói thành slide và nói sự thật từ nơi này sang nơi khác với người này đến người khác. Con đã từng là 01 thành viên trong những phương pháp, công thức, sơ đồ đó một thời gian. Con nói đến đây không phải là phỉ báng hay chê bai họ đâu thầy ạ, nhưng khi thấy ra sự thật của khổ, vô thường & vô ngã của pháp tự nhiên ùa đến trong cuộc đời mình thì con mới hiểu ra được những sở học đó cũng chỉ là thu thập tích luỹ, hướng tới cái trở thành, dụng tư duy là chính. Vì chính con cũng đã từng rao giảng những điều lý tưởng đó. Đến đây con mới thực sự ngộ được câu nói mà thầy có dạy: “Thiền Không Phương Pháp”. Vì không có phương pháp thì không dựng lên hạnh phúc, không dựng lên bình an gì cả thì mới thấy được tánh chân thật, nhiều khi cái thấy đó phũ phàng hơn nhiều. Vì trong đó có cả sướng khổ, khoẻ mệt, hạnh phúc & bất hạnh chứ không phải nắm giữ 01 mặt tốt nhất định nào để trú trong đó cả. Con xin chia sẻ trình pháp chiêm nghiệm của con & giờ đây con xin quay đầu là về với con đường nhất hướng mà Đức Phật vẫn dạy là xả ly, ly tham, đoạn diệt tham sân si ạ! Con thực sự tri ân sự dũng cảm của thầy khi dám khai thị cho cuộc đời này sự thật phũ phàng, về khổ đau & về giác ngộ thôi, khác hẳn với những vị thầy tâm linh “hạnh phúc” trước đây của con.

Xem câu trả lời