Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tùy duyên thuận pháp

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Theo con hiểu, mang tâm Bồ Tát là mong cho tất cả chúng sinh đạt đến giác ngộ để dứt khổ. Khi chúng sinh nhận thức được mình đang khổ thì bản năng đẩy đi tìm một đường thoát như một con tàu nhỏ tìm cách rời biển động để về lại bến. Con đã đọc những câu hỏi đáp của Thầy ở đây và con nhận thấy nhiều câu hỏi gần như là những lời cầu cứu trong cơn sóng gió. Mặc dù vậy con thấy những người này thật may mắn vì họ biết đi đâu để tìm câu trả lời. Câu hỏi của con ở đây là: vậy khi chứng kiến những chúng sinh khác cũng đang lặn hụp trong biển khổ mà hoàn toàn không biết phía nào, nơi đâu để bơi về thì thái độ của một người nuôi dưỡng tâm Bồ Tát phải là ra sao? Nếu chỉ rải tâm từ thì có đủ trong trường hợp này không? Người nuôi dưỡng tâm Bồ Tát có hay không bổn phận chỉ hướng thoát cho người đang cần? Nhưng nếu làm như vậy thì có phải đang vô tình truyền bá đạo không? Thỉnh thoảng, trong lúc nói chuyện với bạn bè hay người quen, con cũng thấy họ có nhiều nỗi khổ tương tự như đã chứng kiến nhiều lần trong trang mục này cùng với ngón tay chỉ đường của Thầy sau đó. Thưa Thầy, trong những trường hợp này, thái độ đúng của mình phải là sao để tránh chuyện làm người bạn hiểu lầm mình đang tìm cách dẫn dắt họ theo một Thiền phái hay theo đạo Phật? Có nên hay không chia sẻ với bạn đó về những câu chỉ dạy của Thầy? Cái rủi ro trong này là với trình độ hiểu biết non nớt và khả năng diễn đạt không chuẩn mình lại làm cho người ta thay vì thấy đường thoát lại tìm cách tránh xa thì thật là đáng tiếc. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin kính chào thầy, Thưa thầy, nếu tin vào sự vận hành của pháp thì có phải giống như tin vào số mệnh hay không? Con làm ăn có lúc thuận, lúc nghịch. Vậy sự thuận nghịch này là sự vận hành tự nhiên của pháp hay do con làm việc lúc hay lúc dở mà thành ra lúc làm ăn được, lúc thì không ra gì? Trong công việc kinh doanh của con nếu xảy đến những chuyện không hay thì sự việc đó là do sự vận hành của pháp đưa đến hay do con thiếu thận trọng tính toán chưa chu đáo mà tạo nghiệp? Con nhờ thầy giải thích giúp con. Con cảm ơn thầy và chúc thầy luôn khoẻ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư, Hôm nay con có một câu hỏi về việc tùy duyên thuận pháp xin nhờ thầy khai ngộ. Số là hôm nay trên đường đi làm, con nhìn thấy có một người thanh niên đang nằm bất động trên bãi cỏ ven đường, cạnh bên là một chiếc xe đạp cũng nằm ngã một phần trên người anh ta. Lúc ấy có rất nhiều người qua lại cả đi bộ lẫn đi xe, nhưng không ai ngó ngàng cả. Bản thân con lúc ấy rất khó xử, vì nửa muốn dừng lại xem anh ta có bị sao không, nửa lại sợ gặp đối tượng nguy hiểm lừa đảo hoặc một người nhậu nhẹt say xỉn, phần vì đang trễ giờ đi làm. Lúc đó, tâm con rất lúng túng không biết phải làm sao mới đúng với câu tùy duyên thuận pháp? Con nghĩ nhiều người trong xã hội hiện nay cũng có cùng tâm trạng với mình, vừa muốn giúp người, vừa lo sợ, đề phòng vì báo chí đã cảnh báo quá nhiều trường hợp lừa đảo. Như vậy, làm thế nào để thể hiện lòng thương người và giúp người cho đúng nghĩa? Con cảm ơn Sư!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đa tạ thầy đã chỉ cho con tìm ra chỗ sai và chỗ cần học. Con cũng bận nên hôm nay mới được đọc trả lời của thầy và tiếc là con chưa tìm thấy mười điều cản trở tuệ. Nhận thấy điều này không chỉ có lợi ích cho mình nên con xin làm phiền hỏi thêm là chính vì niệm Phật là thiền định con đang tầm tứ câu A-di-đà nay chuyển sang tầm tứ hơi thở và các duyên khác chứ chưa phải tuệ soi chiếu với tâm rỗng lặng mà tùy duyên thuận pháp. Có điều con thấy tùy duyên thuận pháp nó vẫn cứ còn năng quán sở quán và con thấy vậy rất khó vô ngã ở chỗ này. Mong thầy hoan hỷ chỉ bày. Con hoan hỷ đa tạ thầy

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con cảm ơn Thầy đã gieo duyên lành cho con được hưởng trọn 2 ngày an vui trong thiện pháp tại Lễ Đầu Đà Rằm tháng Giêng vừa qua ở chùa Bửu Long. Hôm qua, con định về nhà sáng sớm, nhưng sau đó con thấy hoan hỷ quá nên con muốn ở lại thêm để thực hành “Lời Thầy Dạy”, nhờ vậy con học được nhiều bài học thú vị. Lúc 12h trưa, con ra Cây Bồ Đề để tưởng nhớ công ơn Đức Phật, và đọc kinh “Tứ Niệm Xứ”. Trong lúc con đang ở đó có một chị cầm 3 cây nhang đốt nhưng đốt hoài không cháy, sau đó chị ấy lại gần con bắt chuyện và kể lể khóc lóc về hoàn cảnh khổ của mình để xin tiền con 50K mua vé xe về quê. Lúc đó, con đang ngắm cây Bồ Đề và cảnh vật xung quanh, nhưng con vẫn nghe rõ tất cả lời chị ấy nói, và tâm con không có phản ứng, phán xét gì cả, con lấy ra cho chị ấy 50K, chị ấy lại xin thêm cho đủ 100K. Con không bực tức, mà chỉ thấy chị ấy có vấn đề, nên con bỏ 50K lại vào túi, con nói chị ấy là: “Lúc đầu chị xin 50k sao bây giờ lại 100K? Em đâu biết chị là ai? Và nhà nước đã ra quy định cấm ăn xin” Con định đi khỏi cây Bồ Đề, nhưng tâm con thấy thương chị ấy nên con kiên nhẫn quan sát thấy chị cố gắng đốt nhang thêm 15 phút nữa mà vẫn không cháy, con đốt giúp thì cháy liền. Đốt nhang xong, chị ấy bình tâm hơn và xin lỗi con, nói con đừng nghĩ xấu cho chị. Con hỏi chị ấy về Phật Pháp, chị ấy nói được vài điều, nên con vui vẻ chia sẻ thêm cho chị ấy ngắn gọn lời Phật dạy. Chị ấy hỏi sao thấy con vô tư, thoải mái, an lạc và vui vẻ quá mặc dù nghe chị ấy than khóc. Con nói: “Vì con đang sống trong hiện tại, đang ngồi đây thì trọn vẹn chiêm ngưỡng cây Bồ Đề với tâm trong sáng bình an, khi về nhà rồi đâu có Cây Bồ Đề mà ngắm”. Con thấy mặt chị ấy rạng rỡ, tươi cười và nói dù con không cho tiền chị ấy cũng thấy vui rồi, ước gì chị ấy ở gần con để nghe con nói chuyện Phật Pháp, vì các Thầy trong Chùa gần nhà chị nói cao siêu khó hiểu quá. Lúc đó, con nói chị là: bây giờ chị biết làm sao để có niềm vui rồi chứ gì? Chị ấy lại cười, nên con lấy ra cho chị ấy lại 50K, chị ấy cười và nói là Rằm tháng 2 tới chị ấy sẽ lên Chùa trả lại tiền cho con. Con nói nếu chị lên Chùa thì nên đặt bát cúng dường, chứ em không nhận lại đâu. Thầy có thể cho con biết là con thực hành “Tùy Duyên Thuận Pháp” như thế đã đúng chưa? Cảm ơn Thầy và các bạn đã chịu khó đọc .

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy. Ý con là tánh biết luôn luôn biết khi tâm phóng dật hay tạo tác 1 điều gì đó theo ý đồ của bản ngã thì tánh biết luôn luôn nhận thức được điều đó 1 cách tự nhiên con không hề chế ngự gì hết con vẫn để tánh biết trong sáng để nhìn thấy các pháp sanh lên và diệt. Khi nào tâm không con phóng dật hay lăng xăng tạo tác nữa thì con lại trở về với thân hành. Con nghĩ cũng nhờ quan sát tâm như vậy thì con mới thấy được sự tham ái và tất cả những phiền não phát sanh, nhờ tất cả tham ái và những phiền não phát sanh thì mới phát huy dần dần tánh biết bén nhạy hơn và trong sáng hơn. Khi thân bệnh thì con nhận thấy tâm con cũng dần dần đỡ lo sợ hơn lúc trước rất nhiều. Khi tiếp xúc với những âm thanh không vừa ý thì con cũng bớt sân nhiều hơn. Mọi thứ, con vẫn để tất cả các pháp sanh và diệt tự nhiên con chỉ nhìn các pháp đang vận hành mà thôi con không can thiệp gì hết.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, con xin có câu hỏi mong thầy chỉ dạy thêm. Hôm nay có 1 bạn đạo rủ con ngày mai đi Chùa, con rất hoan hỉ, nhưng do sắp tới con phải thi, nên con nghĩ rằng: “Đây là dịp tốt để mình gieo duyên lành với Tam Bảo, mình sẽ cố gắng tập trung học bài cho xong trong hôm nay, để ngày mai có thể đi được vì không còn thời gian nữa”. Sau đó con học bài nhưng do bài nhiều nên con có đôi chút phiền não “sợ học không kịp”. Sau đó, con ngồi tĩnh lặng nhớ lời thầy dạy: “Phát hiện bản ngã có 3 điều là Hữu ý, Hữu tất và Hữu cố… và vì xuất hiện những điều này nên đau khổ sẽ sinh khởi”. Và thầy dạy rằng thiền là phát hiện ra trong nhận thức và hành vi bị dẫn dắt bởi bản ngã, hay là sáng suốt vô ngã thuận pháp. Do vậy con nghĩ rằng, trong dự định của mình lúc nãy, mặc dù tốt nhưng có vẻ có sự xuất hiện của cả 3 yếu tố của bản ngã nên mới dẫn tới nôn nóng và lo lắng. Con thấy trong dự định đó, hình như chưa thuận pháp lắm. Thưa thầy, con nhận thức như vậy có đúng không ạ? Và trong trường hợp như vậy, phải điều chỉnh nhận thức và hành vi như thế nào? Có phải là mình nên trọn vẹn chú tâm học bài, còn việc đi được hay không là tùy vào nhân duyên phải không thầy? Việc lập ra 1 kế hoạch theo con rất dễ rơi vào “tư tưởng, thời gian và đau khổ” nếu không thuận pháp thưa thầy. Mong thầy khai thị thêm cho con. Con thành tâm cảm ơn và kính đảnh lễ thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con tập theo thiền quán tâm, thì được dạy rằng mỗi khi có việc gì xảy ra, thì đừng chú tâm nơi đối tượng, mà hãy quay trở về để ý nơi tâm mình xem nó như thế nào. Kính thưa Thầy, thực tập như vậy có giống với thận trọng, chú tâm, quan sát không ạ? Con kính xin Thầy chỉ dạy thêm cho con.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Hôm qua con nghe Bài Giảng “Sự Tương Giao và Mối Quan Hệ” của Thầy, con mới ngộ ra vì sao trước kia con hay bị dính mắc, mệt mỏi và có Bản Ngã với người thân, bà con và bạn bè. Khi con nghe em trai con nặng lời với con, con rất tức giận. Nhưng cách đây 2 ngày, con nhẹ nhàng nói chuyện với nó thì con biết là tâm nó không cố ý làm con buồn, nó quen nói chuyện với bạn bè như vậy thôi! Và con nghĩ lại, con thấy có lúc con cũng mất chánh niệm, tỉnh giác và vô tình nói lời làm người khác buồn (dù con lớn và có học Phật). Thầy ạ, con càng tu thì con càng thấy ra sai lầm của con, nên con dễ thông cảm, bao dung với lỗi lầm của người khác và giúp họ tốt hơn (nếu có duyên). Con kể Thầy nghe: trong cái khổ thì con tìm thấy niềm vui và dứt bỏ được dính mắc lớn nhất (em trai con). Bây giờ nó không còn cần con lo cho nó nữa và ít tháng nữa nó về ở với ba mẹ để đi học (nhưng con vẫn âm thầm giúp nó khi cần thiết và con không mong đợi nó sẽ thương con hay tốt với con sau này). Đặc biệt con học ra bài học là: trước kia em trai con không thích vào trường nội trú mà con ép nó vào (vì sợ nó ở ngoài chơi game), nhưng từ lúc nó vào trường nội trú nó học theo tật xấu của nhiều người trong trường và trở nên bướng bỉnh và chơi game nhiều vào cuối tuần. Con ngẫm nghĩ lại biết là con sai vì con dùng Bản Ngã để giải quyết khó khăn, trốn cái khổ này thì gặp cái khổ khác! Cảm ơn Thầy đã khai thị cho con và giúp con tìm thấy trí tuệ sẵn có nơi con dần dần! Sadhu sadhu.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời