Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trọn vẹn rõ biết

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy Tối nay pháp lại đến thử thách con thầy ạ, con đã cảm thấy thật bất an, rồi con nhớ lại lời thầy dặn rằng “hãy quay trở lại mà thấy”. Thế là con quay vào để nhìn thì con đã giảm dần sự bất an, thế nhưng con thấy nó vẫn lẩn khuất ở đấy, chực chờ khi có sự việc xảy đến lại trỗi dậy… Những lúc pháp đến thế này, con luôn nghĩ đến thầy, nhớ lời thầy, muốn kể lể tâm sự gì đó với thầy như một đứa cháu kể khổ với ông bà mình. Thế nhưng tính kể thì lại thấy cái tâm trạng bất ổn lúc nãy nó đi đâu rồi, không biết sẽ kể như thế nào, kể từ đâu nữa, nên nhiều lúc viết một vài câu rồi lại xoá đi… Thực tập mỗi ngày thấy và biết pháp đến đi, cảm xúc trồi trụt, thế nhưng sao con thấy mình vẫn bị tác động thầy ạ. Và con nghĩ có lẽ thầy sẽ nói “bị tác động thì ngay đó hãy biết bị tác động”. Vâng, và con cũng đã thực tập như thế. Nhưng rồi, một ngày khác lại bị tác động nữa thầy ạ. Khoảng cách giữa “Thấy” và “Ngộ” quả thật rất xa vời thầy nhỉ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Mình đang làm việc gì, mình trọn vẹn với việc đó. Thầy nói tất cả điều gì trên cuộc đời nầy đến với mình đều là có lợi chứ không có hại, mình thấy có hại là vì không như ý muốn của mình… nên người giác ngộ thấy có ơn với tất cả chúng sanh. Con cảm ơn thầy rất nhiều đã dành thời gian chia sẻ với chúng con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Sư Ông, Con ngủ mơ thấy, con tái sanh thành một chú điệu hầu Sư Ông thì 3 ngày sau, con lên cơn đau và bị sốc thuốc vào ban đêm. Mẹ con cũng đang đau, con sợ mẹ lo nên không dám gọi cấp cứu, con vật vã với cơn đau một hồi, trong gần như mê man thì hình ảnh Sư Ông hiện ra và nhắc: con hãy trọn vẹn với cái đau đó, đừng chống cự, đừng tưởng tượng vì nó sẽ làm con thêm lo lắng và sợ hãi, hãy thả lỏng mọi thứ còn lại Pháp tự vận hành. Qua trải nghiệm này, con thấy thái độ tiếp nhận của tâm rất quan trọng, tất nhiên là cơn đau không hết hẳn nhưng thân này nặng hơn hay nhẹ là do tâm. Con nghĩ cái chết vốn không đáng sợ mà cái tưởng về cái chết mới đáng sợ đúng không ạ? Con Kính Tri Ân Sư Ông

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư Ông. Con có một thắc mắc đi theo từ rất lâu thuở tấm bé rằng tại sao mình lại ở đây, trong thể xác này, suy nghĩ như thế này, giữa những con người này mà mình không phải trong thể xác kia, ở chỗ kia… Con không rõ những suy nghĩ này thực sự có thể là manh mối gì đó con có thể lần tìm không vì con chưa lý giải được. Có thể diễn tả của con chưa rõ mong Sư Ông chỉ bày cho con lý giải niệm này theo chánh pháp để con tác ý cho phù hợp. Con xin cảm ơn Người!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, xin thầy giải đáp giúp con một số vấn đề về “chúng sinh”, trong Phật Giáo, như thế nào thì đủ điều kiện để được xác định là “chúng sinh”? “chúng sinh hữu tình” có khi nào chuyển hóa “thành chúng sinh vô tình” và ngược lại không? Theo con hiểu chúng sinh không chỉ là những sinh vật mà là bất cứ thứ gì tồn tại, thậm chí một trạng thái tâm lý cũng là một chúng sinh, hoặc hòn đá cũng là một chúng sinh và nó có cuộc đời của nó mà chỉ nó tự biết theo cách của nó, một nguyên tử cũng là một chúng sinh và nó cũng có cuộc đời của nó mà chỉ nó tự biết theo cách của nó, như nhìn từ vũ trụ thì trái đất chỉ như một hạt cát, ai ngờ được rằng trên hạt cát ấy có thể tồn tại cả thế giới loài người như thế, đến lượt loài người nhìn vào hạt bụi có ngờ đâu trong hạt bụi ấy tồn tại cả một thế giới của những dạng tồn tại vi mô, đối với hòn đá như thế này là đời sống của hòn đá, đối với con người như thế này là đời sống của con người, đối với nguyên tử như thế này là đời sống của nguyên tử, đối với cái cây như thế này là đời sống của cái cây, giữa đời sống của hòn đá và đời sống của con người không có cao thấp hơn kém, nếu con người cho rằng đời sống của con người cao cấp hơn hòn đá thì thực ra cũng chỉ là do con người lấy đời sống của mình áp đặt lên hòn đá, đời sống của hòn đá như thế nào thì chỉ có hòn đá ấy mới biết theo kiểu của hòn đá, tất cả cả chỉ như đó đang là nên hãy sống thiết thực hiện tại, đang là đá thì hãy sống trọn vẹn đời của đá, đang là cây thì hãy sống trọn vẹn đời của cây, đang là người thì hãy sống trọn vẹn đời người,… Vì người tuy là sự tổ hợp tinh vi nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một pháp duyên khởi tạm thời nên khi đang là người thì hãy trân trọng từng phút giây là người và mượn kết cấu tinh vi của người để đưa tuệ giác người lên tới đỉnh cao. Khi giác ngộ rồi thì sẽ như Vô Môn Quan nói dù ở đâu trong cõi lục đạo đạo tứ sinh, dù trở về đâu hay thành bất cứ thứ gì cũng đều thấy mình đang rong chơi thanh thản. Như vậy thì ta không còn sợ cái chết, là đất cứ là đất, là nước cứ là nước, là gió cứ là gió, là lửa cứ là lửa, là không cứ là không, là gì thì trọn vẹn là cái đó, không nhất định phải tồn tại dưới một dạng có nhận thức tương tự như con người mới được, nhưng đang là người thì cứ trọn vẹn là người, trong lành, định tĩnh, sáng suốt,… Con hiểu như vậy có đúng không ạ

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con thưa Thầy. Cho con hỏi. Một vị thánh khi vị ấy muốn nhập diệt, thì vị ấy tuần tự như thế nào để nhập diệt ạ? Con xin đảnh lễ Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính bạch Sư! Con được nghe lời giảng của Sư trong bài pháp thoại, con thấy ngộ ra và thực hành như thế này về thái độ ạ: Theo con hiểu qua lời Sư dạy điều quan trọng là có biết thân, thọ, tâm, pháp ở ngay giây phút hiện tại hay không? Và thái độ với những trạng thái lúc ấy như thế nào? Trước con thường không thoải mái với bản thân vì hầu hết giác chậm hơn tưởng nên bị chi phối, tuy nhiên ngay lúc con không thoải mái khi nghĩ thoáng qua về việc đó, hình như con đã bỏ qua phút “sống thực” trong hiện tại và thái độ vẫn là mong muốn xử lý trạng thái. Sau khi nghe Sư giảng, con điều chỉnh bằng cách không phải phút trước như thế nào, mê hay tỉnh mà giờ đang tỉnh hay mê, đồng thời có thể do ngay hiện tại xuất hiện nhiều trạng thái cùng lúc và cái thấy của con không hết, nhưng không quan trọng, mà con soi lại thái độ là gì, khi ấy tự nhiên con không còn thái độ xử lý hoặc theo hoặc chống đối trạng thái, do đó, con thấy một số trạng thái mất rất nhanh, có trạng thái trụ 1 lát rồi sau cũng mất. Đối với những phần, trước con hay dính mắc như công việc, con, bố mẹ… con nhận thức theo sự thật, cụ thể là có thực có ta không? Ta là cái thân này hay cái xác nào trong vạn kiếp? Trong thân có trùng, có các loại bản chất đều không thơm sạch, vậy ta là cái gì? Do đó bất chợt con nhận ra không thực sự có cái ta, và các hình sắc khác cũng vậy, không có con cái hay bố mẹ mà chỉ là nhân duyên, nghiệp mà thôi, do sự suy nghĩ đó mà ngay lúc ấy con tỉnh giác lại và không bị chi phối bởi các việc và cảm xúc. Mặc dù trong ngày vẫn nhiều lúc con bị chi phối vì con thấy chỉ trong một khoảng khắc quên mất tỉnh giác thôi cũng khiến thái độ bị chi phối bởi trạng thái. Con mong Sư chỉ bảo, con nhận thức vậy có đúng không? Và theo con hiểu, nhận thức thường xuyên liên tục đúng theo sự thật là cốt lõi để dù là hiện tại thế nào (đang làm việc, đang thiền theo cách nào, đang đau ốm…) sẽ không bị lệch hướng. Con cảm ơn Sư ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Có phải khi bất an thì nên chú ý đến chính mình thay vì cố gắng giải quyết bên ngoài phải không thưa thầy. Vì con thấy là bên ngoài tuy cũng cần giải quyết nhưng nếu tâm không đủ bình tĩnh sáng suốt thì có khi hành động cố gằng giải quyết tình trạng bên ngoài lại làm tình hình dễ trở thành tồi tệ hơn.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thưa thầy, con là nữ 21t, con không biết có phải câu hỏi của con bị ngốc và không rõ ràng, con chẳng bao giờ nhận được câu trả lời ạ. Con không biết hỏi ai khác ngoài thầy, tâm con bị yếu đuối, con hay lo lắng sợ hãi, con bị tự ti với bản thân, con cũng mong cầu nhận được sự quan tâm từ người khác quá nhiều. Hiện tại con không biết mình có thể làm gì để sống 1 cuộc đời xứng đáng, con thấy cuộc đời khó khăn quá, con không có kiến thức nào về cuộc sống cả, con thấy mình làm việc gì cũng dở. Con như người hành tinh khác vậy. Con cũng sợ làm phiền thầy, nhưng con rất khổ tâm, con thường nghe pháp thoại của thầy nhưng dường như trình độ của con không thể nào tiếp thu được, thái độ nhận thức của con vẫn không tốt hơn ạ. Con mong thầy thương xót trong trường hợp của con khai thị cho con. Con cảm ơn thầy

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời