Câu hỏi:
Bạch Thầy. Con xin hỏi, mong Thầy hoan hỉ chỉ bày. Thế nào là căn bản trí, hậu đắc trí và Phật trí. Vậy khi trọn vẹn với hiện tại đang là… thì mình đang là trí nào?
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiDanh sách các chủ đề phổ biến
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lờiĐừng đặt tên quá nhiều rồi phân biệt theo kiến thức, cái đó thì chẳng phải trí nào cả mà chỉ là lý trí vọng thức. Căn bản trí là tánh biết rỗng lặng trong sáng tự nhiên mỗi người sẵn có, hậu đắc trí là cái biết sau khi đã trải nghiệm sự thật, Phật trí là khi chứng nghiệm sự thật hoàn toàn. Ba trí đó cũng chỉ là một. Giống như một tấm gương sạch sẽ trong sáng là căn bản trí, khi soi cái gì thì thấy cái đó rõ ràng là hậu đắc trí, khi soi thấy bản chất đích thực của vạn pháp thì đó là Phật trí, rốt lại cũng là một tấm gương thôi. Khi trọn vẹn với thực tại đang là thì vẫn là cả ba trí nhưng tùy theo căn cơ trình độ của “mình” hay độ rỗng lặng trong sáng của cái tâm (có bị che lấp bởi cái ta ảo tưởng hay không) mà có trí chúng sanh hay trí Phật khác nhau.
Câu hỏi:
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời1) Ngày xưa chưa có phương tiện truyền thông nào khác ngoài phải đi, nhiều khi rất xa, để tìm thầy học Đạo, hoặc ít nhất cũng đi hành cước để tham vấn xem sở tu sở chứng của mình đã thuận Pháp chưa. Ngày nay vai trò vị thầy chính là những nguồn thông tin giúp mình học Đạo, như kinh điển, pháp thoại audio, video v.v… Và để kiểm tra sở tu sở chứng của mình thì có thể gặp thầy qua điện thoại, internet có gắn camera là thầy trò có thể đối diện trình thiền hỏi Pháp thoải mái. Vậy không tiện hơn sao? Tin, học và hành theo một vị thầy có thể sai, lại phải đi tìm vị khác xa xôi, chi bằng cứ nghiên cứu học hỏi cho sâu rộng rồi khi đã có đủ trình độ nhận thức mới thấy vị thầy nào hay cứ đến tham vấn. Quan trọng là khai mở, giác ngộ, chứ không phải là hành theo vị thầy nào. Các vị Phật Độc Giác không học ai cũng vẫn tự mình giác ngộ thì có sao đâu. Tất nhiên vai trò vị thầy theo nghĩa rộng, hoặc thiện bằng hữu, thiện trí thức là những sự hỗ trợ rất cần thiết trên đường học Đạo. Nhưng cuối cùng vô sư trí vẫn là vị thầy tối hậu của mỗi người. Đức Phật đã xác định là sau khi Như Lai viên tịch Tứ Chúng nên nương tựa vào Pháp chứ không nên nương tựa vào vị thầy nào. Pháp (thực tánh) sẵn có nơi mỗi người, hãy quay lại mà thấy (Ehipassiko), không phải tìm đâu xa, không do vị thầy nào ban tặng. Cho nên Đức Phật mới dạy “Tự mình là nơi nương nhờ của chính mình, không ai khác là nơi nương nhờ được” (Attàhi attano nàtho, ko hi nàtho parosiyà).
2) Những điều anh nhận thức trong câu hỏi 2 đều đúng, nếu như đó không phải phát xuất lý luận thuần lý trí mà từ thấy biết qua trải nghiệm thật sự trên thực kiện. Chúc mừng anh.