Kính trình thầy,
ÁNH ĐẠO VÀNG
Muốn tâm được đại định
Không biết buồn, biết vui
Như cây khô, gỗ đá
Lạc vào cảnh thiên ma
Đâu ngờ định tự tánh
Tâm bình thường là đạo
Tánh giác hằng sáng soi
Ngay đó ánh đạo vàng.
Kính bạch Thầy!
Dạ thưa Thầy, cái thấy của con như thế này: Có 2 dạng nhất tâm: Một là cố gắng nhất tâm (có ý đồ của bản ngã). Hai là tâm tự nhiên trọn vẹn là một. Xin Thầy từ bi chỉ dạy!
Thành kính đảnh lễ Thầy!
Đúng như vậy. Đó cũng là sự khác biết giữa nhất tâm của định an chỉ trong thiền hữu sắc, vô sắc với nhất tâm của chánh định, trọn vẹn tự nhiên hay an nhiên tự tại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính bạch trên Sư Ông,
Xin Sư Ông cho con hỏi là phải chăng lời khuyên: “nên ráo riết làm sạch tâm trí để tiến tới an lạc” như một câu hỏi nêu dưới đây vẫn rơi vào thiền định Sắc giới hay Vô sắc giới gì đó, và chưa phải là sự giác ngộ 3 yếu tính của Pháp ạ?
Nguyện chư tăng, tu nữ và cư sĩ được trọn thành Phật đạo.
Phải. Càng “ráo riết làm sạch tâm trí” để đạt được an lạc càng trở ngại cho tâm thái “xả ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh” ngay đây và bây giờ. Vì vẫn còn hữu vi, hữu ngã.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy!
Con đọc bài của một vị Sư nhưng con có chút chưa thông, con mong Thầy khi thị.
Sáng nay con có đọc một bài chia sẻ của một vị Sư về “Những hiểu lầm của Đạo Phật” trong đó có một điều sau, con xin trích dẫn nguyên văn “Từ thiện xã hội: Đạo Phật có những sinh hoạt từ thiện xã hội nhưng không coi từ thiện xã hội là tất cả, để hy sinh cuộc đời đầu tròn, áo vuông một cách uổng phí. Đạo Phật còn có những sinh hoạt cao cả hơn: Đó là giáo dục, văn hoá, nghệ thuật, tu tập thiền định và thiền tuệ nữa. Từ thiện xã hội thì ai cũng làm được, thậm chí người ta còn làm tốt hơn cả Phật giáo, ví dụ như Bill Gates. Còn giáo dục, văn hoá, nghệ thuật của đạo Phật là nền tảng Mỹ Học viết hoa (nội hàm các giá trị nhân văn, nhân bản) mà không một tôn giáo, môt chủ nghĩa, một học thuyết nào trên thế gian có thể so sánh được. Và đây mới là sự phụng hiến cao đẹp của đạo Phật cho thế gian. Còn nữa, nếu không có tu tập thiền định và thiền tuệ thì mọi hình thái sinh hoạt của đạo Phật, xem ra không phải là của đạo Phật đâu!”
Con được biết thiện định có trước thời Đức Phật và Thầy cũng giảng về những nguy hại của thiền định. Vậy những điều trên có gì mâu thuẫn với nhau không ạ, con ngẫm nghĩ mãi mà vẫn chưa thông!
Con cám ơn Thầy!
– Đâu là tứ thiền bát định thuộc định an chỉ (concentrated) – tập trung vào một đối tượng để an trú tâm trên đối tượng đó. Định này vẫn còn trong phạm vi sắc giới và vô sắc giới định, không phải là chánh định trong Phật giáo, vì chúng trở thành 2 kiết sử sắc ái và vô sắc ái, trở ngại cho sự giác ngộ giải thoát hoàn toàn.
– Đâu là chánh định trong Bát Chánh Đạo, hay trong Tam Vô Lậu Học – Giới, Định, Tuệ. Định này không dao động (unshakable) hay an tịnh (peaceful) trước mọi đối tượng pháp thế gian: Được-mất, hơn-thua, thành-bại, vui-khổ, khen-chê, vinh-nhục v.v… nên vẫn luôn trọn vẹn với khoảnh khắc đang là. Định này một Phật tử chơn chánh đương nhiên là có.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ con xin chúc Thầy nhiều sức khoẻ ạ.
Dạ thưa Thầy xin Thầy chỉ cho con là khi nào thì hành giả nên tu Thiền Định. Và khi nào thì nên từ bỏ ko tu Thiền Định ạ. Con xin Thầy chỉ cho con ạ.
Thiền định thì lúc nào cũng cần, nhưng phải là chánh định chứ không phải định hữu sắc, vô sắc (tứ thiền bát định) mà Bồ-tát Siddhattha đã từng hành theo ngoại đạo và thấy không đưa đến giác ngộ nên đã bỏ.
Chánh định là định luôn kết hợp với giới và tuệ trong “tam vô lậu học” mà thiền minh sát thể hiện trong tinh tấn chánh niệm tỉnh giác hay trong thận trọng chú tâm quan sát v.v… Định này mới là chánh định.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ con kính đảnh lễ sư ông, sư ông cho con hỏi. Có vị sư ngồi thiền trong chánh điện, theo lời kể của sư là sư nhìn tượng Phật bằng gỗ rồi nhắm mắt lại thì tự nhiên có hào quang phát sáng. Bạch sư ông ngồi thiền như vậy có đúng không ạ? Con thành kính tri ân sư ông.
Đó là hành theo thiền định. Tập trung nhìn vào một đối tượng lâu thì khi nhắm mắt lại thấy đối tượng trở thành ánh sáng gọi là paṭibhāga nimitta (quang tướng), nếu tiếp tục lấy quang tướng này làm đối tượng để tập trung tâm thì sẽ đắc định. Nhưng đây là định sắc giới, không phải chánh định trong bát chánh đạo.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, khi giác ngộ ra luật nhân duyên, con thấy không có việc gì để làm. Từ đó đến nay con thấy tâm thường có một lực xả thường trực.
Nhưng gần đây con thấy tâm xả này cũng là một loại trói buộc cần vượt qua. Chính nó ngăn che sự trong sáng và làm tâm mất tự do, dù cho con cảm thấy nó có sự tĩnh lặng.
Thưa thầy, đây có phải cái gọi là yếu tố xả trong định hữu sắc, vô sắc thầy thường nhắc tới không thưa thầy?
Phải. Tâm xả có hai loại: Một là buông xả không dính mắc nên tâm được rỗng lặng trong sáng (đây là xả trong thất giác chi). Hai là tâm xả trong định sắc, vô sắc thì còn dính mắc trong sắc ái và vô sắc ái. Nếu tâm con xả nhưng vẫn sáng suốt ứng duyên đối cảnh thì không sao.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy, thầy cho con hỏi trong khi ngồi thiền có một ngày nọ toàn thân run giật như có dòng điện chạy qua, sau đó con thấy một hào quang vàng sáng, từ đó bay ra các chữ Phạn và còn nghe có tiếng nhạc lung linh,..hiện tượng này chỉ kéo dài khoảng hơn 1 phút… khi con muốn quan sát nhiều hơn thì nó biến mất.
Hiện tượng này khi thiền là gì, thầy có có thể lý giải tại sao không ạ?
Ps: con biết là thiền là buông bỏ không chấp thủ, không mong cầu.