Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: vô thức & Bhavaṅga

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào sư! Kính mong sư từ bi chỉ dạy cho. Trong tâm con thỉnh thoảng có những tiếng nói nội tâm bất thiện như ai đó đang xúi dục mình làm những việc không đúng. Nó không phải là những vọng tưởng hay những suy nghĩ miên man, vì thông thường khi con biết đến sự hiện diện của vọng tưởng hay suy nghĩ miên man thì nó lặn mất sau đó. Nhưng tiếng nói nội tâm xúi dục kia dù con biết đến nó thì nó vẫn lởn vởn trong đầu con, ngay cả khi con đã cố ý chú tâm đến những đề mục như hơi thở… Tiếng nói đó thường xuất hiện khi con nói chuyện với một bậc đáng kính nào đó, hoặc khi con thực hành nghi lễ nào đó, nó xui dục hoặc hiện lên những hình ảnh không tốt đẹp. Những tiếng vọng bất thiện trong tâm đó làm con đôi khi cảm thấy tội lỗi. Kính mong sư từ bi chỉ cho con cách nào để xả ly được điều đó. Con xin chân thành cảm ơn sư!

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch sư Xin sư phân biệt cho con thế nào tánh và thức.

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, hiện nay con đang thất nghiệp. Từ khi học xong bắt đầu đi làm con luôn trắc trở, khó xin được việc làm, khi xin được thì công việc không phát huy hết khả năng của con được. Thầy có thể cho con biết con đang vướng nghiệp gì không? Và xin Thầy chỉ giúp con làm sao để không bị thất nghiệp nữa. Con xin cám ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch hòa thượng, Ngài thường dạy tánh biết là thanh tịnh và biết 1 cách tự nhiên. Nếu 1 người biết tu nhưng không may bị bệnh mất trí hay bệnh quên thì khi đó tánh biết ở đâu? Họ có cảm nhận được điều gì không? Bạch Ngài, năm nay khi nào là thời gian kiết hạ của Ngài? Đến năm 2017, chúng con có phước duyên được Ngài thuyết pháp ở USA không thưa Ngài? Chân thành tri ân và kính chúc Ngài an khang.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Con lại gặp một tình huống khó, và không biết nên ứng xử như thế nào. Con xin lỗi Thầy vì con hỏi về việc tu tập thì ít mà toàn hỏi về những tình huống ứng xử trong đời sống cá nhân của mình thì nhiều. Mong Thầy từ bi tha thứ cho con. Thưa Thầy, từ nhỏ con đã phải sống với ông bà, ba mẹ thì bỏ xứ đi vì nợ nần mang theo em con, thế là cả hai chị em con bắt đầu với những bài học từ đời nhiều hơn từ gia đình. Hai chị em không được ở gần nhau, cũng ít có dịp trò chuyện, chia sẻ, tâm tình. Rồi khi con học xong đại học thì em con cũng đã định hình những thói hư tật xấu. Em nó thích ăn chơi hơn học hành, tiêu tiền, đua đòi, bè bạn, rất hay nói dối, học giữa chừng năm lớp 10 thì nó nghỉ học. Thương ba mẹ tảo tần mua bán lại phải lo cho nó, trăn trở về tương lai của em nên con đưa em nó xuống thành phố sống chung với vợ chồng con, tìm cho nó một nơi học nghề rồi có một chỗ làm. Nhưng đâu lại vào đấy, làm một thời gian nó lại kết bạn bè, sau giờ làm lại đi chơi đến 1-2 giờ sáng, có lúc đi thâu đêm. Tiền lương dù 6 triệu vẫn tiêu hết, còn mượn nợ nần. Con đã nói chuyện, phân tích nhiều, cho rất nhiều cơ hội để sửa đổi nhưng nó cũng không hiểu, rất hay nói dối và sống rất vô trách nhiệm. Thầy ơi, giờ con rất sợ nó giao du với những thành phần xấu và gây chuyện phạm tội. Nó cũng từng đánh nhau vài lần, rất bồng bột, nông cạn. Thực tình con không cách nào quản lý, kiểm soát nổi. Vài người khuyên con, có thể bạn bè dụ dỗ, coi chừng nó bắt cóc con của con để đòi tiền chuộc khi nó túng thiếu quá. Thực ra chưa chắc đến nông nỗi đó, nhưng bản ngã của con vẫn trổi dậy, suy nghĩ đến tình huống đó con cũng bất an lắm. Rồi con cũng báo về nhà, vì nghĩ không thể dạy dỗ hay quản lý nổi. Hầu như mọi chuyện nó nói với con đều là nói dối, về việc mượn tiền, đi chơi khuya, lúc nào cũng nghĩ ra một cái cớ nhưng toàn bịa ra cả. Nói dối đã ăn sâu vào tiềm thức nó rồi, từ một việc rất nhỏ nó cũng không thành thực được. Con thấy thương em và xót xa quá. Con cũng rất thương ba mẹ, nhưng nếu tiếp tục vậy mai mốt nó gây ra chuyện gì thì con lại có lỗi với ba mẹ hơn. Nhưng mà giờ cho nó về quê thì nó sẽ lông bông tiếp, tương lai cũng không có. Con thấy mình quá lo nghĩ rồi. Làm sao con có thể dám chắc về tương lai của ai đó mà cho rằng nó ở thành phố hay quê sẽ tốt hơn? Nhưng giờ quyết định cho nó về quê hay ở lại thành phố tiếp tục làm việc là do con cả. Theo Thầy thì con nên làm thế nào ạ? Con rất muốn dùng tình yêu thương để cảm hóa nó, nhưng chắc nó phải đụng phải chuyện gì thì mới sáng ra được. Làm sao để con có quyết định thuận pháp trước khi mọi chuyện quá muộn thưa Thầy? Xin Thầy hoan hỷ cho con lời khuyên ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, con có 1 thắc mắc xin nhờ Thầy giải đáp hộ. Đối với những kí ức đau buồn như sự sợ hãi tuyệt vọng, buồn khổ, sự tức giận với 1 số người, nếu chúng không được giải tỏa ngay tại thời điểm đó thì chúng sẽ chìm vào trong tàng thức phải không ạ? Và chúng sẽ âm thầm chi phối hoạt động của Tâm, hoặc lúc thuận lợi sẽ hiện rõ ra. Vậy nên làm thế nào để giải tỏa những cái đó? Con xin cám ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy. Con mạn phép được hỏi là làm sao để mình xóa hết được những tiềm thức xa xưa của mình về một người mình thương. Ngày xưa con chờ đợi một người, và con chờ đợi được. Nhưng thời gian chờ đợi đã làm cho con lo lắng và có rất nhiều thứ con nghĩ không hay về người mà con chờ đợi. Nguyên do là vì người ấy luôn vui vẻ và được người khác yêu mến. Người ấy cũng rất dễ tin vào bề ngoài nên dễ bị cám dỗ. Thời gian gần đây, con nghe được Thầy giảng, con thấy tâm mình có an ổn hơn, sống vui hơn, có tự tin lên, nhưng có khi vì lo lắng, hay những động tĩnh khác thường của người ấy, con lại không vui. Con nói thôi không nghĩ, nhưng những gì con không nghĩ nó lại đi vào giấc mơ của con hàng ngày khiến con rất bực bội và không vui. Con không muốn mình bị như vậy nữa. Com xin Thầy từ bi chỉ cho con cách xóa đi tiềm thức trong mình. Con chân thành cảm ơn Thầy giúp con. Kính Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Thưa thầy! Thầy cho con trình lên thầy về sự nhận thức của con trên đường tu tập. Mong thầy lắng nghe và chỉ dạy cho con thêm. Con chân thành tri ân thầy! Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta có vô vàn duyên cảnh thuận nghịch với thân tâm mình và chúng ta phải sống với chúng như một thể hòa hợp thì mới có sự ung dung tự tại, như thầy hay nói “ung dung trong ràng buộc”, sự ràng buộc ở đây không phải cảnh trần bên ngoài mà ở ngay ý phân biệt bất giác bên trong chúng ta. Thực sự cảnh bên ngoài là sự vận hành của pháp thuận nghịch, thật sự nó rất hoàn hảo, trong thuận có nghịch mà trong nghịch có thuận, chỉ ở chỗ có khéo nhận biết và sống với pháp thôi. Tức khi duyên với cảnh bên ngoài cái sự phân biệt bắt đầu làm việc cho thế là sai-đúng, tốt-xấu,… sự phân biệt đó đưa đến sự động tâm và vọng theo ý phân biệt đó mà có hành động tạo tác tiếp theo, mà mất đi sự sáng suốt của sự giác tỉnh và dẫn đến sân hay hỷ mà có hành động theo vọng tâm ấy. Nhưng khi xúc chạm cảnh ý thức phân biệt phát sinh mà nhận thấy đang có phân biệt đúng-sai, tốt-xấu,… tự nhiên ta bật cười trong tâm mình một nụ cười nhẹ nhàng và không còn là tốt hay xấu nữa mà chỉ là nên hay không nên làm cho hợp với đạo mà thôi, lúc đó tâm trở nên định tĩnh sáng suốt không còn sự dính mắc bởi ý phân biệt nữa. Thật sự tâm của chúng ta ngày ngày niệm niệm liên tục không ngưng nghỉ do ý thức luôn làm việc, nếu diệt niệm mà trú trong định vô niệm thì khi xúc chạm việc đời liệu có diệt hết niệm được không? Các giác quan có duyên với cảnh thì niệm sinh, ta không thể trừ hết niệm, giống như có gió tiếp xúc với cành cây thì cành cây đung đưa thôi, ta đâu thể ngăn gió tiếp xúc với cành cây được vì điều kiện tự nhiên thì cây đâu sống thiếu gió được, cũng như chúng ta không thể sống mà không tiếp xúc bất kỳ cái gì trên thế gian này, chúng ta không thể mãi trú trong thiền định và cũng không thể hủy hoại thân này của chúng ta được. Vậy thưa Thầy! Thầy cho con hỏi, khi niệm sinh khởi ta biết niệm đang có và không vọng theo đó là sự giác tỉnh và không bị vọng dẫn đi mà tạo tác hành động. Lúc đó, có định của sự định tĩnh, có sự sáng suốt của giác tỉnh nhưng không trụ lại tức không lìa (diệt) niệm mà thấy nó như thực như vậy có phải là bản thể của Tự Tánh không ạ? Con cảm ơn thầy đã lắng nghe và hướng dẫn thêm cho con. Con xin tri ân Thầy! Con, kính chào Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con có câu hỏi này kính bạch thầy giải minh thêm. Thầy NH có thường dạy câu này trong lúc thở: “thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra miệng mỉm cười” hoặc “thở vào tôi thấy tôi là núi, thở ra tôi cảm thấy vững vàng”… Vậy thì, cách thở trên là cách thở định hay cách thở tuệ?

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời