Trước con kính chúc Thầy luôn luôn bình an để phục vụ chúng sanh còn mê muội.
Khi 5 căn tiếp xúc với năm trần mà hằng tỉnh tại và sáng suốt thì ngay tại đó có phải là thấy Niết-bàn hay không? Mong Thầy chỉ dạy.
Khi tâm vô minh ái dục (tập đế) thì thấy sinh tử luân hồi (khổ đế), khi tâm thanh tịnh trong sáng (đạo đế) thì thấy Niết-bàn tịch tịnh (diệt đế). Thấy được Sự Thật này gọi là giác ngộ tứ Thánh đế.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
MÔ PHẬT! Khi con nghĩ tưởng là không thật, nhưng sự nghĩ tưởng (tập đế) xảy ra dẫn đến đau khổ (khổ đế) là thực, vậy cái thực này ta có thể gọi là thật tánh pháp của nó không ạ? Khi ta biết rõ chân thật của nghĩ tưởng (KHÔNG THẬT) là cái nhân sinh đau khổ (thật) thì ta tự giác không nghĩ tưởng nữa (đạo đế) nên không đau khổ nữa (diệt đế), đúng không ạ? Mong SƯ hoan hỷ.
Con hiểu bốn Sự Thật như vậy là tốt lắm. Còn thực tánh là bản chất tự có của một pháp chứ không bị nhận thức qua khái niệm chế định của tưởng tri. Khổ tự nó là thực tánh nhưng khi qua “người chịu khổ” thì đã trở thành khái niệm.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính bạch Sư Phụ,
Cốt lõi, nền móng căn bản của giáo pháp đức Phật là Tứ Diệu Đế phải không ạ?
Sự Thật mà Đức Phật giác ngộ chính là Tứ Thánh Đế (Bốn Sự Thật).
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ Thầy!
Thưa Thầy con có 2 câu hỏi, xin Thầy từ bi chỉ bảo cho con.
1. Chữ “khổ” trong Tứ Diệu Đế và trong tam pháp ấn có phải cùng một nghĩa không hay có sự khác nhau?
2. Công việc của con làm con luôn bất an, không thích hợp với tính cách của con. Con muốn chuyển công việc khác nhưng con băn khoăn không biết chuyển như thế có phải là trốn tránh thực tại không, không chịu học bài học từ cuộc sống không?
Con xin cảm ơn Thầy!
1) Khổ trong Tứ Diệu Đế là Khổ Đế do Tập Đế tạo ra. Trong tam pháp ấn khổ có nghĩa rộng hơn, bao hàm cả cái khổ tự nhiên không do Tập Đế tạo ra. Thí dụ một vị Alahán không còn tập đế khổ đế nhưng vẫn còn cái khổ của đói no, nóng lạnh v.v…
2) Thay đổi hay không chỉ là duyên (điều kiện) bên ngoài, điều chính yếu là con học được gì trong sự thay đổi hay không thay đổi đó. Mỗi môi trường (duyên, điều kiện) có bài học riêng của nó, nên không học mặt này thì cũng phải học mặt khác thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy! Có phải chỉ nhận biết Tập đế, Khổ đế, Diệt đế, Đạo đế khi vắng bóng cái Ta, chỉ có sự nhận biết đơn thuần, rõ ràng, trong sáng, không qua ngôn ngữ?
Phải con. Qua ngôn ngữ, khái niệm thì không còn là thực tánh chân đế nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa sư ông Đức Phật là người tỉnh thức. Nhưng con không hiểu Phật tỉnh thức những gì? Ngài tu theo Thiền Tịnh hay Mật hay tu cách nào để tỉnh thức? Con chân thành cảm ơn Sư ông.
Trước khi giác ngộ đức Phật tu đủ cách, cuối cùng Ngài thấy tu gì cũng sai, chợt nhớ hồi còn bé thơ không tu gì cả mà tâm hồn nhiên trong sáng thấy gì cũng hồn nhiên trong sáng nên không khổ gì cả. Từ đó Ngài giác ngộ ra rằng: Khi tâm trong sáng hồn nhiên đó chính là Đạo đế, Đạo đế liền thấy ra Diệt đế nên chẳng có khổ gì cả. Nhưng khi tâm không trong sáng thì ham muốn khởi lên, đó chính là Tập đế, Tập đế sinh ra Khổ đế nên mới chuốc lấy phiền muộn khổ đau thế thôi. Đó là Bốn Sự Thật rất hiển nhiên mà không ai thấy được nên họ cứ mãi trầm luân trong biển khổ. Thì ra, tâm vốn thanh tịnh trong sáng, pháp vốn tịch tịnh tự nhiên, chỉ cần tỉnh thức, buông mọi kiểu tu toan tính, nỗ lực, tìm cầu, khổ luyện… thì ngay đó tâm liền chói sáng (Pabhassara Citta), ở đó tâm vốn không sinh, không hữu, không tác, không thành nên liền thoát khỏi mọi ý đồ sinh hữu, tác, thành của vô minh ái dục. Tỉnh thức là thế đó con!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa sư ông xin sư ông giải thích cho con:
– Sau khi chết còn hay hết. Nếu hết thì tu hành (dù tu cách gì đi nữa) có ích lợi gì? Nếu còn thì còn gì, con người hay con vật đi về đâu?
– Đời sống con người so với cái bao la vô cùng của vũ trụ như điển chớp như bóng bọt. Thật tình con không thể biết được ý nghĩa và mục đích của đời sống con người là gì?
– Mỗi loài đều có cái nhìn về mọi sự vật khác nhau. Cái nhìn đó được chồng chéo bởi nhiểu tư tưởng, nghĩ suy, thành kiến… Như vậy sự vật xuyên qua cái nhìn của từng loài bị bóp méo không đúng sự thật. Do đó sinh ra khổ đau, hạnh phúc (những điều này không đúng). Dù cho mình có quan sát, chỉ quan sát đơn thuần thân, tâm và cảnh vật thì trong cái quan sát này tưởng chừng như chỉ đơn thuần quan sát vẫn còn vướng. Như khi con người nhìn cái ly chỉ biết cái ly thì đó cũng đã bị kiến thức chồng lên trước đó (trong khi con bò, con kiến khi nhìn thấy cái ly chúng sẽ chẳng biết gì). Khi nghe, thí dụ nghe nhạc hay nghe kinh, nghe khen, chê thì chẳng qua là nhiều loại sóng âm tác động vô tình vào tai. Vậy mà con người sinh ra vui buồn khác nhau. Kính xin sư ông hướng dẩn con một cái nhìn, nghe, ngửi, nếm… đúng với sự thật.
Con xin cảm ơn sư ông.
Xem câu trả lời
Chẳng ai trả lời được những vấn nạn của con, và dù có thì cũng chỉ là những thông tin làm mù mờ thêm sự thật. Đạo Phật không đáp ứng những điều đó, con muốn hiểu đạo Phật thì chỉ nên chiêm nghiệm Bốn Sự Thật (Tứ Diệu Đế) thôi. Bốn Sự Thật ở trong con nên chỉ cần trở về trọn vẹn tỉnh thức với chính mình là con có thể thấy được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy.
Khi một người bị lưỡi dao làm bị thương có hai trường hợp xảy ra khiến cho người không cảm thấy đau đớn đó là: hoặc là lưỡi dao chém vào cơ thể quá sắc, quá ngọt khiến không kịp cảm giác đau, hoặc do công phu của người bị thương đạt đến mức có thể tự điều phục xem vết thương ấy như không có!
Cũng vậy, khi một người bất chợt có sự đổ vỡ lớn và hụt hẫng trong lòng mà họ vẫn rất tỉnh không đau khổ thì có thể giải thích như trường hợp vết thương thể xác không ạ?
Nếu có tồn tại sự kiềm chế trong tâm người ấy thì không bàn ở đây vì đó cũng là cách ứng xử tốt trong cuộc sống.
Tuy nhiên nếu khả năng không có sự kiềm chế thì sự xả ly nhanh chóng thoát khỏi mọi sự đau khổ ràng buộc khiến trở nên tỉnh táo như vậy có thể nào tồn tại trong một người có đời sống thiên về tình cảm chăng hay chỉ người có “máu lạnh” mới làm được?
Con thành kính tri ân Thầy.
Kính chúc Thầy ngày cuối tuần an lành.
Xem câu trả lời
Vấn đề không phải ở chỗ có đau hay không đau, hoặc có kiềm chế được cơn đau hay không được, bởi vì nếu vậy thì chỉ cần uống thuốc giảm đau, hoặc chích thuốc mê, thuốc tê gì đó là xong. Trong sự tu tập của Đạo Phật thì dù đau hay không vẫn không sinh ảo tưởng về cảm giác đó, tâm vẫn trở về trọn vẹn trong sáng với cảm giác đó để thấy nó như nó đang là hay nói cách khác là thấy rõ bản chất vô thường, khổ-lạc-xả, và vô ngã của nó, mà không sinh thêm cái khổ tâm lý – khổ khổ do muốn kiềm chế cảm giác đau gọi là phi hữu ái, hoại khổ do muốn giữ lại cảm giác lạc gọi là hữu ái và hành khổ do muốn tìm cảm giác tốt hơn cảm giác xả gọi là dục ái. Vậy tu tập không phải là kiềm chế cảm giác đau mà là loại bỏ tà kiến và tham ái của cái Ta ảo tưởng về cảm giác đó mà thôi.