Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: ý nghĩa cuộc đời

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chúc Thầy An lành, Tự tại! Hàng ngày con vẫn vào trang web… đọc, đọc… và đọc… Chỉ là thế thôi! Con không cầu gì, con không tìm gì… nên con cũng không biết nhờ Thầy giúp con điều gì cả. Con đã đến chùa, con nhìn thấy Thầy, con muốn gặp chào Thầy… Nhưng con là ai? Gặp Thầy để làm gì? Con cũng không quan tâm có ai biết con hay không! Con “không thể học, không thể cầu, không thể tìm”. Con chỉ có thể nói với Thầy rằng, “Con không biết gì cả”. Con chỉ là như thế!… âm thầm, lặng lẽ… nhưng con không có buồn, không có phiền, không thấy cô đơn. Có lúc yếu mềm con tự hỏi, sao mình không xuất gia 40 năm trước nhỉ? (năm nay con 42 tuổi). Nếu con xuất gia cách đây 40 năm, thì ngay tại bây giờ, ngày hôm nay con có được… như bây giờ, như hiện tại… thế này không? 40 năm cho con lăn lộn giữa dòng đời… không phải là vô ích. Cảm tạ Trời Đất đã tạo ra con, và đã che chở cho con! Con không phải là người tu hành… Chỉ là Tùy duyên, con thích đi đâu, con đến đó, con đói thì ăn, mệt thì ngủ… Và hôm nay con khởi tâm viết những dòng này gửi đến Thầy, đa tạ công đức của Thầy đã chia sẻ, dìu dắt chúng con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy! Khi viết những dòng này trong tâm con thực không có ý cầu hỏi. Trong cuộc sống của con, con biết có nhiều chuyện đến và đi, vui và buồn. Con thực cảm thấy tâm mình đã từng ngao du khắp chốn. Nhưng con luôn cảm nhận rất rõ rằng cuộc đời yêu thương con và luôn tìm cách chỉ dẫn con đúng lúc. Cuộc đời yêu thương mỗi người theo cách riêng họ cần, có khi nhận ra, có khi không nhận ra. Nhưng dù nhanh dù chậm con có một niềm tin mãnh liệt rằng tất cả rồi sẽ đi đến một trạng thái rất thăng bằng, không chấp trước, không luyến ái nhưng lại đầy trắc ẩn như những gì thầy đang dành cho tất thảy! Cảm tạ thầy đã lắng nghe những dòng tâm tư này của con!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào sư, Ngày hôm nay con xin được chia sẻ nỗi niềm khiến con thấy rất mệt mỏi. Con vốn là một người luôn tích cực với cuộc sống, luôn có niềm tin vào con người và sự tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng vì hoàn cảnh mà con đã bị người khác lừa, mất không nhiều về vật chất nhưng khiến con nhìn đời với một con mắt bi quan và buồn chán hơn. Con thấy bản thân đã có sự thay đổi theo hướng không nhìn đời bằng con mắt màu xanh nữa. Điều đó làm con mệt mỏi. Con không dám đặt niềm tin dễ dàng như trước nữa. Xin sư cho con được biết con nên có chánh kiến gì trong cuộc sống đầy khó khăn và mưu toan này. Con phải làm sao để có được an nhiên, có con mắt luôn bao dung được mọi chuyện, luyện tập làm sao để có thể vững lòng đi qua sóng gió cuộc đời mà vẫn là chính bản thân mình. Con xin đảnh lễ sư. Sadhu

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con cám ơn Thầy lúc nào cũng trả lời thư cho con. Hôm nay, con muốn nói với Thầy nghe một chuyện nóng hổi mới vừa xảy ra tức thì với con. Trước giờ con hay nhõng nhẽo lắm, và hay tự tả mình là yếu đuối và bi đát: con hiền, con bệnh, con mệt, con dở, con khổ, con bị hại,… Mà khi con thử tài trong trò chơi quan sát thì con thấy thì ra có phần mình hiền/bệnh/mệt/dở/khổ thật, và cũng có phần mình giả bộ! Con thấy con y như con cọp đội lót con cừu vậy. Mới đây, ngồi một mình tự nhiên con nghĩ về một chuyện cũ, rồi liền đó trải nghiệm một tiết mục sân si lớn nhất từ trước tới nay. Hay là trước giờ nó vẫn ghê gớm như vậy mà con không biết… tâm sân của con nó bừng bừng, bạt mạng, quyết liệt, tơi bời hết chỗ nói, thiếu điều muốn đi tới chỗ muốn giết chóc. Mà con quyết tâm không ‘giấu’ nó vào nồi áp suất nữa. Con quyết tâm không thèm giữ thể diện với chính mình nữa, không thèm đi trú bão, mà con nói với mình là ‘rồi, giờ muốn giận phải không, giận thì giận đi, tới bến luôn đi!’ Và thế là, Thầy biết đó, con giận một cơn thiệt là tan tác chim muông. Con nhận ra mình chẳng ‘cừu’ như mình nghĩ chút nào! Mấy người mà con nghĩ là ‘cọp’, thì ra người ta chẳng phải ‘cọp’ luôn, ít ra là như vậy ngay trong cái đang là. Chẳng ai chọc ghẹo gì con, tự con ‘lồng lộn hóa’ hiện tại. Một mặt, con thấy rất ‘mất thể diện’ vì nhận ra cái sự nghiệp sân xấu xí của chính mình. Mặt khác, sao bị ‘mất thể diện’ mà con khỏe quá Thầy ơi! Tự nhiên con thấy khỏe trong mình. Con nãy giờ vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, rồi đây con sẽ đứng dậy ra về, thấy giống như mới xem phim ở rạp xi-nê. Hết phim rồi thôi. Giận xong rồi thôi. Mà cái cơn giận vừa rồi cũng không đến nỗi tệ lắm, coi cũng được! Lần này con không có câu hỏi gì hết. Con chỉ tả Thầy nghe cái sự ‘con cừu đội lốt con cọp’ và tập phim ‘Cơn Giận’ của con thôi. Con kính chúc Thầy nhiều sức khỏe và an lạc!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa sư, con có những điều chưa hiểu sau kính xin sư giải đáp cho con: – Thỉnh thoảng con ngồi nghĩ lại ngoại cảnh thay đổi không ngừng, thân tâm cũng vậy. Nhiều lúc ngồi phân tích nổi buồn, niềm vui… thực sự không là gì, không có bản chất, như bóng, có rồi qua đi không thể nắm bắt được. Cả vạn vật đều biến mất trong khoảng không gian vô bờ. Xin thầy cho biết con người phải làm gì đây trong dòng chảy không ngưng dứt này? – Thân bệnh là một trở ngại lớn cho bất cứ công việc gì, dù là đi làm để kiếm tiền, tìm danh, hay tu hành. Mà nền y khoa hiện đại dù tiến bộ nhưng vẫn không giải quyết tất cả bệnh tật. Kính thưa thầy, xin thầy mở ra một góc để tất cả bạn đạo, tất cả quý thầy có kinh nghiệm về trị bệnh hiệu quả dù bằng những bài thuốc dân gian… Con nghĩ thân khoẻ mạnh sẽ thuận lợi hơn kể cả trong việc tu học. – Dù sống theo kiểu nào, dù suy nghĩ ra sao thì ai cũng mấy mươi năm sống mà thôi. Sao con không thấy tôn giáo, khoa học cho biết sau khi chết có còn đời sống nào nữa không? Nếu không có thì quá vô nghĩa. – Thầy thuốc bác sĩ khi làm công việc của mình còn đăng bảng cho biết mình là bác sĩ, lương y, chuyên khoa gì, chữa được bệnh nào. Nhưng trong đạo tại sao không tu sĩ nào cho biết mình đã đắc đạo chưa, kiến tánh chưa… Con nhớ ngày xưa đức Phật Thích Ca khi đắc đạo còn cho biết mình đã giải thoát khỏi những trói buộc và chiến thắng phiền não tử sanh. Không lẽ đời nay không người nào giải thoát?

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Đây là lần đâu tiên con lên trang web này để tâm sự nỗi trắc ẩn trong lòng con. Tâm con lúc nào cũng cảm thấy bất an, đôi mắt lúc nào cũng u buồn (ai cũng nhìn và nói vậy). Con đang làm công việc mà con cảm thấy rất áp lực và quá tải với cái đầu của con (con có chứng bệnh rối loạn tiền đình). Công việc của con mang tính chất công tác xã hội nhiều, con là người hay quá cầu toàn và trách nhiệm trong công việc nên thấy mệt mỏi và mong muốn thay đổi công việc nhưng con không biết làm gì đây (trước khi qua đây làm con là giáo viên mầm non). Quay lại công việc cũ thì chỉ làm bên trường tư thôi, vào trường công trước đây con làm thì không dễ dàng nữa. Công việc không thoải mái, tình cảm của con cũng không được như ý. Đã hơn 40 tuổi nhưng tình duyên con luôn lận đận, nhiều lúc con ngồi niệm Phật mà nước mắt cứ chảy dài, ngồi thiền hít thở thì bao nhiêu tạp niệm cứ nhảy múa trong đầu con và nỗi niềm đau khổ thương cho thân phận mình. Có phải nghiệp con còn quá nặng phải không Thầy. Xin Thầy cho con đôi lời để tâm con được sáng. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính tạ ơn Thầy đã chỉ dạy, giúp con nhận ra con chưa lắng nghe pháp thuyết. Nhờ Thầy con mới biết rõ con chưa thật sự hết lòng với pháp.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, hiện tại con đang rất buồn vì không hiểu tại sao dạo thời gian gần đây con có cảm giác mình … rời xa Phật Pháp. Mặc dù nghe Thầy giảng con cảm giác rất hạnh phúc vì ngộ đạo (dĩ nhiên là ngộ ở mức trình độ thấp kém của con) và trong tâm con thực sự mong muốn được tỉnh lặng, vì vui cũng thế thôi và buồn cũng thế thôi. Con đang bị 1 trạng thái gọi là nghi ngờ. Con nghi mình tu chỉ để sống hạnh phúc và chết nhẹ nhàng… chứ cũng không tin có kiếp sau. Thầy cứu con với!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cúi đầu đảnh lễ Sư. Lâu nay con thường xuyên nghe pháp thoại và vào mục hỏi đáp Phật Pháp trên trang web trungtamhotong.org như một món ăn tinh thần không thể thiếu cho cuộc sống hằng ngày. Hôm nay con xin chia sẻ câu hỏi của bạn đạo hữu gửi ngày 06-01-2015 cũng giống như tâm trạng con từng thắc mắc trước đây: “Đời vốn ngắn mà bài toán sinh tử quá khó khăn. Trên con đường này, trong thời đại mà mọi người đang sống, không biết có ai đi đến đích hay không?” Con nhớ có một câu hỏi của tôn giả Subhadda, vị Tỳ khưu cuối cùng được Phật nhận vào tăng đoàn trước khi ngài viên tịch. Câu hỏi của tôn giả Subhadda nội dung là đang thắc mắc và nghi hoặc về pháp hành nào đưa đến giác ngộ thoát khỏi đau khổ. Phật trả lời như sau: “Này Subhadda, trong Pháp nào không có Bát Thánh đạo, thời ở đây không có đệ nhất Sa-môn, ở đây cũng không có đệ nhị Sa-môn, cũng không có đệ tam Sa-môn, cũng không có đệ tứ Sa-môn. Này Subhadda trong Pháp nào có Bát Thánh đạo, thời ở đây có đệ nhất Sa-môn, cũng có đệ nhị Sa-môn, cũng có đệ tam Sa-môn, ở đấy cũng có đệ tứ Sa-môn. Này Subhadda, chính trong pháp luật này có Bát Thánh Ðạo, thời này Subhadda, ở đây có đệ nhất Sa-môn, ở đây cũng có đệ nhị Sa-môn, cũng có đệ tam Sa-môn, cũng có đệ tứ Sa-môn. Những hệ thống ngoại đạo khác đều không có những Sa-môn. Này Subhadda, nếu những vị Tỳ-khưu này sống chơn chánh, thời đời này không vắng những vị A-la-hán.” (Mahaparinibbana Sutta – Đại kinh Bát-niết-bàn). Nếu có gì thiếu sót xin Sư bổ túc thêm cho con. Con kính chúc sức khỏe đến Sư.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời