Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: vô ngã

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, con thành tâm cám ơn sự chia sẻ của Thầy dành cho con về âm thanh phát ra từ trong con. Con đã thực hành, tuy vẫn còn nghe nhưng con đã ngủ được. Nhưng có một chuyện con thật buồn cười và tự cười thầm trong tâm, đó là vợ con nghi con bị điên và nói với má của con. Con chỉ nói với má con rằng làm sao con điên được khi con đã thật sự trở về trọn vẹn với chính mình trong từng giây phút và con đã thấy được pháp đến và đi như thế nào, con đã thấy được sự vô thường khổ và vô ngã của thân này, tuy không được toàn diện nhưng ít nhất con đã hiểu được sự khổ của thân này và con đã thấy thế nào là ảo mộng, thế nào là sự thật. Con luôn luôn trở về với chính mình để khám phá ra những bài học nơi mình, con luôn luôn sửa sai nơi chính mình. Con không chạy theo những cái ảo mộng bên ngoài, những thứ mà người ta luôn cho là tồn tại vĩnh hằng, luôn đem lại biết bao nhiêu là sự đau khổ nhưng họ không thấy, như vậy ai là người điên? Người điên là người hoàn toàn không biết mình, không thấy được chính mình mà chỉ thấy toàn là bên ngoài cho là, phải là…, rồi tạo ra 1 bản ngã của riêng mình, rồi đấu tranh để thỏa mãn cái bản ngã đó. Họ không biết mình, không thấy được sự khổ nơi chính mình, không thấy được tham sân si khổ như thế nào. Còn con giờ đây, tuy không hoàn toàn giác ngộ được nhiều nhưng ít nhất con đã thấy ra được những bài học mà pháp đã ban tặng cho con. Con đã thấy được chính mình, đã trở về được ngôi nhà của con mà bấy lâu nay con đã bỏ rơi nó. Còn tất cả bệnh tật tự nó sanh lên, con không thể nào ngăn cản được vì thân tứ đại này nó luôn luôn sanh diệt theo thời gian. Nếu vợ con nói con điên thì con cũng muốn điên một lần cho biết vì con muốn được trải nghiệm. Trong kiếp này không thấy được pháp, con nguyện kiếp sau sẽ tiếp tục trải nghiệm không còn gì để sợ nữa, vì con đã sợ quá nhiều rồi. Thưa Thầy con muốn tâm sự với Thầy một chút, mong Thầy thông cảm cho con. Con biết tất cả các pháp sanh lên là giúp con học ra bài học từ pháp, con không e ngại gì cả, con không sợ ai nói con điên. Con chỉ cần sống đúng pháp như những lời Thầy đã dạy, căng thẳng thì con biết mình căng thẳng, bất an thì con biết mình bất an, sân thì biết mình sân… tất cả pháp sanh lên như thế nào trong con, con đều thấy và biết như thế. Mọi thị phi trong đời này con không để tâm. Con nói thật, giờ đây con không con lo âu và sợ hãi nhiều với nhiều căn bệnh của con nữa. Nó tới thì con vui vẻ tiếp đón, nó hết thì thôi. Âm thanh phát ra trong con cũng là pháp đang khởi sanh nhưng con chưa khám phá ra thôi, con nghĩ con sẽ khám phá ra, con không sợ không ngại gì nó cả. Con xin cám ơn Thầy đã lắng nghe tâm sự của con.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Adida Phat. Con la mot tieu samon tu Bac tong. Xua Phat co noi cau: ‘Niet ban la vo nga’ ma nhung phap thien dinh, niem Phat cua con dang tu deu phai co cach tu thich hop, dung tam tinh tan, luon nho nghi phap hanh… Lieu rang do co phai ban nga khong? Mong thay hoan hi chi day cho con khoi lam duong lac loi giua rung Phat phap vo bien.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Sư. Kính bạch sư cho con hỏi có ai trong cuộc sống này thật sự có hạnh phúc trong không? Hay hạnh phúc chỉ là trọn vẹn chấp nhận những gì nó xảy ra với tâm sáng suốt định tĩnh trong lành? Con xin tri ân những bài pháp Sư đã giảng mà con có duyên may đã được nghe. Con Tâm Hạnh Từ

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Trước hết con xin chúc sức khoẻ đến thầy. Con có 1 trăn trở không giải đáp được, xin thầy giúp dùm con. Thưa thầy, ĐỨC PHẬT có dạy: tham, sân, si là cội nguồn của khổ đau, vậy muốn giải thoát thì ta nên buông bỏ tham, sân, si, đúng không thầy? Nhưng thưa thầy, khi con ngồi nhìn sâu vào 3 điều trên thì thấy rất khó, thí dụ như tham sống, sợ chết hoặc muốn thoát khỏi khổ đau cũng là tham. Còn như sân, con có thể nhìn lại mình và không ôm vào lòng khi có người nói oan cho mình, nhưng ngay khi 1 con vật cắn mình dù cho đó chỉ là con muỗi thì tâm con cũng nổi lên sự sân. Con cũng đang tập thực hành lời thầy dạy là nhìn cái đau để thấy chỉ có đau chứ không có người đau, nhưng con không tách nó ra được, con thấy rõ ràng chân con đang đau và cái đau nó di chuyển như thế nào nhưng vẫn thấy là chân mình đau. Thưa thầy, con có tiến bộ trong cuộc sống, vì hiểu được những sự việc xảy ra, do đâu mà có, nhưng con cũng còn rất nhiều điều chưa thông suốt, vậy xin thầy từ bi chỉ dùm con: khi có những điều mình chưa hiểu thì nên đào sâu vào, suy tư về nó hay là chỉ buông ra không nghĩ tới? Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy, Hôm qua con có đọc mục Hỏi – Đáp và biết được Thầy bị bệnh ho, con cũng thấy nhiều chia sẻ về cách chữa bệnh. Con mong Thầy đã hết bệnh và tiếp tục các công tác Phật sự. Con đã nghe hầu hết các bài Pháp Thoại, con cũng không thắc mắc gì ạ. Con cứ nghe Thầy giảng và cảm nhận lại những trải nghiệm chính thân tâm mình. Thầy ơi, con không biết nói gì ngoài lời chân thành tri ân Thầy. Càng nghe con càng hiểu thấu những điều Thầy muốn truyền đạt đến chúng con. Và con cứ ứng dụng vào cuộc sống như thế. Có khi làm được, khi không, có khi vẫn thất niệm nhưng rồi nhận thấy và quay về. Cứ từ từ và thấy được rõ hơn về chính mình Thầy ạ. Lúc đối cảnh, thay vì hướng ra bên ngoài con lại thường quay lại chính mình để cảm nhận rõ lúc ấy thân thọ tâm pháp ra sao, sợ thì thấy sợ, tham thì thấy tham, sân thì thấy sân… Con đối diện thẳng với chính mình, chính cái bản ngã lăng xăng tạo tác của mình, rồi sự sợ hãi sâu kín nhất giảm được dần Thầy ạ. Dù không phải được mọi lúc, nhưng cứ làm rồi như dần dần quen, bớt sân, bớt tham hơn, nhìn mọi chuyện tự nhiên hơn. Thầy cho con xin ý kiến về vấn đề này ạ. Việc là lúc trước khi có duyên biết đến Thầy, con có học lớp dưỡng sinh trường sinh học – ngồi Thiền để chữa bệnh ạ. Nhưng con học chỉ với một mục đích là có thể giúp hỗ trợ người khác trị bệnh thôi vì con không đang mang bệnh đặc biệt nào. Con học và ngồi được hai tuần, khi ngồi Thiền, con tập trung vào luân xa 6 như các chú trong lớp hướng dẫn, nhưng rồi con thấy mệt vì phải tập trung vào đối tượng, rồi cố ngồi để đạt thời gian trên 35 phút một lần để năng lượng vào. Duyên đến, con được biết đến Thầy, con ngồi buông xả ra, thoải mái và để cho thân tâm nghỉ ngơi, cái gì khởi lên thì thấy, không thì thôi. Quả thật từ sau đó Thiền rất nhẹ nhàng với con và thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, không bị áp lực gì về thời gian lúc ngồi cả, vì con ngồi với chẳng có mục đích gì. Lúc trước con nghe nói ngồi có thần thông nên cũng mê, rồi sau đó con biết đến vô ngã, có rồi cũng mất, tìm cầu làm gì, cứ để mọi chuyện tự đến và đi thì thanh thản nhất ạ. Và Thầy ơi, trong lúc ngồi Thiền hôm nọ, con nhận ra một điều này, đến tận giây phút đó con vẫn rất tham, con mong mình có thể khai ngộ thêm cho nhiều người, nhất là những người thân của mình về những chân lý mình học được, rồi giúp đỡ được nhiều hơn, sống có ý nghĩa hơn, cống hiến nhiều hơn… Con bắt đầu tạo tác trong suy nghĩ, mình có thể làm được nhiều thứ có ích hơn, dạy học hay viết sách chẳng hạn… rồi mong cầu, vọng tưởng… Ngay cả việc mong muốn trở thành đó, con cũng đã tham rồi vì nó vẫn xa rời thực tế, con thấy rõ điều đó trong khi ngồi thiền. Và con chợt nhận ra rằng tất cả đều do lòng tham của bản ngã trong mình. Sâu thẳm trong con chẳng phải là muốn được biết đến nhiều hay sao, tại sao ngay bây giờ đây mình đang là quá tốt, tại sao không thật tốt với vai trò người mẹ, người vợ và người con trong gia đình… sao không chỉ đơn giản là một người có ích, biết giúp đỡ những việc dù nhỏ với những người xung quanh. Đâu cần phải là làm việc to tát thì mới là cống hiến. Chỉ ngay đây thôi, chỉ cần nhìn thấy rõ mình, sống đúng tốt trong nhận thức và hành vi với những người xung quanh thì cũng là có ích rồi. Không cần trở thành ai nữa cả, ngay bản thân con đây, cũng đã có ích với chú hàng xóm nghèo khi hay cho chú gạo, có ích với bà cụ dọc đường hay với những hoàn cảnh khó khăn khác mà vô tình con giúp được họ, có ích với gia đình con… vậy là đủ, cứ sống tốt vậy đã, còn những chuyện khác thì cứ tùy duyên, duyên đến thì làm… Con nhận ra bản thân con chẳng là gì cả, Thầy ạ. Thưa Thầy, về việc thiền dưỡng sinh, con nghĩ rằng mình ngồi như hiện tại, tĩnh tâm thì năng lượng vào, mình vẫn có thể đặt tay cho ai đó, truyền năng lượng tốt, cầu nguyện cho họ thì vẫn được đúng không Thầy? Nhưng để được công nhận có thể giúp trợ lực cho những người đang bệnh, thì con phải học lên cấp 4. Giúp được người khác thì rất tốt, với lại lớp trường sinh học này miễn phí ạ, không danh lợi nên con thấy tính chất nhân văn. Thực ra con có đọc một câu hỏi về ngồi thiền khai mở luân xa trong trang web thầy, con hiểu được lí do thầy không ủng hộ. Nhưng nếu học mà nhận thức rõ ra được, không tìm cầu thì học và giúp đỡ được người khác thì cũng là việc đáng làm, đúng không ạ? Hay con cứ đi thử lực và học lên cấp 3, nếu mọi chuyện không đúng với suy nghĩ của mình thì chỉ đơn giản là học ra bài học cho sự lựa chọn sai lầm của mình ạ? Con xin Thầy hoan hỉ cho con ý kiến! Con chúc Thầy thật nhiều sức khỏe và an lạc ạ!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, có phải nhận nhầm cái không phải là ta thành cái ta thì sẽ sinh ra khổ, ví dụ như hằng ngày mình cảm thấy nóng, lạnh, mệt mỏi, vui sướng… nhưng đó chỉ đơn thuần là những cảm thọ, nếu nói “ta” cảm thấy nóng, lạnh, mệt mỏi… thì là nhận nhầm cái ta, có đúng vậy không ạ?

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Thầy vẫn dạy rằng khi chưa giác ngộ thì mỗi người đều có cái ta ảo tưởng ăn trộm, cướp công và thọc gậy bánh xe pháp. Chiêm nghiệm điều này trong cuộc sống con thấy rất đúng. Nhưng gần đây con lại khởi lên thắc mắc thế này, khi ý niệm về cái bản ngã khởi lên thì qua cái thân vật lý này nó hành động, tạo tác mọi chuyện. Vậy thì cái ta này đâu phải thật là ảo? Bởi con nghĩ mọi thứ đều là năng lượng, dù đó là một ý niệm. Còn nữa, nếu cái ta là thật ảo thì sau khi thân xác này chết đi sao lại còn sự luân hồi? Thực sự là con chưa sáng tỏ được chỗ này, kính mong Thầy giảng giải cho con được rõ. Con thành kính tri ân Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến! Bài học “ngồi im” ghê gớm và mầu nhiệm quá thầy ạ! Ngồi im giúp cho ta học được khả năng kham nhẫn và nhìn thấy những nội kết nổi lên trong tâm. Chính khi ta “ngồi im” không can thiệp vào việc của người khác thì người khác mới có thể thực hiện được những công việc của riêng họ, mới trải nghiệm được những khó khăn thậm chí khổ đau để học được những kinh nghiệm tiến hóa quan trọng, để biết cảm thông với những công việc người khác, để biết trân trọng những hành động giúp đỡ của người khác cho mình. Nếu mình không chịu “ngồi im” thì mình phải trả giá vì dám “thọc gậy bánh xe pháp” phải không ạ? Ôi bài học “ngồi im” thật ghê gớm, đâu phải cứ lăng xăng giúp đỡ người này, làm hộ người kia thì mới là giúp đỡ họ đâu! Thưa thầy, thầy cố gắng giữ gìn sức khỏe, nguyện cầu thầy luôn đầy đủ sức khỏe, nhiều thiện duyên tu tập và có thật nhiều chúng sinh đã ít bụi trong mắt được gặp thầy để được thầy chỉ ra con đường đúng tốt không còn tạo tác luân hồi nữa ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, mấy ngày này con đã nhìn pháp đến và đi 1 cách rất nhẹ nhàng ít còn vướng mắc như lúc trước nữa. Khi quan sát tâm con thấy pháp đến và đi rất tự nhiên, làm cho con cảm thấy thân tâm mình cũng được nhẹ nhàng. Lúc trước khi pháp đến đôi lúc con hay nắm bắt lại để phân tích điều này điều kia và hay đặt ra những câu hỏi tai sao, vì sao… thì con thấy con bị kẹt vào trong hiện tại, khi bị kẹt lại thì con thấy phiền não phát sanh lên rất nhiều làm cho tâm đau khổ. Nhưng 2,3 ngày nay con chỉ nhìn pháp đến rồi đi 1 cách hết sức tự nhiên không phân tích, không tìm hiểu gì cả thì bỗng nhiên con thấy thân tâm mình rất an vui và tự tại không bị trói buộc mình vào trong hiện tại. Con học ra bài học cho mình: các pháp đến rồi đi đó là sự tự nhiên của pháp, chỉ cần mình đừng can thiệp vào thì sẽ không có đau khổ. Con xin cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời