Câu hỏi:
Thưa sư ông hai ngày qua con có trải nghiệm cảm giác tự nhiên vô tâm, sáng suốt định tĩnh trong lành, thấy biết tự nhiên. Con thấy lần này con làm khá tốt, con đi kinh hành để tâm rỗng lặng, cảm nhận bước chân, xúc chạm của chân trên đường, cảm nhận gió xúc chạm qua da, tai nghe tiếng chim hót, tất cả đến tự nhiên và con nhận biết tự nhiên. Ngôn ngữ cũng it khi khởi, có khi khởi lên con chỉ chú tâm hơn một chút quan sát nó thì nó tự nhiên hết mà con không có ép buộc đè nén nó. Khi con đi ngoài chỗ có ánh đèn thì sự chú tâm của con bình thường nhưng khi đi vào bóng tối thì sự chú tâm lắng nghe của con tự điều chỉnh thận trọng hơn (vì cảm giác sợ sự nguy hiểm trong bóng tối) khi đi bình thường con cũng chú tâm bình thường, chỉ biết mình đang đi nhưng khi có người đi ngược chiều lại gần thì con cũng tự điều chỉnh sự chú tâm để tránh họ. Tuy vậy nhưng cũng có ngày con thấy sự thấy biết lại không được như vậy, có khi con lại dễ xao lãng mất tập trung hơn, nhưng con cũng không phiền não mà con hiểu rằng thân tâm mình nó vô thường như vậy đó. Có ngày tâm sẽ dễ dàng trong sáng chánh niệm, có ngày lại không được như thế vì bản chất thân tâm mình là vô thường, vì vô thường thay đổi liên tục nên nhiều khi cũng sinh bức bách khó chịu nhưng nhìn kĩ lại nó không có chủ thể nhất định mà do nhân duyên hội tụ như do thời tiết khí hậu, sức khỏe tâm sinh lý hay do mắt thấy tai nghe điều gì đó mà tác động đến trạng thái thân tâm như vậy, dù trạng thái thân tâm có thay đổi thì cái thấy vẫn thấy đúng cái trạng thái đó, mệt thấy mệt, khỏe thấy khỏe, định tâm thấy định tâm mà tán loạn thấy tán loạn. Cứ thấy đúng vậy thôi. Nhưng thưa sư ông, nhiều khi mình làm việc hay đi học, nó có hạn về thời gian mà mình phải làm ngay cả lúc mình không muốn làm. Vậy mình nên thương lượng với cái tâm chán nản buồn chán như thế nào khi mình cần phải làm việc cho kịp thời gian ạ? Con cảm ơn sư ông.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời