Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tự nhiên & vô tâm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Khi con thấy ra được những khái niệm, quan niệm (mình nghĩ là, tưởng là, cho là, chắc là, muốn phải là…), kể cả những kết luận (à thì ra là như vậy!) mà con luôn đeo bám, không có những ý niệm đó xen vào nữa thì cái thực tại đang là sẽ tự nhiên hiển bày. Vì có những lúc con thấy mình chỉ trọn vẹn bằng nỗ lực ý chí của bản ngã, rồi tìm kiếm cái thực tại như một đối tượng bên ngoài. Con nhiều khi thấy bản ngã còn mạo danh tánh biết nữa, tức là có một “mình” đang thấy, hay “mình” đang trọn vẹn. (Con thấy chiêu này cũng giống cái tính cướp công của pháp mà Thầy hay dạy). Khi thấy ra và không còn bị những tư niệm xen vào nữa, thực tại sao thì trả lại vậy, con cảm thấy những lúc đó thật sự rất tự do, có gì đó vượt ra ngoài những gì bấy lâu con cho là khổ. Rồi trong sinh hoạt cuộc sống, con thấy đúng là không cần có cái ý thức của bản ngã điều khiển, ràng buộc (cho là bản thân mình đang làm gì đó) mà vẫn có thể làm, lại còn nhẹ nhàng hơn, cứ làm tự nhiên không có thấy uể oải nữa. Và điều cuối cùng, điều này con chỉ cảm thấy trong thoáng chốc, rất mạnh mẽ, nhưng con lại không rõ phải diễn đạt ra sao. Khi đó con đang nghe Thầy giảng ví dụ con sóng và nước. Khi Thầy nói con sóng lo là khi nó chết nó về đâu mà không biết bản chất nó là nước. Thì con chợt thấy trong con cái sợ chết, cái muốn tái sanh chỗ lành…, rồi tự nhiên liền đó con không còn cảm giác lo lắng, bất an không biết khi chết đi về đâu, không còn băn khoăn, không quan trọng về luân hồi sinh tử. Bỗng nhiên con thấy “con” có luân hồi hay không không phải là vấn đề gì để giải quyết. Mọi thứ vận hành ra sao thì cứ để tự nhiên nó vận hành vậy. Nhưng điều này thật khó diễn tả, thưa Thầy. Con xin trình Thầy những điều con thấy trong thời gian qua. Nếu con có vướng kẹt chỗ nào, kính xin Thầy từ bi chỉ lỗi và dạy bảo. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch thầy! Con đã tìm hiểu và theo Đạo Phật được hơn 3 năm. Nhưng đến gần đây con cảm thấy không có nhu cầu thậm chí không muốn tiếp xúc, nói chuyện với đám đông là những người cùng nơi công tác hoặc chính họ hàng trong gia đình mà chưa đủ duyên biết đến Đạo Phật. Con nhận thấy rõ ràng sự suy nghĩ và tư duy của con khác hẳn họ, trái ngược luôn với số đông. Khi đến cơ quan, con chỉ muốn ngồi vào làm việc cho đến hết giờ thì về, không có nhu cầu tán gẫu, tụ tập ăn uống. Nhiều khi trong thảo luận, con đưa ra những ý kiến trái ngược với đám đông (đại đa số) nên không được ủng hộ. Mà con cũng chả quan trọng việc mọi người có ủng hộ mình hay không. Con chỉ tập trung làm hết mình phần việc của mình. Con muốn sư giải đáp giúp cho con, vậy con có vấn đề gì không ạ?

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, mấy hôm nay con tiếp tục thực hành như lời Thầy dạy, ngày ngày vẫn nghe pháp thoại của Thầy để xem mình còn vướng mắc nào không. Con nhận ra lúc trước khi con hành Thiền theo phương pháp, trong đó có 1 kỹ năng là trước khi nói hoặc viết điều gì con quan sát tâm rất kỹ trong khi viết, sau khi viết xong thì con quay ra làm chuyện khác để tạm quên điều đó rồi quay lại đọc với tâm hoàn toàn mới, từ đó con cắt gọt được nhiều đoạn mình viết do phô trương bản ngã hoặc khoe khoang, lan man hoặc chỉ trích một ai đó/điều gì đó mà đoạn đó không cần thiết. Nhờ quan sát tâm kỹ cho nên khi viết ra đoạn văn rất khúc chiết và đúng vấn đề cần nói. Nhưng bên cạnh đó con thấy phương pháp thực hành cũ làm cho mình quá chậm, quá kỹ trong mọi tình huống và không ít trong đó là lo lắng về hình ảnh của cá nhân, của bản ngã. Khi hành buông xả thì tâm con nhanh hơn, chính vì vậy nên cũng nhiều lúc để bản ngã nói mà không kịp nhận ra, chỉ sau khi dứt lời/viết mới nhận ra và tự điều chỉnh. Nhưng đồng thời con cũng nhận ra là con ít bị kẹt hơn vào việc quan tâm đến việc người ta nghĩ gì về mình, vì con tự biết là mình đã nhận ra lời nói, hành vi của mình chưa đúng tại thời điểm đó rồi, và con của giây phút này khác với con của giây phút trước. Con đang phân vân là con cần chậm lại hơn hay vẫn cứ giữ nguyên tốc độ như hiện tại, vì con thấy cả 2 cách đều có hay dở của riêng nó. Nhưng con có phần thích cách mới hơn vì con thấy mình ít bị kẹt lại do mình theo pháp kịp, còn việc đúng sai thì con nghĩ pháp tự điều chỉnh. Và con có niềm tin là sau này mình sẽ vẫn giữ theo đúng tốc độ của pháp nhưng vẫn nói năng đủ thận trọng. Con xin Thầy cho con lời khuyên. Con cũng còn nhiều thắc mắc nữa nhưng con sẽ trình với Thầy sau ạ. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con là người hôm bữa trình pháp về việc loay hoay trở về trọn ven tỉnh thức. Chắc con sẽ không loay hoay nữa. Sau bài trình pháp với thầy hôm đó con vẫn cứ thử nhiều cách nhằm trở về. Nhưng vẫn bị căng thẳng, con có xu hướng muốn ý thức được mình mọi lúc. Vì con thấy có những lúc con không cảm nhận được mình. Nhưng hình như vậy cũng chưa đúng lắm. Mấy ngày gần đây con thấy là nếu cần biết thì tâm sẽ tự biết, không cần muốn biết. Như là con ngủ tâm nó diễn biến ở mức độ nào đó. Hoặc là lúc con đang “quên mình” thì nhớ ra mình cần quay về… chắc khi nào cần nhớ thì sẽ nhớ ra. Chứ con cứ bị căng cứng hoài khi cố gắng. Con thử tiếp vậy. Con kính đảnh lễ tri ân thầy. Học đạo thật là vui Tới, lui, tới lui hoài Vậy thôi ta đừng bước Thấy đường khỏi tối thui. Con xin dâng thầy bài thơ con cóc của con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin kính đảnh lễ thầy. Trong quá trình con thực hành trở về trọn vẹn tỉnh thức con thấy có vài điểm sau. Có khi đang không ý thức được mình thất niệm con tự nhiên thấy mình đang thất niệm, khi đó con loay hoay trở về với chánh niệm. Khi có ý muốn trở về với chánh niệm con không thể nào trọn vẹn được. Cứ có cái gì đó khiến con không hoàn toàn thoải mái được. Như là con thấy mình căng thẳng, con tự nhủ, buông ra, buông ra để hết căng thẳng. Nhưng tự nhủ vậy con vẫn không buông được. Ngoài tự nhủ buông buông con còn loay hoay nhiều cách khác nữa. Nhưng đôi khi con cảm thấy mình buông được thật, cảm thấy như được nhẹ nhàng dù những suy nghĩ vẫn tiếp tục. Lúc đó con cảm thấy trọn vẹn ở một chừng mực nào đó. Đôi khi trong lúc nghĩ mình đang trọn vẹn con nhớ lại lời thầy là đừng kết luận điều gì cả. Lúc đó có hai trường hợp xảy ra. Một là con kệ, cứ để yên, cứ xem như việc nhớ đến lời dạy của thầy là vậy. Con có chủ ý để yên. Hai là con mất trọn vẹn. Con đo lường trọn vẹn hay không bằng cảm thọ nơi thân khi những suy nghĩ đó nảy sinh. Con chưa biết đúng là đâu, con chỉ biết mình chưa đúng ở đâu đó. Thưa thầy con có đang gặp lỗi gì không ạ? Con kính đảnh lễ thầy. Nhân tiện thầy cho con hỏi chùa mình đã nhận đóng góp để xây Liêu Cốc chưa ạ?

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy! Khi con trở về thân và tâm thì thấy mọi thứ rất rõ ràng trong sáng, yên bình, các suy nghĩ ít khởi lên. Nếu có, con biết thì nó dừng lại ngay. Khi đó con thấy, nghe rất rõ ràng cảnh vật xung quanh. Từ nơi thân ra ngoài rất trong sáng. Nhưng con có cảm giác có một cái gì đó “đọng lại” ở đầu và ngực, con thấy nằng nặng ở đó, cái đó giống như cái mà con hay dùng để chú ý mọi việc thì phải. Con không biết “trở về” như vậy có đúng không? Con nghe mãi mà chưa hiểu lắm “trọn vẹn với thực tại” là khi đó mình làm những gì? Con có cảm giác cái mà mình dùng để biết thân, thọ, tâm, pháp chính là cái “chú ý” mà hằng ngày con hay dùng để làm việc hay làm gì đó. Xin thầy chỉ dùm con. Con cảm ơn thầy nhiều!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa sư ông, Con có nghe Sư ông hướng dẫn về cách thực hành thiền, trong đó có phần sư ông nói là phải ‘vô tâm’ để trả lại trạng thái tự nhiên. Con có phần chưa rõ là thường thì tâm con luôn có tập khí ‘muốn’ làm theo ý mình và tập khí ấy thường khởi lên lúc con thực tập thiền, nó thường làm con cảm thấy nặng nề mặc dù con cũng nhận biết sự có mặt của nó, nhưng nếu để cho ‘vô tâm’ trong lúc thiền như Sư ông nói mới cảm nhận mọi thứ tự nhiên thì con lại có cảm giác như mình đang chồng lên thêm một cái ‘muốn’ lên cái ‘muốn’ trước. Con có thể đã chưa hiểu rõ lời sư ông hướng dẫn. Kính mong sư ông giúp đỡ. Cám ơn Sư ông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy, Con cảm nhận được thân tâm nhẹ nhàng trong sáng lạ thường; con cảm nhận tâm như mặt trời rực sáng soi chiếu các tâm hành, niệm khởi nhỏ nhiệm… khi các căn tiếp xúc với lục trần & chúng nó như những đám mây mờ nhạt, làn sóng gợn nhẹ che khuất mặt trời sinh lên rồi tan biến. Đôi khi con nhận ra sự tham đắm cố níu lấy của bản ngã đối với các trạng thái an lạc, nhẹ nhàng, và tò mò thắc mắc… nhưng rồi nó cũng tan biến. Tâm con nhận ra điều này và nó không trụ vào đó nữa, mà chỉ ung dung tự tại nhìn chúng. Con luôn nhớ lời thầy đã dạy, không tham đắm, không bám víu, chỉ thấy thôi là được. Con hành như vậy đúng không? Thầy từ bi chỉ bảo cho con ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, trong bài thơ của Phật hoàng Trần Nhân Tông có câu “Trong nhà có báu thôi tìm kiếm, Đối cảnh vô tâm chớ hỏi thiền”, ý chỉ Ngài tu hành đã thấy được đạo. Mà một vị thiền sư khác lại dạy “Chớ bảo vô tâm là thấy đạo, vô tâm còn cách một bờ rào”. Như vậy là sao ạ? Con cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời