Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tự biết mình

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy cho con được trình pháp, Con thấy mỗi lần con nghe tin tức thời sự trên ti vi, dù con đang làm việc khác như tập thể dục. Con thấy từ tin tức này đến tin tức khác làm cho con tò mò nghe ngóng và kèm theo các cảm vui buồn, lo lắng, sợ hãi, bất an… Con cố tập nghe như không nghe thì nó càng chú ý đến mấy cái tin đó hơn. Con nghĩ các tin tức này tác động đến bản năng tò mò và tự vệ của con người nên cần né nghe phải không thầy? Con xin cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa thầy, trước giờ con vẫn đang thực hành theo những gì thầy dạy, đó là quan sát thân tâm và suy nghĩ của mình. Chỉ là trong hôm nay con đã có lúc nói năng và hành động theo tập tính xưa cũ. Lúc sau, khi nhìn lại vài hơi thở, nhìn lại việc vừa xảy ra, con không hiểu vì sao mình lại vô thức mà hành xử như vậy nữa. Xong con mới nghĩ, có phải chăng con đang thiếu gì đó, kiểu như con thiếu một hoạt động để rèn luyện và giúp bản thân luôn giữ tỉnh thức, tinh tấn, để không hành động vô thức như vậy nữa. Con vẫn đang phân vân và nhìn nhận lại suy nghĩ này thầy ạ. Mà Liệu ý muốn của con về việc có thể từ bỏ những tập tính thói quen xưa cũ này có đang đi chệch ra khỏi lời thầy dạy hay không thưa thầy? Con muốn thay đổi những tập tính cũ là bởi vì khi theo nếp cũ con có thể làm tổn thương những người xung quanh, mà viêc làm tổn thương người xung quanh sẽ khiến con rất đau khổ thưa thầy. Nhiều khi con thấy sợ mà dần dần chỉ muốn ở một mình. Con thật không còn muốn gây đau khổ cho ai nữa. Con phải làm sao tiếp theo đây thầy ơi?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHÂT Con kính xin đảnh lễ Thầy ạ, mấy tuần qua con đang trải nghiệm trong pháp hành, đầu óc của con khi gặp chuyện gì không hiểu sao tự động suy nghĩ, phân tích, đi theo chiều hướng mong muốn, mà vẫn chưa trong thấy chỉ có thấy. Con đang phải trả giá cho những sai lầm này của mình. Con rất biết ơn pháp và các bài pháp của Thầy đã giúp con thấy ra lỗi sai này của mình. Con thành kính tạ ơn Thầy. Năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến, con kính chúc Thầy luôn an lạc, mạnh khoẻ, trụ thế dài lâu ạ để đệ tử chúng con được nương nhờ. Kính thư, Con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Con đã nghe pháp thầy được gần 1 năm. Hầu như ngày nào con cũng nghe và nhờ có những điều thầy chỉ ra mà con sống nhẹ nhàng với những sự đổi thay hơn trước, và quan trọng là hướng về rõ biết mình nhiều hơn là tìm câu trả lời ở bên ngoài. Con xin tri ân thầy, điều này con muốn tự nói với thầy nhưng tâm tư ngại làm phiền thời gian quý báu của thầy nên dù ở cùng TPHCM nhưng con chưa bao giờ đến đảnh lễ thầy. Hôm nay sắp hết năm cũ, lòng con lại nổi lên nỗi biến động không nguôi, trong tâm con vẫn có khúc mắc mãi chưa cởi bỏ được. Đó là vướng mắc với hoàn cảnh gia đình. Con từ nhỏ sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ con đều đi nước ngoài làm việc nên với thời thế đó đã gây dựng được nhiều tài sản. Tuy nhiên, từ năm con lên 6 đã xa cha mẹ và sống với ông bà ngoại, thiếu thốn tình thương. Khi cha mẹ về việt nam là lúc con 12 tuổi, từ lúc đấy đến nay là 18 năm tròn với bao biến cố. Em trai con mới 4 tuổi đã mất vì ung thư. Gia đình con liên tiếp phá sản, rồi gây dựng lại được, rồi lại phá sản. Tổng cộng 4 lần. Và lần cuối cùng không thể vực dậy được, đã mất nhà (đây là căn nhà thứ 2 mà con đã cố gắng cùng mẹ con trả góp để mua cho cha mẹ ở, căn nhà đầu tiên đã mất từ lần trước). Hiện bố mẹ con 50 – 60 tuổi nhưng phải đi ở nhà thuê với số tiền tiết kiệm ít ỏi trong tay. Thầy ơi, khi con vừa ra trường, con đã cố gắng kiếm tiền để cho mẹ chữa bệnh, mua nhà và đỡ đần kinh tế cho mẹ con vì con rất thương mẹ, con thương cho cuộc đời đầy sóng gió của mẹ con. Nhưng giờ đây, công việc của con cũng không còn suôn sẻ, con mất phương hướng trong công việc, tự nhiên mất ý chí phấn đấu, mất đi cảm giác muốn làm. Con muốn giúp mẹ con, nhưng không cách nào nữa. Giờ con đã sắp sang tuổi 30, số tiền con kiếm được xưa đã phụ giúp gia đình qua cơn lao đao gần hết. Con chưa lập gia đình và dù nhiều người theo đuổi nhưng con luôn có điều gì đó ngại ngùng, con không dám lập gia đình vì trong lòng con luôn trĩu nặng cảm giác về hoàn cảnh của mình. Con cảm thấy mình bất lực vì không thể giúp được cha mẹ như xưa, và thấy mặc cảm vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Con đã cố vẫy vùng, thử làm đủ nghề, học đủ thứ, nhưng hiện tại không có gì đi đến đâu mà tuổi tác cứ lớn dần, và dường như mọi nỗ lực của con đều không có kết quả. Mỗi lần về quê, nhìn cha mẹ sống trong cảnh khổ. Con đau khổ và bất lực. Như lời thầy dạy, con vẫn trọn vẹn với cái khổ của mình. Nhưng trong cơn khổ đau này, con vẫn muốn tìm đến thầy xin một lời cho con sáng rõ hơn bởi có thể mắt con còn nhiều bụi quá, tâm con giờ chỉ thấy khổ đau lên cuồn cuộn mà không thấy lối ra. Con mong được thầy hồi đáp. Con biết ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Hôm qua con có xin Thầy dạy cho một câu để tiếp tục tu học, nhưng chưa được Thầy hồi âm. Con biết ơn Thầy dù Thầy chưa hồi âm cho con vì nhờ vậy mà con đã biết tự thân vận động. Khuya qua con không ngủ được, trong khi đợi thư Thầy, con lên đây đọc tiếp được rất nhiều câu hỏi. Nương theo đó, con đã tự vấn lại chính mình như nói chuyện với một người bạn. Bản thân con bị mắc kẹt trong quá khứ, thật khó cho Thầy khi phải chỉ đường cho con ra khỏi mê cung của chính con. Con đã tự an ủi mình và thử một con đường khác: nếu con sợ mình nói ra sẽ mang tội/sợ ngã mạn, tự cao, con sẽ nói với tâm hoà ái hết khả năng có thể, thận trọng nhìn lại tâm mình, cái gì biết nói biết, không nói không. Nếu con sai thì Pháp tự hiển bày cho con thấy lại Sự Thật. Con cảm ơn Thầy và kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con kính đảnh lễ Thầy! Dạ thưa thầy! Ngày nay các nhà khoa học vẫn mò mẫm trong việc khám phá vũ trụ, nhưng vẫn chưa chứng minh được nhiều mà chỉ là những lý thuyết, họ chưa biết vụ nổ big bang là gì, chưa biết vũ trụ thực sự rộng lớn bao nhiêu,… Và con nghĩ con lẽ con người cũng không bao giờ khám phá được những bí ẩn của vũ trụ này hết được, vì hướng đi khám phá ra bên ngoài không phải là hướng đi thực sự mà con người có mặt trên cuộc đời, chỉ khi nào họ thực sự tìm về với bên trong chính mình. Và đến cuối cùng là giác ngộ thì mới có thể thấu triệt chính mình cũng như thấu triệt mọi thứ trong vũ trụ này. Con đã hiểu một phần nào đó vì sao Đức Phật lại không muốn nói về vũ trụ khoa học, mặc dù với cái thấy của một đấng Toàn Giác đó không là vấn đề: “Cái Như Lai biết như lá trong rừng, còn lá trong lòng bàn tay là những gì Như Lai thuyết giảng”. Vì Ngài hiểu rằng sự tò mò của con người rất lớn + tầm hiểu biết ít ỏi của họ (thậm chí hiểu biết đó đa phần là đo suy đoán, suy luận hơn là thực sự thấy). Nếu Ngài nói khoa học vũ trụ thì họ sẽ chỉ mải miết tìm cách hiểu được khoa học vũ trụ hơn là tu tập, thậm chí có thể dẫn đến điên loạn… Vì chỉ có cái thấy của bậc Giác Ngộ hoàn toàn mới thấu triệt được điều đó, còn con người khi nào còn lao ra bên ngoài khám phá thì chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Mong Thầy chỉ dạy thêm! Dạ con xin cám ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Thầy, Thầy ơi, con thấy ra cuộc sống này thật hối hả, nó liên tục bắt ta phải chạy theo. Khi chạy theo nó, ta biết ta chạy theo, thậm chí mất niệm luôn nhưng không chạy theo sao được? Đủ thứ nó ràng buộc, lôi ta đi, bắt ta phải đi. Con chạy theo, con có biết đang chạy theo nhưng thật khó có thể buông bỏ vì sống đâu chỉ có bản thân mà còn gia đình. Con gần đây bị rối loạn tiền đình, không biết bệnh do đâu, có thể là do không an trú được trong thực tại, cứ bị cuốn đi. Như con đã giải bày, con không thể dừng lại mà con cứ chạy theo nhưng con biết con chạy theo, dừng lại con biết con dừng lại. Con hy vọng với pháp này con sẽ an ổn hơn để đối mặt vô tâm với cuộc đời này. Nhân dịp Tết đến xuân về, con kính chúc Thầy và tất cả thật nhiều sức khỏe, an lành. Con có chút tịnh tài cúng dường xin Thầy hoan hỉ nhận. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy ạ! Thưa thầy, biết tin thiền sư Thích Nhất Hạnh viên tịch lòng con rất kính tiếc. Con nhận ra từ trong sâu thẳm con rất kính ngưỡng và biết ơn thiền sư về những điều thiền sư đã làm cho nhân loại. Đúng là chỉ có nhìn nhận thân, tâm một cách chân thực mới thoát khỏi những kết luận hạn hẹp của lý trí để có được sự tự do thầy nhỉ. Có lúc, con không nghĩ mình sợ hãi, nhưng chỉ trong tích tắc tim nhói lên thì con nhận ra là mình đã sợ hãi. Đồng thời tánh biết lại biết thân, tâm như vậy một cách bình thản. Như vậy, nhiều khi thân, tâm nhận ra trước khi lý trí ý thức được. Chỉ có tánh biết là luôn rõ biết một cách bình thản. Thầy ơi, từ nhỏ con luôn có cảm giác mình không thực sự hoà nhập với cộng đồng, mà chỉ giống như người đứng ngoài quan sát (mặc dù về hình tướng con là người khá nhiệt tình). Nhưng giờ biết đến Phật pháp con đã sống an lạc và bớt sợ hãi thế tục hơn. Tuy nhiên, sống theo tục đế đôi khi có những mâu thuẫn quan điểm của mỗi người nên con vẫn thấy bối rối để làm sao cho hợp lý, hài hoà. Con cũng gặp trở ngại cho việc tu tập do phải thuận theo tục đế khiến tâm hay phóng dật. Con phát nguyện tất cả các kiếp sau con được hết mình trọn vẹn tâm trí tu tập theo chánh pháp và luôn gặp được minh sư, bậc giác ngộ trong những kiếp kế tiếp của mình. Con mong mình đủ phước để được thuận duyên tu tập. Thưa thầy, trước giờ con chưa dám đọc kinh vì sợ lạc trong rừng chữ nghĩa và bị chấp vào kinh. Con định bụng khi nào con nắm chắc nguyên lý mới thỉnh kinh về đọc. Hôm trước con đã mạnh dạn thỉnh kinh Nikaya, con đang chờ để nhận kinh. Con vẫn khá hồi hộp, nhưng cũng yên tâm phần nào vì có thầy để nương tựa, giúp con luôn đi đúng chánh pháp. Con kính chúc sức khỏe thầy, cầu mong thầy trụ thế lâu dài để Phật tử chúng con được nương nhờ ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Sư Ông! Sư Ông ơi, cái ngã đã đâm sâu thì khó gỡ lên thật Ông nhỉ. Cái ngã của con quá lớn nên đến giờ con vẫn còn kẹt trong đó. Bài học cuộc đời này con học đi học lại vẫn chưa xong được sư Ông ạ. Khi cái buồn nổi lên, có những lúc con thấy ra được và quan sát nó, rồi nó tự sinh tự diệt. Nhưng có những lúc con thất niệm, để cái ngã lôi đi xa mà không dừng lại được. Sau khi vấn đề đã xong thì con mới nhận ra thì đã quá muộn rồi. Thưa sư ông, Con còn bám víu và dính mắc vào đối tượng bên ngoài, biết rằng duyên đến duyên đi là vô thường. Nhưng con vẫn đau khổ, vẫn còn cố níu giữ. Nhưng càng cố giữ thì con thấy ra rằng nó lại càng xa con hơn. Con xin sám hối trước Sư Ông. Xin Sư Ông khai thị giúp con. Con kính chúc Sư Ông dồi dào sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời