Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: Tứ vô lượng tâm từ bi hỷ xả

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Hôm nay tham sân si lại hành hạ con. Cuộc sống là gì khi mà con phải làm việc với những người con không thích hả Thầy? Những lời chót lưỡi đầu môi, còn sau đó là những dèm pha, nghi kỵ và ghét bỏ. Con không giả vờ con quý những người đó được. Nói chuyện cũng không thấy thoải mái, và không cười vui thoải mái được. Vì con biết tận cùng sau đó cũng chỉ là những bề nổi thôi. Tâm không động không sầu, đâu có nghĩa là phải đon đả với những gì mình không thích đúng không Thầy? Con không thu xếp hài hòa được giữa lòng con, những giá trị mà con cho là chân thật, với những gì con tiếp xúc hàng ngày. Con thấy ghê ghê, dẫu rằng còn phân biệt thiện ác thì chính lòng con cũng không tốt. Thỉnh thoảng khi tâm tĩnh lặng thì con yên được một chút, còn lại cứ như bão bùng trong lòng. Con không muốn thỏa hiệp những giá trị mà con theo đuổi, với những gì xung quanh con hiện nay. Con mệt mỏi quá. Thưa Thầy xin Thầy cho con lời khuyên.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chúc sức khỏe Sư Ông ạ! Con thưa Sư ông, con muốn xin trình pháp. Gần đây con cảm nhận được một điều không biết có đúng không. Nếu con giữ được tâm thọ xả nghĩa là bình thản vô tư với mọi thứ thì con thấy thân tâm không khinh an bằng những khi con giữ tâm thọ hỷ. Vậy suy ra tâm thọ xả không bằng tâm thọ hỷ có đúng không ạ. Điều thứ 2 là những giai đoạn tâm con thọ hỷ con vui và luôn hoan hỷ với mọi người mọi vật thì khi xúc cảnh đặc biệt là những cảnh khả ý khả ái vừa lòng là con hoan hỷ quá lố luôn có nghĩa là vui quá đà mất chánh niệm luôn. Còn nếu tâm con giữ trạng thái xả thì những điều khả ý khả ái đến con cũng vui sơ sơ chứ không có quá lố. Vậy con suy ra tâm xả tốt hơn tâm hỷ. Con suy nghĩ hoài mà không ra. Con xin Sư Ông gỡ rối cho con. Con tri ân Sư Ông vị Thầy muôn vàn quý kính.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Sư ông có khỏe không ạ? Sư ông về VN chưa ạ? Con có câu hỏi xin sư ông hoan hỷ trả lời để con giải nghi ạ. Sau một thời gian hành theo pháp của sư ông, con thấy tâm mình thay đổi nhiều nhưng lên xuống trong 2 trạng thái chính. Có giai đoạn thì con vui, hoan hỷ đối với mọi thứ, dường như tâm hỷ hoàn toàn. Gặp gì con cũng vui. Nhưng có giai đoạn thì con cảm thấy chán chường cái thân này, chán tâm, chán làm người, không thiết thứ gì nữa, con không còn chút tâm hoan hỷ nào cả. Con không biết có trục trặc gì trong pháp hành của con không. Con không biết 2 trạng thái này là hỷ và xả trong thất giác chi hay là do con không chánh niệm tỉnh giác nên mới như vậy? Con tri ân sư ông. Con kính chúc sư ông tuệ đăng thường chiếu, sống lâu nơi đời để hóa độ chúng sanh.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy! Thưa Thầy, con từ ngữ không trau chuốt, văn phong của con có gì chưa đúng mong Thầy chỉnh sửa giúp con. Từ lâu con luôn học cách kiềm chế cảm xúc trước mọi đau khổ để tâm luôn lạc quan nhưng không phải lúc nào cũng kiềm chế được. Vừa rồi con có 1 chuyện rất buồn về tình cảm, ba mẹ người yêu phản đối và họ có nhiều lời lăng mạ con, con đã cố gắng kiềm chế và lựa chọn im lặng để mọi thứ được nhẹ nhàng hơn cho con và cho gia đình bên đó. Nhưng càng im lặng họ càng quá đáng hơn, họ tìm đến ba mẹ con để mắng chửi. Ba mẹ con đã chọn cách im lặng nhưng rất buồn, uất ức kéo dài và dồn nén. Lúc đó con đã không kiềm chế được và con đã nói lời không hay nhưng không đến mức văng tục. Con cảm thấy rất hối hận với những lời nói đó, con biết là lời nói không thể lấy lại được nhưng con quyết định nói để chấm dứt mọi thứ với gia đình bên đó. Con thực sự không biết thế nào là người tốt và người xấu, hành động lúc đó của con có phải phản ánh con là người xấu hay không. Còn gia đình bên đó con không biết họ có phải tốt thực sự như con đã từng nghĩ không vì họ lúc nào cũng nói những lời Phật pháp cho con nghe, những lời tốt, những điều phải trái nhưng khi nổi giận họ lăng mạ con bằng những từ ngữ thực sự rất nặng nề, văng tục. Thế nào là người tốt, thế nào là người xấu đến giờ con vẫn không phân biệt được. Mong Thầy giúp con ngộ ra. Con xin tạ ơn Thầy và xin chúc Thầy nhiều sức khỏe!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thua thay, con khong bao gio san voi nhung nguoi hon con nhung con lai bi dau long voi nhung nguoi gap chuyen kho. Con dang sai cho nao a? Xin loi vi con khong biet danh dau.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con xin lỗi vì bài này hơi dài. Nó diễn tả quá trình tâm của con từ lúc bất ổn đến lúc tự động an trong mối quan hệ đã hết nhân duyên với bạn con. Xin Thầy xem con đi có đúng hướng không ạ. Con và một người bạn từng quý nhau nhiều, nhưng sau có bất hoà. Trước khi đi xa nhau, con đã xin lỗi bạn ấy. Sau đó con có vài lần nhắn tin thăm hỏi, nhưng bạn ấy không trả lời. Con biết là nhân duyên đã hết. Gần đây, trong một cuộc họp mặt, con có gặp lại bạn ấy. Bạn ấy không hề chủ động quan tâm đến con, con nghĩ bạn ấy đã dứt khoát và tâm bạn ấy không có gì lấn cấn. Con cũng biết mình nên cho mọi việc qua đi cùng cách như thế, nhưng tâm con lúc đó lại rất gượng gạo và hơi xúc động, khiến con không muốn và không dám nhìn về hướng đám bạn có mặt bạn ấy. Con bèn nhắc mình nên chánh niệm, rằng thay vì để tạp niệm, luyến tiếc, ảo vọng chen vào, thì mình nên trọn vẹn với hiện tại, với mọi người. Rồi con nhắc tiếp mình về vô ngã – xem mọi người là bình đẳng, về luật nhân duyên nhân quả tự nhiên, vô thường – cái gì đã qua thì chấp nhận. Nhắc là nhắc thế, chứ tâm con vẫn gượng gạo. Trong lúc con vẫn đang loay hoay với tâm mình để ứng dụng việc hành trì, hoặc thôi cứ quan sát biết nó đang bị như vậy, thì bất chợt con nhớ đến tứ vô lượng tâm. Con nghĩ đến tâm từ, rằng lý ra con không nên quan trọng hoá cảm xúc buồn của mình, mà nên trải tâm từ âm thầm mong bạn ấy luôn vui và thành công, vì bây giờ chúng con không còn trực tiếp ở bên cạnh giúp gì được cho nhau như xưa nữa. Con nghĩ tiếp, con cũng nên trải tâm hỷ, vì con thấy bạn ấy đang nói chuyện rất vui vẻ với một người bạn khác, mà khi xưa hai người này đã từng có thời gian dài không nói gì đến nhau.  Trong lúc con âm thầm trải tâm từ và tâm hỷ một cách hài hoà, vô tư thì con bỗng dưng thấy tâm mình rất an, có thể nhìn về hướng có bạn ấy một cách từ từ, chung chung mà không còn cảm thấy phải gồng mình chiến đấu với sự dính mắc để mong được bình thường tâm nữa. Khi tâm an một cách tự nhiên tràn đầy tâm từ và hỷ, thì con cũng lờ mờ cảm nhận hình như sự dính mắc, buồn bã chỉ là trò đùa của cái tôi chứ nó cũng chẳng có thật đâu để mà dẹp. Trên đường về, con tận dụng nghĩ sâu hơn về trải nghiệm này (vì con sợ về đến nhà sẽ quên tuốt mất) thì cảm nghiệm được trong bài giảng nào đó của thầy, có nói về một quy trình mà nếu giải thích trong trường hợp của con sẽ là, ban đầu buồn nhưng không nhận ra do mình đang dính mắc. Kế đó, nhận ra được sự dính mắc của bản ngã, nhưng vẫn chưa hết buồn, vì vẫn còn phải dùng ý chí của bản ngã để chiến đấu với bản ngã. Cuối cùng, nhận ra chính sự dính mắc là trò lừa của bản ngã, vì dính mắc không có thật, nên chỉ cần thấy ra sự không thật đó, thì tâm tự động bình thường. Chưa bao giờ con cảm nhận được lời đó của Thầy (nếu con nhớ đúng) rõ ràng như thế. Con tự động đi hướng như vậy có ổn không thầy? Hay là cái bản ngã của con nó lại lừa gì con? Con thấy nó gian xảo kinh khủng lắm Thầy. Con xin cảm ơn Thầy rất nhiều!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Trước tiên cho con xin vấn an sức khoẻ thầy ạ! Con xin chúc thầy Pháp thể khinh an, chân tâm thường trụ! Bạch thầy! Con xin thầy giúp con một vướng mắc trong tâm con, đó là gần đây con phát tâm là tuỳ hỉ với chúng sanh, nhưng không hiểu sao đôi lúc khi trước một sự kiện hạnh phúc của chúng sanh con không thể khởi lên tâm tuỳ hỉ được. Ví dụ khi bạn còn có cháu, con chúc mừng nhưng tâm con không thật sự hoan hỉ vì niệm “có sinh có diệt sao mà quá vui làm gì”… Con phải làm sao để thật sự tuỳ hỉ với tâm chúng sanh hả thầy? Con xin cảm ơn công đức thầy đã sách tấn cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Trình pháp. Kính thưa Sư, chúng con thường xuyên học và thực hành lời Sư dạy. Ngày 2-7-2016 con đến nhà cho thuê để lấy tiền thuê nhà tháng 5/2016 và 6/2016 của nhà bên cạnh thuê nhà con ở tạm để họ xây nhà mới, nhưng họ không trả tiền. Ông chồng chửi con rất nhiều. Con nhớ lời Sư dạy luôn luôn sáng suốt định tĩnh trong lành. Ông ta còn nhào tới con đánh con 2 lần, sau đó xách cái rựa hăm dọa chém con. Con mới thấy ra con vượt qua việc này vì khi họ chửi, con không khởi niệm chửi lại họ. Khi họ nhào tới đánh con 2 lần con hoàn toàn không sợ, không bỏ chạy và không khởi lên đánh lại hay tự vệ gì cả. Ngay cả 3 lần họ cầm dao chạy tới để làm cho con sợ con vẫn thấy ra con không khởi bất cứ ý niệm nào, không khiêu khích gì cả và cũng không khởi sân si gì cả. Qua việc này, con thấy ra rằng mạng con người quá rẻ, có thể bị chém chết vì một số tiền nhỏ do những kẻ ngu si. Những lần trước con đã niệm Bồ-tát nhưng không có kết quả, nhưng khi con thực hiện sáng suốt định tĩnh trong lành thì con thấy như không, không vui không buồn, không có ý niệm nào chống đối hay tự vệ gì cả. Có lẽ các đối tượng đang tham sân si đến bạo động với mình họ cũng nhận ra điều này, họ cũng nhận thấy ra chửi thề, đánh mình và cả cầm dao chém giết mà mình vẫn an nhiên nên họ đã thôi bạo động, nguội cơn nóng giận điên cuồng. Qua việc này con chú tâm quan sát và cảm nhận được giá trị lời sư dạy và đã thực hiện được có kết quả tốt. Nhưng sau đó con có suy nghĩ có nên đi thưa hay không? Con mới nhận thấy ra rằng, chính những suy nghĩ thường ngày của mình xung đột lẫn nhau, nó sẽ giết mình. Việc gì qua rồi cho qua, chỉ biết sống thực tại hiện tiền. Thay vì đấu tranh với những suy tưởng vớ vẩn trong đầu thì mình tự chiến thắng mình, vượt lên chính mình bằng những việc làm thiện lành. Chính nhờ những việc thiện lành cho bản thân, gia đình, xã hội là phương pháp giúp cho thân mình thì khỏe và tâm không bận rộn gì với những suy nghĩ vớ vẩn không thực tế, hay những lo lắng bất an trước những nghịch cảnh va chạm trong đời sống hằng ngày. Con chú ý đến thân thể mình càng ngày suy dinh dưỡng yếu sức vì trong 60 năm qua con không hề thấy ra mình cần ăn uống như thế nào cho có sức khỏe mà chỉ chạy theo khẩu vị những món ăn ngon và ăn no quá sức làm việc của bao tử hay thận nên phát sinh ra nhiều chứng bệnh. Như ở tuổi 60 của con hễ ăn uống gì thì 1 chốc buồn ngủ cả nửa tiếng đồng hồ. Con xin hỏi Sư, như vậy người già chỉ ăn và ngủ? Khi con ăn nhiều, ngủ nhiều thì rất khó hoạt động và suy sụp sức khỏe rất nhanh. Xin Sư cho một lời chỉ dạy cách sống tốt cho 1 người già. Chúng con cảm ơn Sư. Ngày 8-7-2016.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, xin Thầy cho con biết trong từ “Từ bi” có nghĩa “ai” trong đó không? Con cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời