Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy, giờ đây mỗi ngày con đang tự soi sáng mình như sau ạ: – khi đi đứng nằm ngồi con thấy đi đứng nằm ngồi – khi tâm phóng dật con thấy tâm phóng dật – khi tâm bất an con thấy tâm bất an – khi tâm định tĩnh con thấy tâm định tĩnh – khi ý niệm khởi sanh con thấy ý niệm khởi sanh – khi ý niệm không khởi sanh con thấy ý niệm không khởi sanh – khi con bệnh đau con thấy có 1 lực khởi sanh chống lại cái đau ấy làm con căng thẳng khổ đau – khi con trọn vẹn thấy lực chống lại con trọn vẹn với lực ấy lực ấy diệt chỉ còn cái đau con không căng thẳng không đau khổ – khi những thứ bất như ý tới với con, con thấy bản ngã muốn trở thành chọn cái như ý của nó làm con đau khổ – khi pháp bất như ý tới thì trong con lại muốn trở thành không trọn vẹn với nó thì con thấy ngay đó là luân hồi sinh tử con quay về trọn vẹn với pháp bất như ý như nó đang là con thấy khỏe hơn. – khi ý đồ bản ngã khởi sanh con thấy có ý đồ bản ngã khởi sanh và trọn vẹn với nó, không chạy theo nó nó liền – khi tạp khí khởi sanh con thấy những tạp khí đó khởi sanh. – cuối cùng con thấy có 1 cái biết biết tất cả những ý chí, những khái niệm, những tư tưởng, những ý đồ… của bản ngã. Dạ thưa Thầy mỗi ngày con đang thấy biết như vậy ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy! Thầy ơi, giờ con đang rất vui vì mới chiều nay con mới học xong một bài học mà khoảng 20 năm qua con học hoài chưa xong. Nó là ưu điểm nhưng lại cũng là khuyết điểm của con vì cái gì quá quá cũng không tốt mà cần phải trung đạo phải không Thầy? Lúc trước đây con không biết nó là cái con còn thiếu. Nhưng cuộc đời đã mang đến cho con một tình huống mà ở đó con phải học một bài học rất đắng để con lắng nghe mà học bài, điều chỉnh lại. Con đã mất cả năm để thật sự nghiêm túc tìm ra nguyên nhân và từ đó khi con biết nó con đã điều chỉnh lại nhận thức và hành vi, luôn thận trọng để không lặp lại vết xe đổ đã làm khổ mình và khổ người. Ấy vậy mà, dường như vẫn chưa được vì nó còn ngủ ngầm trong tâm mà con còn không biết, cho nên pháp lại đến để con học tiếp bài học. Nhưng lần này con đã từng biết được cả vị ngọt và vị đắng của pháp ấy, con từng xuất ly được rồi nên dù tình huống này vô cùng đặc biệt có lúc con không thể thấy đường thoát thì con cứ trọn vẹn cảm nhận nó, hết sức thận trọng, chú tâm, quan sát và trọn vẹn với cả những niềm vui, nỗi buồn, cả nỗi đau. Có lúc nó khởi lên nó làm lung tung hết cả lên con mệt nhoài cũng muốn dẹp đi nhưng từ sâu thẳm có tiếng nói muốn để nó ở lại để mà cảm nhận và thấu hiểu, để nghe tiếng nói của những cái khởi lên đó, thế rồi con nghe được tiếng nói của nó từ thời ấu thơ, từ những thiệt thòi chịu đựng, nó rất tội nghiệp. Rồi nó vẫn lại muốn nói tiếp, lúc đó con nhớ đến bài viết “Bình thản chịu đựng” của Thầy mà con lại kham nhẫn để nó lại lắng nghe tiếp. Rồi nó lại nói cho con nghe nhiều hơn khi con nghe đến một đoạn trong cuốn “Sống trong thực tại” của Thầy, nghe đến đoạn đó chợt con bừng tỉnh ra và hiểu được những phát khởi đang hiện diện trong tâm con thực sự đến từ đâu. Thế rồi con thử thực hành theo nó, mỗi khi nó trỗi dậy lên bề mặt tâm con là con chơi với nó như bạn thôi và con trọn vẹn lắng nghe, con thật sự cảm thông và thấu hiểu nó. Con giờ cũng có nhiều an lạc, mát mẻ trong tâm thường trực nên mặc dù vậy con vẫn khoẻ lắm, những lúc phiền não ngủ ngầm này trỗi dậy con cũng buồn đau hết lòng với nó. Cũng vật vã cả tháng nay với nó Thầy ạ. Thế rồi chiều nay con ngủ dậy con thấy tâm con khinh an, tự do và cảm nhận được sự giải thoát khi gỡ được những buộc ràng ngủ ngầm nằm sâu trong tâm thức Con thấy một cảm giác tự do mênh mang vô cùng. Một niềm hạnh phúc mà ngôn ngữ không đủ để diễn đạt. Con viết thư để báo cho Thầy để Thầy và các đạo hữu cùng cảm nhận niềm hạnh phúc này với con ạ. Con không nói bài học đó cụ thể là gì cũng được Thầy nhé, đâu cần phải dùng ngôn ngữ định danh khái niệm đâu Thầy nhỉ, tâm có thể cảm nhận tâm mà. Con có kha khá bài học đã trải nghiệm, hôm nào đó con có nhiều thời gian con sẽ viết thư gửi Thầy và các đạo hữu để chia sẻ cụ thể trải nghiệm sống thực của con, biết đâu có thể giúp ích gì cho những bạn cần nó, nhất là những bạn trầm cảm, đang đi tìm con đường hạnh phúc và bình an vì giờ dù con cũng còn trẻ, mới 29 tuổi thôi nhưng sau nhiều kham nhẫn học tập thực hành để chuyển hoá phiền não thành bồ đề thì con hiện cũng đã có một cuộc sống khá là an yên và nhiều sự giải thoát, an lạc mà con hiện thấy rất hài lòng, chẳng còn muốn trở thành mà chỉ muốn trọn vẹn trong từng phút giây hiện tại. Con cảm ơn Thầy rất nhiều, dù rằng chưa từng gặp Thầy nhưng ngay từ khi con còn chưa biết tên Thầy, chưa từng được nghe tên Thầy biết Thầy thì Thầy đã hiện diện bên con. Đó là ngày cách đây 3 năm trước, con vô tình ghé chùa Bửu Long, lúc đó con chẳng còn tin hạnh phúc có thật trên đời này nữa thì khi con vào thư viện của chùa, con bỗng thấy cuốn “Hạnh phúc từ tâm” của thiền sư Osho thì nó đã đánh động đến tâm con, con bừng tỉnh và vỡ oà lên: Ồ, thì ra hạnh phúc thật sự là có! Nhờ có nó mà con đã đứng lên sau vấp ngã để can đảm tiếp tục đi trên con đường tìm kiếm hạnh phúc, để rồi trên con đường đó con lại vấp ngã, rồi con lại vô tình gặp được Thầy trong một số bài viết về hạnh kham nhẫn và thử thực hành theo và sống sót được qua khoảng thời gian đó, lúc đó con mới biết được tên Thầy nhưng ngoài ra con cũng chưa nghe và thực hành theo pháp của Thầy. Mãi cho đến cuối năm ngoái khi con học xong một bài học thì con mới biết đến Thầy thật sự, bắt đầu học với Thầy và biết đến trang nhà tu học này và mới bắt đầu mới viết thư cho Thầy. Thời gian tuy ngắn thôi nhưng con đã được học và được Thầy chỉ lối rất nhiều qua những bài pháp con của Thầy trên mạng. Con xin tri ân Thầy rất nhiều. Con cảm ơn vì mối lương duyên diệu kỳ và kỳ lạ để con có thể được Thầy nâng đỡ, dạy dỗ cho con có được hạnh phúc ngày hôm nay. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ, an lạc Thầy nhé!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính! Hôm nay là ngày sinh nhật con, tròn 36 tuổi. Con được tặng một lọ hoa hồng to rất đẹp. Con đã đặt lên bàn thờ Phật để cúng dường chư Phật và cúng dường Thầy. Tri ân Phật, tri ân Thầy đã cho con ánh sáng chân lý. Ngày mai đứa cháu con chị gái con bước vào ngày thi Đại học đầu tiên. Tối nay con đã có một cuộc nói chuyện với cháu. Lúc đầu con chỉ định nhắc cháu hãy thả lỏng và thư giãn, coi đây như một cuộc chơi của trẻ con, và chúc cháu thi tốt. Nhưng cháu đã khóc vì quá căng thẳng. Nên con đã phải nói nhiều hơn dự định. Trong đó con nhắc lại nhiều lần rằng: Bất kỳ thành công hay thất bại nào đến với mỗi người cũng đều là món quà mà cuộc sống ban tặng. Thành công là món quà, thất bại cũng là món quà. Nhưng món quà thành công thì giá trị của nó chỉ ví như được tặng sợi dây chuyền bạc, còn thất bại là món quà mà giá trị của nó lớn như hàng ngàn viên kim cương. Nhưng nếu được chọn thành công hay thất bại, ai cũng sẽ chọn thành công. Và nếu được chọn giữa kim cương và bạc thì ai cũng sẽ chọn kim cương. Và bí mật của sự mâu thuẫn này thì lại rất ít người biết. Con cũng chẳng biết cháu có lĩnh hội được gì hay không, nhưng con cứ nói. Lĩnh hội được cũng là pháp vận hành, không lĩnh hội được cũng là pháp vận hành, cả những lời của con với cháu cũng là pháp vận hành. Vừa xong lúc đó thì con thấy bố cháu viết lên Facebook lời chúc con gái bình tĩnh tự tin và đạt kết quả tốt và tâm trạng lo lắng bồn chồn chờ đợi của bố suốt 18 năm. Thì con đã hiểu vì sao cháu căng thẳng và áp lực đến thế. Một hơi thở dài xong rồi con nhớ ra, cũng đều là pháp vận hành cả thôi. Cuộc sống như một bàn cờ mà mỗi người là một con cờ trên bàn cờ ấy, có nhiệm vụ riêng, có sự vận hành riêng nhưng vẫn tương giao một cách kỳ lạ. Và pháp thì luôn đúng, chẳng sai bao giờ, mà cái đúng của pháp mới thật là cái đúng của chân lý. Vừa nãy con đọc được câu trả lời của Thầy cho một đạo hữu mà con hoan hỷ quá. Thật sự con cũng đã thấy ra điều này. Mình cứ tưởng mình tốt nhưng thực ra đối với nhiều người mình rất xấu. Còn cái “xấu” của người khác thì thực ra mình cũng sẽ như họ nếu ở vào “thời thế” của họ. Vì mình không ở vào thời thế đó nên mình mới không phạm cái lỗi giống họ cho nên mới ngồi đó mà phán xét rằng họ “xấu” đấy thôi. Hôm nay là sinh nhật con mà thật trùng hợp, con nhận được rất nhiều món quà tinh thần. Con xin gửi đến Thầy lòng biết ơn và tôn kính vô lượng. Con xin được quỳ lạy và đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ Đức Phật, Con xin đảnh lễ Thầy, Kính bạch Thầy. Con quan sát xung quanh, thấy cỏ cây hoa lá sinh diệt, bốn mùa đến đi, thấy quy luật vô thường vô ngã của tạo hóa biểu lộ sinh động. Nhờ vậy mà khi gặp nhiều chuyện biến đổi trong cuộc sống thì thấy tâm bình thường vì thấy mọi chuyện cũng chỉ là biểu lộ của quy luật vô thường vô ngã đó. Tuy nhiên, con thấy mình lại mắc ở chỗ là khi ở trong những hoàn cảnh mà sự biến đổi đó biểu lộ không rõ rệt thì tâm lại sinh thiếu nhẫn nại, chán nản, sân hận, nóng nảy muốn thoát ra. Hoặc là cố gắng giải thích để thấy sự vô thường ẩn sau đó. Con lắng nghe lại bài pháp Thầy giảng về “Vô thường, khổ, Vô ngã” mới thấy ra chỗ sai của mình. “Thấy mọi thứ như nó là” không phải là hiểu biết rốt ráo về mọi thứ theo góc độ khoa học chẳng hạn, hay thấy mọi thứ qua một ý niệm về sự thật mình tin tưởng (kể cả là Vô thường, Khổ, Vô ngã). Nếu như vậy rất dễ sa vào áp đặt, khô cứng. Nhờ nghe Thầy giảng, con nhận ra quan trọng nhất của việc thấy mọi thứ như nó là nằm ở thái độ không xen bản ngã của mình vào sự vận hành của Pháp. Đối diện với mọi việc mà không đặt ra yêu cầu “phải là”, “sẽ là”. Núi có đứng đó bao lâu, mây có biến đổi từng giờ khắc thì cũng là việc của Pháp, cái quan trọng là thái độ của mình trong sáng tĩnh lặng, không “thọc gậy bánh xe pháp” khi đối diện với điều đó. Con xin làm bài thơ trình lên Thầy, kính mong Thầy soi sáng. Vững chãi ngàn năm núi đứng đây Mây khói hợp tan từng phút giây Con tạo đã khéo làm như vậy Núi cứ là núi, mây là mây.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy khi trọn vẹn với thực tại thì sẽ dần buông ra, chứ không phải buông theo cái ý muốn chủ quan phải không ạ. Và một chút kinh nghiệm con thấy hữu ích với con, xin gửi đến các quý đạo hữu. Khi ta phiền não khổ đau, chính là pháp đang muốn chúng ta quay trở lại với thực tại, trọn vẹn với thân thọ tâm pháp. Ấy cũng chính là buông ra cái nguyên nhân của khổ đau phiền não. Con cảm ơn thầy rất nhiều. Khi nào thầy trở về chùa Bửu Long ạ? Con muốn vào thăm thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Thầy thường dạy sống chỉ là thấy và thấy ra, và đó chính là tu. Như vậy con hiểu nếu luôn quay về thân tâm và nhận rõ (chánh niệm, tỉnh giác) những gì xảy ra nơi thân-thọ-tâm-pháp mà không khởi suy nghĩ/hành động nắm giữ hay chối bỏ thì tất cả mọi chuyện đều tự sinh tự diệt theo quy luật tự nhiên (sinh trụ hoại diệt), nếu không được nhận rõ thì nó sẽ được tự động đưa vào “bộ nhớ “ (tàng thức) trở thành (tập khí) và nó sẽ trồi lên một lúc nào đó. Khi nó trồi lên lại, nếu ta thấy rõ và không xử lý theo ý chí chủ quan thì nó lại tự diệt theo quy luật tự nhiên. Nếu nó trồi lên mà ta lại tiếp tục không chánh niệm, tỉnh giác thì nó lại tiếp tục quay lại “bộ nhớ”. Vì vậy nếu thường chánh niệm tỉnh giác thì tất cả những pháp đến đều được “xử lý“ theo quy luật tự nhiên và do đó sẽ không lưu vào “bộ nhớ”, những gì chứa trong “bộ nhớ” chính là nguyên liệu cho “cái máy luân hồi, sinh tử”, khi “bộ nhớ” trống tức là không còn nhiên liệu để sinh tử luân hồi? Như vậy việc “xử lý” đúng pháp chỉ là thấy rõ các pháp sinh diệt mà không dùng ý chí chủ quan để “xử lý”. Điều này làm con tưởng tượng ra một câu chuyện: các pháp tác động đến thân (sự tiếp xúc của các căn với trần”) ví như một người khách đến gặp chủ nhà (tâm) chỉ để chào hỏi. Nếu chủ nhà nhận rõ người khách và gật đầu mỉm cười chào (chánh niệm, tỉnh giác) thì người khách ghé tham quan nhà rồi tự động đi ra cổng sau ra về. Nếu người khách nào mà chủ nhà không để ý tới và không gật đầu chào thì người khách đó sẽ tự động đi vào trong một căn phòng trống rồi cứ ở đó chờ tới lượt để gặp chủ nhân và nhận được lời chào, nếu chủ nhà lại không để ý tới thì người khách cứ quay lại phòng trống đó chỉ đến khi nào chủ nhà nhận rõ người khách (chào và cười) thì người khách sẽ ra khỏi nhà. Nếu khách đến mà chủ nhân mời mọc ở lại (nắm giữ) hay đuổi (chối bỏ) thì họ sẽ cũng được vào phòng trống đó cho đến khi nào ra gặp lại chủ nhà để chủ nhà chào và cười với họ thì mới tự động ra đi. Như vậy nếu phòng khách còn người chờ là còn luân hồi sinh tử, không còn ai chờ ở đó là hết luân hồi sinh tử. Đấy là cách hiểu của con về cách vận hành của các pháp đối với thân, tâm, từ đó để hiểu ra thế nào là luân hồi sinh tử, thế nào là tu. Kính mong Thầy từ bi chỉ cho con sự học hiểu như vậy đúng sai thế nào. Con thành kính cảm ơn và đảnh lễ Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thưa sư ông. Lúc con ở trong trường thiền, con hành rất dữ dội và miên mật theo cái bản ngã muốn đạt được cái gì đó. Nhưng đến một ngày, con mệt mỏi quá, con đã buông mọi ý muốn, suy nghĩ chỉ ngồi vậy thôi. Chợt con nhận ra có cái mà nó luôn luôn thấy biết mà ko cần tập trung ở mũi, ở bụng hay bất kì ở đâu. Nó thấy biết toàn vẹn ko có khái niệm chỉ thấy thôi. Và bỗng một lần con nghe một âm thanh trong trường thiền rất to. Cái thấy biết đó thấy luôn tiến trình của sự nghe. Chỉ có cái thấy thấy tiến trình đó thôi, ko có con hay bất cứ cái gì xen vào cả và hoàn toàn tự động vô ngã. Con chắc chắn rằng trong mình có bất sanh bất diệt, bất cấu bất tinh. Mà nó luôn nhìn thấy mọi thứ sinh diệt. Tại mình nhiều dục vọng, vọng tưởng, ý niệm, suy tư, thêm thắt vào nên giờ trực nghiệm được các pháp đang là. Bây giờ con để nó tự tu, tự phát hiện ra mọi thứ. Nó chỉ việc thấy biết các pháp ko có một khái niệm, ý niệm, dục vọng nào. Pháp như nó đang là. Thưa sư ông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Càng ngày con càng thấy rõ con có một trường sáng suốt, bình an ở trong và ngoài con nhất là khi một mình không làm việc gì. Con cứ biết vậy thôi vì hiểu được lời khai mở của Thầy nên con không bám chấp vào nó. Con vẫn làm việc, vẫn suy nghĩ, khi cần vẫn sử dụng ý thức để nói lên quan điểm của mình trước một chuyện gì đó. Con biết như vậy thì sẽ phát sinh phiền não, làm ô nhiễm tâm nhưng con không sợ bởi vì con luôn sống được với trường bình an thì cho dù trong lúc con nói chuyện, phiền não có phát sinh hay không phát sinh cũng chỉ là nhỏ nhoi, yếu ớt nằm trong trường bình an rộng lớn và mạnh mẽ đó nên con không sợ bị phiền não làm khó, lôi dẫn, như ngày trước nữa. Và con biết trường bình an, sáng suốt của con sẽ tự hóa giải tất cả. Bây giờ con sống bình thường, thảnh thơi, tu mà như không tu và chẳng có ai biết con tu cả. Chỉ có điều mình con biết được con luôn có một trường bình an luôn hiện hữu giúp con như là một cứu cánh trước toàn bộ biến đổi và biến động của cuộc đời con. Điều này con cũng chỉ nói được với Thầy và ở trên trang nhà này với các Đạo hữu thôi chứ nói với những người xung quanh con họ không hiểu nên con không nói. Con biết con có một đặc ân quá lớn như là một định mệnh khi con dám vững tin, can đảm trải nghiệm ít nhất 03 lần trong cơn đau đại trực tràng khủng khiếp nhưng con không dùng thuốc giảm đau, con đã cảm nhận đến tận cùng nỗi khổ quả khắc nghiệt này (tất nhiên lúc đó con cảm nhận được nội lực sống mạnh mẽ của cơ thể con đủ sức đẩy lùi cơn đau thì con mới dám trải nghiệm như thế). Nhưng điều cực kỳ quan trọng và quý báu hơn đó là những lời khai sáng của Thầy đã giúp con mở ra được một chiều kích mới mẻ sáng suốt, bình an trong tâm thức của con. Con biết đây là của báu vô cùng quý giá không có gì sánh được giúp con an toàn, bình an hơn trước sóng gió cuộc đời trong quãng đời còn lại. Con vô cùng cảm nghiệm, tri ân ân đức của Đức Phật, của Thầy đã soi sáng cho con dần dần trở về được nguồn cội, bản nguyên của mình. Con xin đảnh lễ Thầy từ xa ạ. Con: Chân Minh Đạo.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, con thấy nỗi sợ của mình nó tự đến tự đi, mình như người ngồi canh cửa vậy. Khi phiền não đầy ắp, chợt như có một lực đẩy hết đi trả lại bầu trời trong vắt, mát rượi. Con như hiểu ra đó là “phiền não tức bồ đề” và cũng như cảm nhận một phần nào đó về tánh không của vạn pháp. Từ bỏ trong tâm không phải nói bỏ là bỏ theo ý chí chủ quan, cứ thấy cứ thấm và cứ ngẫm, vạn pháp tự vận hành, cái từ bỏ đó sẽ tự động đến. Con luôn nhớ câu nói của thầy: “Có tâm ắt pháp chuyển Chỉ cần giữ bản nguyên”. Con cám ơn thầy rất nhiều và nguyện thầy luôn khỏe mạnh.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời