Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: vô ngã

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy. Thật lạ lùng làm sao. Những người bản ngã, khi con thấy họ thể hiện cái tôi, bất chợt con cũng thấy chính bản thân con trong họ. Con cũng đã từng như họ, nào có hơn gì. Lần đầu tiên con thật sự đồng cảm với họ. Nhìn lại cái tôi, nó ẩn giấu trong từng hành động, lời nói, cái nháy mắt, cái mím môi, dáng đi, v.v… Thật lạ làm sao. Càng ra sức bảo vệ cái tôi lại càng mệt mỏi dường nào. Con không hỏi gì thầy, con xin chia sẻ vài điều trong cuộc sống. Con xin cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, những lúc sức khỏe không tốt, con thấy mình yếu đuối quá, co thắt hết tâm can. Thấy cần một bàn tay ấm áp, cần một nơi bình yên, cần một chỗ dựa cho qua những ngày tháng, nhưng rồi chỉ còn cách duy nhất là vẫn cứ quan sát, quan sát. Có lẽ người tu hành là người cô độc nhất trần đời. Nhưng con cũng lì đòn hơn, con biết. Sao con vẫn thấy buồn bã vì cuộc đời này quá. Mọi thứ tiến hóa rất chậm đúng không Thầy? Một con vật tiến hóa rất chậm, không biết bao giờ mới có thể đổi thay. Đoạn hội thoại vô tình nghe được từ một bộ phim khiến cho con suy nghĩ mãi. Hai người nói chuyện trong đêm (đại ý): – Người Phật tử tin rằng cuộc đời chúng ta được quyết định bởi hành động của mình. Dù là con người hay con vật, những hành động tốt đẹp sẽ giúp cuộc sống của mình sau này tốt đẹp hơn. – Đó chính là lý do tôi không tin vào lý thuyết của người Phật tử. Một con ốc sên thì làm thế nào để làm những việc tốt? Nó sẽ cố gắng bò và vẽ nên những đường cong thật đẹp ư? – … Một đoạn sách nào đó con đã đọc, đời sống kế tiếp của một sinh vật được quyết định bởi giây phút cận tử nghiệp. Một con thú sẽ có một đời sống tốt hơn khi tại giây phút lâm chung, sát-na tâm của một hành động thiện lành (đã làm từ vô thủy vô chung nào đó – rất rất lâu) bất chợt hiện lên. Sao con thấy đời sống mênh mông và vô định quá vậy Thầy? Con lại hỏi linh tinh rồi. Con cám ơn Thầy và kính chúc Thầy sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, con có duyên được nghe pháp thoại thầy giảng, đọc sách thầy viết, và điều may mắn là được trực tiếp uống trà đạo nghe thầy giảng pháp, cũng được tiếp xúc trao đổi một số bạn đạo hữu gần xa, trau dồi đời sống tâm linh và bài học giác ngộ giải thoát. Con hiểu và thấy sự vận hành của pháp một cách chân thật nhất như nó đang là… mặc dù con không thuộc nhiều kinh điển và kinh tụng Pàli. Con chỉ trải nghiệm và nhìn thấy sự thật vận hành của pháp như lời thầy dạy một cách chân thật. Con thích câu Thầy dạy, mà đó cũng là nguyên lý của pháp, “luôn trở về trọn vẹn trong sáng, thận trọng chú tâm quan sát mọi hoạt động của thân và tâm thì con sẽ thấy thường trực an lạc ngay trong đời sống này chứ không phải đâu khác”. Con thành kính tri ân và cảm ơn thầy đã chỉ dạy và cho con thấy được điều đó. Nhưng không hiểu sao con vẫn còn sự mâu thuẫn trong bản thân con, còn vướng mắc, nằm trong vòng luẩn quẩn chưa thoát ra được của bản ngã tham, sân, si, được, mất, công danh, địa vị tiền tài… và các mối quan hệ xã hội trong biển người bao la! Phải ứng xử hài hòa các mối quan hệ lúc vui, lúc buồn làm con nhiều lúc đuối, tinh thần căng thẳng và muốn buông xuôi. Đó có phải là nghiệp trong quá khứ cũng như hiện tại nay đã trổ quả để ta đón nhận tất cả những điều đó không thầy? Con xin trình pháp cùng thấy. Kính bạch thầy nhận xét chỉ dạy. Con thành kính tri ân thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin thành tâm đảnh lễ thầy. Thưa thầy, con tên Phạm Hoàng Thái, nghề nghiệp là giáo viên dạy Toán. Con sống ở Đồng Tháp. Thưa thầy, con có đọc trong quyển sách Tạng Thư Sống Chết có cụm từ “ánh sáng căn bản”. Xin thầy giúp cho con biết con đường để con nhận ra nó. Con ngồi thiền 2 lần/ngày, hàng ngày con nghe Pháp thoại của thầy. Hiện tại con rối lắm, con không biết phải tu tập như thế nào? Kính mong thầy cho con lời khuyên.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Con kính bạch thầy! Lời đầu con chân thành tri ân thầy đã dạy và chỉ thẳng cho chúng con thấy rõ con đường tu tập. Con nghe pháp của thầy giảng, trải qua thời gian chiêm nghiệm và cũng vài lần trình pháp về nhận thức và sự ứng dụng vào đời sống thực tế của chính mình. Con cảm nhận được hạnh phúc thật sự khi có tỉnh giác mỗi lần nghịch cảnh đến với con. Như lần trước trình pháp với thầy, sau khi nghe pháp của thầy con đã hiểu được và ứng dụng thực hành. Vì có rất nhiều người trình pháp nên có thể thầy không nhớ hết nổi nên con xin phép được nhắc lại để được rõ ràng và logic hơn. Khi xúc chạm trong sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, mỗi lúc có những nghịch cảnh đến làm con sân, lúc đó con quan sát được thân tâm mình đang diễn ra như thế nào. Nhưng khi tâm đang phân tích, bản ngã chỉ trích thì con bị chúng lôi đi và không thấy được như chúng đang là. Thông thường sau khi sự việc xảy ra xong thì con mới có sự nhìn lại tâm mình. Sau khi thầy chỉ dạy cứ thực hành như vậy và không cần vội để hoàn hảo ngay, thì con không ép buộc mình phải làm được hay đặt ra cho mình một quy định gì để đạt được hay không đạt được. Trải qua một thời gian, con chỉ nhận biết thân tâm mình đang diễn ra như thế nào khi ngoại cảnh tác động vào và cứ như vậy hôm qua có một việc xảy đến với con. Nếu là trước đây có lẽ con sẽ sân lắm và có thể bộc lộ ra thành hành động thì lúc này, khi tai con nghe những lời nói ấy, con tự quay về quan sát thân tâm mình đang như thế nào. Ngay lúc đó, con thấy tâm mình không có sự sân đang diễn ra, thân không có những cảm giác như nghe luồng khí nóng đang chảy, tim đập mạnh như trước đây nữa và lạ kỳ là lúc đó con không thấy ghét người đang nói đó mà con lại suy nghĩ làm sao để giúp người đó đây, mình cần làm gì lúc này và có sự trả lời trong con là “hãy im lặng”. Thưa thầy, con nhận thấy lúc đó trong con hoàn toàn tỉnh giác và tâm từ thật sự, hoàn toàn không có bản ngã hiện diện. Và một sự việc xảy ra giữa con và người đồng nghiệp nhưng người này có chức vụ cao hơn. Khi con thấy cách làm của anh ta còn thiếu sót gây ảnh hưởng đến công việc thì con nhắc nhở tế nhị (vì là người cao hơn mình tuy không phải là sếp), nhưng người đó trả lời có vẻ không hài lòng với lời góp ý của con. Lúc đó con cũng quan sát thân tâm mình đang như thế nào và con đã thận trọng đề xuất là, nếu anh làm không hết việc thì anh có thể nhờ tôi giúp. Nhưng người đó trả lời rất cáu gắt là không dám nhờ vì thấy con thế này thế kia. Lúc đó, con thấy trong tâm con đang diễn ra cơn sân, con quan sát tâm mình, chỉ im lặng và cứ để cho người đó nói. Sau đó, họ lại mở lời nhờ con giúp nhưng con thấy anh ta chưa nhận ra giá trị của sự chân thành, vẫn còn đố kỵ nên lúc đó con trả lời là, bây giờ tôi không muốn giúp anh nữa, anh hãy tự làm lấy. Nhưng sau này anh ta nhận ra điều sai của mình và nhờ con giúp đỡ trong khả năng của con thì con sẵn sàng giúp anh ta. Con kính trình lên thầy như vậy, mong thầy chỉ dạy cho con thêm ạ. Con kính chào thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy. Con chân thành cám ơn những lời giảng dạy của Thầy. Con thấy vui vui khi Thầy nhắc đến “những vị khách không mời mà đến”. Từ khi nhận ra cái “Bản Ngã” này con cũng khám phá ra nhiều vị khách trá hình mà từ lâu rất được ngưỡng mộ. Con xin trình đến Thầy để được Thầy chỉ dạy thêm. Như “tha thứ”, xưa kia con cũng thấy có gì không ổn với vị khách này. Nếu thấy “mình” tha thứ cho người nào đó đã làm hại mình thì xem như là cao thượng. Nhưng bây giờ con thấy rõ nơi đây vẫn núp bóng của cái ngã “ta hay hơn”. Thật ra đâu có gì để gọi là tha thứ cho người khác vì khi tâm không hận không sân thì chỉ còn lại sự an nhiên trong sáng hoặc lòng từ thôi, đâu có thấy ai xâm phạm mình, chẳng qua là nhân duyên quả trổ thôi. Khám phá ra điều này thật là nhẹ nhàng, rơi rụng biết bao nhiêu ngã mạn “ta là”. Với những Pháp khác cũng vậy phải không Thầy? Kính chúc Thầy nhiều sức khỏe. Con .TN

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con nghe lời thầy dạy nên đã hiểu thêm nhiều việc, nhưng con vẫn còn thắc mắc về điều này. Khi trên đường đến trạng thái tịch tĩnh, con không cảm nhận an lạc hay thoải mái gì nữa. So sánh với trước kia, khi con để tình yêu thương cho vạn vật lan toả trong lòng, cảm giác hoà nhập với vạn vật… thì nảy sinh ý muốn cống hiến và xả thân cho niềm vui và an lạc của người khác. Nhưng khi trên đường đến tịch tĩnh thì không còn có ham muốn gần như là chấp niệm ấy nữa. Con xin mạn phép hỏi, khi người đã đạt được tịch tĩnh, tâm trong sáng trống rỗng thì do đâu phát khởi tâm thương người, muốn giúp người? Trước kia có khoảng thời gian con đi đến con đường tịch tĩnh mà không biết là tịch tĩnh, nhưng khi ấy con không có tâm thương người hay vì người. Có phải đó là tu chưa đúng, chưa tới, hay là từ tịch tĩnh rồi mới phát khởi tâm giúp người nhưng trong ý niệm trong sáng an lành, không lấy đó làm mục tiêu để chấp? Tu không để đạt được cái gì cả, nhưng vì lẽ ấy mới có thể đạt thành và có khả năng giúp đỡ người khác, người cần giúp đỡ thì giúp chứ bình thường không sinh tâm gì, nói như vậy là đúng hay sai, thưa thầy? Con hy vọng có thể truyền đạt được thắc mắc của mình, con xin cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời