Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: tự biết mình

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, làm sao để nhận ra được người đó là một người giác ngộ trong cuộc sống hiện tại. Con cũng xin mạo muội hỏi Thầy một câu, Thầy thấy mình đã giác ngộ chưa ạ? Con cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Sư Ông! Con xin thành kính đảnh lễ Sư ông. Hiện con đang gặp phải một vấn đề mà con loay hoay hoài không biết làm sao ra khỏi. Con cúi xin Sư Ông từ bi chỉ dạy cho con. Con hiện đang công quả xuất gia tại một ngôi chùa. Lý do ban đầu khi con quyết định từ bỏ công việc để vào chùa không hẳn là vì thật sự muốn xuất gia, mà lúc đó con chỉ nghĩ đơn giản con muốn tìm hiểu môi trường xuất gia thật sự như thế nào để từ đó biết được con đường nào là con đường phù hợp cho con và con cần phải đi. Thấm thoát thời gian con công quả ở chùa đã dược 1 năm. Con học được nhiều điều, suy nghĩ cũng thay đổi nhiều và nhận ra mình là một “đại gia”, khi “sở hữu” một “khối tài sản tham sân si” khổng lồ. Điển hình là thời gian gần đây con mắc chứng “không hứng thú” với sự tu tập. Con thấy mình đang ngãng ra, ì ra, không có một định hướng cụ thể nào cả. Quý thầy dạy con là khi tu hành mình phải có một định hướng rõ ràng: muốn học kinh, hay thích hành thiền, hay chuyên làm phước… tùy khả năng mỗi người. Con thấy mình không chuyên về một cái nào trong những điều trên, vì trong những điều đó con không thấy mình có thiên hướng nghiêng về điều nào cả. Vì thế mà con thấy Sợ và Nản. Sợ là nếu xuất gia mà cứ càng ràng cho qua ngày đoạn tháng thì thà ngoài đời còn có ích hơn. Nản là vì ngẫm lại mình mà chán chính mình. Con định xin Quý Thầy tạm thời rời khỏi chùa một thời gian để trắc nghiệm lại chính con. Con không biết làm như vậy có ổn không? Con không có ý định chạy trốn thực tại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì con không muốn. Con kính xin Sư ông cho con lời khuyên. Con xin thành kính tri ân Sư ông. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con hiện mới 22 tuổi mà con thấy khổ não quá thầy, cũng tại vì con đọc nhiều trang nói về Phật pháp rồi con ở nhà tự suy nghĩ diễn biến ra làm đầu con càng ngày rối ren, giờ con sống mà kiểu như không sống, không thích cái gì, nhiều lúc cứ nghĩ không biết mình là ai, con giống như mất đi giây cảm nhận trong ngươi, con sống mà cứ e dè, chẳng giống mình lúc trước, con không biết phải làm sao nữa, trong đầu con toàn nghĩ những điều tồi tệ. Giờ cái suy nghĩ ấy thành thói quen con không có cách nào bỏ được, con đi đâu hay làm gì cũng ôm cái suy nghĩ ấy, nên không thể vui được, những cảnh vật xung quanh con giờ con không cảm nhận được, con hay mất ngủ vì ôm cái suy nghĩ đó, tính cách của con đành thay đổi và mất hết do môi trường, và những yếu tố bên ngoài. Thầy cho con lời khuyên.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! con kính tri ân thầy đã trả lời những câu hỏi con của con. Thưa thầy xin thầy hãy cho con lời khuyên, con có nên nói ra những suy tư và suy nghĩ của con cho người bạn đó nghe không nữa bởi vì người bạn đó lúc nào cũng có tư tưởng rằng con thực hành sai pháp và đang lạc lối trong tu tập, chỉ vì nguyên nhân là con ít giao tiếp, ít tiếp xúc ít gần gủi với ai, cả ngày chỉ im im lặng lặng, ít cười ít nói, khuôn mặt con trở nên trầm ngâm cho dù vui hay buồn thì cũng vậy. Thấy con như vậy có một số người nói rằng con bị ma nhập và thật nhiều khẩu bất thiện gây chia rẽ con với mọi người, cũng không vì lí do này mà con buồn khổ bởi con nghĩ đó chỉ là cách suy nghĩ và lời nói thôi của mỗi người cũng không ảnh hưởng đến sự tu tập của con. Thưa thầy với ý nghĩ nông cạn có phải tất cả quả trổ sanh là do nghiệp thiện hay bất thiện mà con đã gieo, những gì xảy ra vui hay khổ quán xét về nhân quả khiến tâm con nhẹ nhàng hơn là ôm ấp trách cứ ai, giờ con không biết có nên đi đâu đó để hành thiền không hay với phương pháp thực tập ở lại. Mong thầy cho con lời khuyên.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch hòa thượng, Con vừa gửi một email cho thầy trên mục hỏi đáp của trang web Trung Tâm Hộ Tông. Suốt đêm qua, sau khi gửi email ấy con vẫn không sao ngủ được mà chiêm nghiệm đến sáng hai câu nói thầy dạy, vì qua đó mà lần đầu tiên con kết nối được những lỗ hổng, những mắc xích còn khiếm khuyết trong quá trình học pháp của con. Vì tuy con được sư phụ con chỉ dạy Đạo Phật đúng nghĩa phải là sự tu tập để nhận lại, để thay đổi nhận thức chứ không phải là đi để đến, tu để đắc và lệ thuộc vào pháp môn – vì vốn dĩ vô lượng pháp môn đều là phương tiện. Điều này trong xã hội ngày nay, trong muôn người đến chùa chiêm bái, con thấy ít người và kể cả cũng ít sư thầy giải thích rõ ràng. Cho đến khi cách đây vài hôm con tìm nghe pháp của thầy, con thật hoan hỉ vô cùng vì từ khi sư phụ con tịch đến nay, có những điểm con còn chưa thông và không biết ngỏ cùng ai. Nay con thành kính xin thầy cho phép con được thường xuyên liên lạc với thầy để trình chỗ hiểu của con cũng như để được thầy chỉ dạy cho con đi tiếp. Con xin thành kính tri ân thầy và cũng thành tâm sám hối vì đã phiền đến sự an dưỡng quý báu của thầy. Con biết thầy Phật sự đa đoan, rất cần thời gian nghỉ ngơi, nay lại phải ngồi đọc và đáp lại thư con, con thật cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng thân người khó được, Phật pháp khó nghe. Con nay may mắn kiếp này được thân người, lại nghe được Phật pháp nên vô cùng trân trọng nhân duyên đó, quyết không thể bỏ lỡ. Xin thầy từ bi hiểu lòng con. Xin thầy giúp con đập cho tan cái ngã nếu thấy con còn dính mắc chỗ nào đó, vì con chỉ là một cư sĩ sơ cơ trên con đường tìm lại chính mình. Thưa đối với lời thầy dạy: “Chân bất lập, vọng vốn không” hay “Khi tự thấy mình sai thì mình đang đúng, còn nếu tự thấy mình đúng hay muốn mình đúng, tức là sai”. Con xin được diễn đạt cách hiểu của con. Con nghĩ khi tự thấy không phù hợp với pháp và tự điều chỉnh để hòa hợp thì tự nhiên đến với cái đúng. Mà cái đúng này không phải là đúng trên danh từ hay đúng trên phương diện nhị biên đối đãi của đúng – sai. Còn khi tự thấy mình đúng hay muốn mình đúng thì làm gì cũng sai. Vì khi đó, chữ đúng này theo cặp kính màu của mình đã trở thành: Đúng – sai đối đãi mất rồi. Ví dụ như con gặp một người hành khất đang đói khổ. Nếu con nhìn thấy rồi đi qua luôn thì tự thấy có gì đó không phù hợp, khó chịu trong lòng. Từ đó con giúp người ấy bằng tài vật hay cách nào đó. Hành động này phát xuất không mục đích vì chỉ để điều chỉnh cho hòa hợp trong sự tương giao với pháp. Và đó là con đường loại trừ bản ngã, là phát triễn cách nhìn tam luân không tịch. Cũng thấy người hành khất trên nhưng con lại cho rằng gặp người khổ phải cho tiền để giúp mới là đúng. Như vậy cùng là hành động giúp nhưng một đằng loại trừ bản ngã, một đằng phát triễn bản ngã. Vì khi cho rằng phải giúp người đó mới đúng tức là đi đến đối kháng với những ai không giúp, và vô hình trung đã tách pháp đang là ra thành có ta, có người nhận và có thứ để ta giúp. Qua đó cho thấy hành động tạo tác hay pháp môn không làm ta giải thoát mà chỉ có chuyển một cách nhìn là đất trời xoay chuyển. Từ câu nói của thầy con nhớ đến lời của Lục Tổ Huệ Năng. Người dạy người tu là luôn tự xét lỗi mình, không thấy lỗi người. Vì pháp vốn là sự vận hành hoàn hảo của nhân quả. Việc của ta chỉ là tự điều chỉnh để hòa cùng pháp đang là. Sư phụ con cũng từng nói, cuộc sống vốn nó không có vấn đề, mà mình tự đặt vấn đề là sai, rồi lại tìm cách giải quyết vấn đề là sai chồng thêm sai. Các bậc đạt đạo thì sống không vấn đề, không mục đích, không mong cầu. Như hoa nở thì nở tự nhiên thôi, không có lý do gì hết. Và chỉ khi mình đắc quả A La Hán mới tạm tin mình thôi. Giờ đây qua lời dạy của thầy, kết nối lại con thấy mình sáng tỏ hơn. Nhân đây con xin có 1 câu hỏi ạ. Trong một bài pháp thầy có dẫn chứng quá trình tiến hóa tâm linh của mọi loài như một quả ổi non, trải qua thời gian sẽ chín dần. Đó là quy luật tự nhiên. Nếu như vậy, đối với những người không theo đức tin nào cả, không biết đến đạo Phật, đạo Chúa… thì có phải cuối cùng theo quy luật tự nhiên, tức sau khi trải qua sướng khổ để học đủ những điều cần học họ cũng sẽ được giác ngộ, giải thoát không? Và nếu như vậy thì sao kinh Phật lại bảo rằng chúng sanh từ vô thỉ đã trôi lăn trong lục đạo luân hồi, lên lên xuống xuống, không tự mình thoát ra được cái vòng luẩn quẩn đó ạ? Câu hỏi thứ 2 liên quan đến lời thầy dạy: Khi tự thấy mình sai tức là đúng, còn khi muốn mình đúng hay thấy mình đúng là sai. Thiết nghĩ đây cũng là một con đường không con đường, một pháp môn không pháp môn nhưng “cái tự thấy” này ở mỗi người mỗi khác. Đối với một người không giữ giới, sống chỉ biết cho bản thân thì khó thể áp dụng cách nhìn này. Nói cách khác là người không giữ 5 giới, vị kỷ là còn tạp niệm thì khó thể qua vô niệm được. Mà cần phải qua một bước trung gian là nhất niệm, tức là đạt đến một mức độ định tượng đối mới bắt đầu quán thì cái quán ấy mới theo chiều hướng giải thoát được. Con xin thầy cho con thêm ý kiến về điều này ạ. Con xin thành kính tri ân thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Gần đây, con nhận thấy rằng, trong trải nghiệm của con, sở dĩ con khó chấp nhận một người khác như chính họ là, là vì tận trong sâu thẳm con không chấp nhận được chính bản thân mình như mình đang là… Vậy làm sao để chấp nhận bản thân mình như là mình đang là, đây là điều khó nhất, có phải không, thưa Thầy? Con nhớ Thầy có dạy, trong lúc quan sát tâm mình, nếu có một tâm không tốt khởi lên, thì mình chỉ nhận biết mà đừng phê phán, con lờ mờ hiểu ra đó là bước đầu tiên để dần dần hiểu ra chính mình và chấp nhận chính mình. Nhưng con thấy thật khó để nhận biết mà không phê phán. Thầy ơi, Thầy có thể dạy con làm cách nào để chỉ nhận biết mà không phê phán không ạ vì con nhận thấy trong con luôn có sự tự nghiêm khắc với bản thân rất lớn, nên từ đó con cũng quá nghiêm khắc với người khác, điều đó vô tình gây áp lực cho những người xung quanh con. Con xin cảm ơn Thầy!!!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Sư. Ngày hôm nay mặc dù công việc rất gấp, tiếp xúc rất nhiều người cùng một lúc nhưng lúc nào con cũng chú ý đến tâm của mình. Điều đó làm con nhận thấy công việc nhẹ nhàng, giải quyết rõ ràng, chu đáo đến mọi người và nhất là khi tâm sân, tâm nóng vội nổi lên. Con đã chú ý vào bên trong như vậy có đúng không Sư? Xin Sư chỉ dạy cho con thêm. Kính chúc Sư an lành.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, kính xin Thầy hoan hỷ dạy cho những điều sau đây: 1. Có chúng sinh hữu hình hay là có cả chúng sinh vô hình và hữu hình? 2. Khi Phật thuyết kinh chỉ có chúng sinh hữu tình, hữu tướng nghe hay là có cả những chúng sinh vô tình, vô tướng cũng cảm nhận được (dù không qua ngũ căn)? 3. Vì có vọng thức nên con người từ cái vọng thức này mà làm ra chủ nghĩa duy tâm. Nền tảng của vọng thức là chân tâm, vì là chân tâm nên không vướng mắc ở bất cứ chủ nghĩa nào. Nếu lấy cái tâm vọng này để giải thích tất cả mọi sự tướng và cảm nghiệm của chúng sinh thì đó có phải là một sự thiếu sót lớn lao? Trong khi đó, dựa vào đâu để xác quyết những cảm nghiệm này là từ vọng mà có, nếu nói rằng tất cả những cảm nghiệm đều là vọng tưởng thì trong kinh đã không nói đến “cảm ứng đạo giao nan tư nghì”? 4. Vì nhân duyên, quả nghiệp đưa đẩy, một chúng sinh hữu tình bị người thế gian giam giữ trong tù ngục, thì chúng sinh vô hình có bị giam giữ ở một nơi tù ngục nào đó không? Nói tóm lại, có địa ngục không? Nếu nói rằng địa ngục do tâm tạo thì tâm chỉ tạo những điều ngũ căn cảm nhận được (hữu tướng) hay là tâm tạo được cả những điều mắt thường (chưa chứng thiên nhãn) không thấy được? 5. Sắc là do tâm tạo, như vậy cái vô sắc có do tâm tạo không? Nếu không thì tại sao trong tam giới có cõi vô sắc? Nói tóm lại, cái gì không thấy bằng mắt thường không có nghĩa rằng cái đó không hiện hữu, có đúng không? 6. Vọng tâm tạo được vọng tâm thì vọng tâm cũng tạo được huyễn sắc. Huyễn sắc này chỉ có mặt trên thế gian hay là có mặt ở những chỗ phi thế gian khác? 7. Kinh nói có chư thiên, quỷ, thần, a-tu-la… Người thế gian với mắt thường không thấy những chúng sinh này hình dáng ra sao. Như vậy có chư thiên, quỷ, thần, a-tu-la không? Kính xin Thầy từ bi trả lời riêng rẻ từng câu hỏi theo thứ tự để Phật tử dễ theo dõi. Xin tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

THƯA THẦY XIN THẦY TỪ BI CHỈ DẠY CHO CON: BIẾT CHÂP NHẬN MÌNH LÀ NHƯ THẾ NÀO Ạ? VÀ LÀM CÁCH NÀO ĐỂ CHẤP NHẬN MÌNH? CON CẢM ƠN THẦY!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời