Câu hỏi:
Dạ con kính lễ Thầy. Con theo Phật pháp đã 15 năm nay, trong đó hơn 10 năm sai lầm tu theo kiểu bà-la-môn và tu tham (cầu về đâu đó, đạt được cái gì đó). Con mới chỉ biết pháp Thầy dạy vài năm nay và trở về sống chánh niệm tỉnh giác. Con thấy mình bớt tham, bớt sân, và học được sự tỉnh thức quí giá, con thấy ngay được cái gì khởi lên trong thân, trong tâm. Nhưng mà, có một điều là tâm con dường như lạnh lùng hơn, thưa Thầy. Con không thấy dễ dàng thương yêu, gần gũi, gắn bó với người khác nữa, ngay cả người thân. Con thấy tất cả mọi chúng sinh như những tập hợp thân+tâm đang di chuyển, hoạt động… theo nhận thức, quan kiến, hoặc là nghiệp của họ. Ai cũng đáng thương vì ai cũng đi tìm hạnh phúc và trốn chạy đau khổ, mà hầu như chẳng có ai tìm ra hay trốn được. Bởi thế, nếu làm gì được cho ai là con làm ngay, nhưng con không còn thấy quá quan tâm, quá lo lắng cho họ nữa. Lúc nào ở trong con dường như cũng có một người khác nhìn chính con, nhìn mọi việc mọi thứ mọi người một cách tỉnh táo và dường như lạnh lùng. Người ta nói tu là ngày càng thiện lành, từ bi, thương người, thậm chí vui vẻ an lành hơn, mà sao con không có những phẩm chất đó, Thưa thầy? Dù con không làm ác bao giờ, mà gặp việc lành con cũng hoan hỉ làm ngay, nhưng mà làm xong rồi con không nhớ nữa. Con không thấy đó là việc lành và nó sẽ mang lại cái gì, con chỉ nghĩ đó là bổn phận của một con người đối với đồng loại và môi trường sống. Con kính xin Thầy chỉ dạy cho con rõ tâm mình hơn, và con đã sai ở chỗ nào khi ứng dụng lời Thầy dạy. Con hết lòng tin tưởng nơi Thầy ạ. Sādhu.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời