Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến! Dạ thưa Thầy! Hạnh phúc thế gian quả thực đôi khi giống như ai đó đã ví von, rằng giống như một tấm chăn hẹp mà người này kéo qua cho đủ ấm thì những người kia sẽ phải chịu lạnh. Vậy nhưng thậm chí khi lý trí đặt mọi sự lên bàn cân để so sánh, lựa chọn, và chọn phần lạnh về mình để cho những người kia được ấm, thì sự lựa chọn ấy cũng vẫn bất khả thi. Con ngẫm ra thì vẫn là do sự cầu toàn của bản ngã luôn muốn mọi thứ được tốt đẹp, bình yên. Nhưng thế gian này làm gì có cái gì là hoàn hảo và bình yên như ý của bản ngã đâu, cho nên bản ngã vẫn luôn khổ đau, phiền não từ vô thức nối dài đến hữu thức. Khi bản ngã còn mong muốn, cho dù đó là mong muốn cho mình hay mong muốn cho người khác, thì khổ đau sẽ vẫn còn tiếp diễn, không thể nào chấm dứt. Ngay khi một ý muốn khởi lên, lập tức phiền não liền xuất hiện theo sau như bóng với hình. Khi cái thấy đủ mạnh, chánh niêm có mặt, thì phiền não khởi lên rồi diệt đi khá nhanh. Nhưng khi cái thấy không đủ mạnh, chánh niệm yếu ớt thì liền bị nhấn chìm vào cơn cuồng phong của bản ngã. Bởi vì nghiệp lực có một sức mạnh vô cùng lớn. Nhưng mà dù sao, đã nhận ra rằng luôn có Tánh biết ở đó sáng soi, cho dù tạm thời đang bị trói buộc bởi những sợi dây trói vô hình của bản ngã. Và đã thấy ra khi mây trôi qua thì vầng trăng lại sáng trong, thì đó mới là điều quan trọng. Con chỉ cần vững tin vào Pháp thôi, phải không Thầy? Và thật may cho chúng con, là vẫn còn Thầy ở đó. Con xin thành kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi! Mỗi ngày trôi qua, mỗi sự kiện đến đi, nhìn lại mình, rồi nhìn cuộc đời, mỗi lúc con càng thấy rõ thêm “bài toán khó” của cuộc đời. Tuy là khó vậy mà sao lại vẫn hoàn hảo quá! Con chỉ muốn nói với thầy là con vẫn đang kham nhẫn với những bài học từ bi của Pháp và mỗi ngày mỗi tiến bộ hơn, nhẫn nại hơn. Và con cũng đã biết thương mẹ con, thương người thân quanh con với cái “đầu lạnh” – là tình thương như thầy từng nói trong một bài giảng nào đó là đầy đau buốt… Mỗi lần con thấy ra được điều gì con đều vui sướng và thầm reo lên: con thấy rồi thầy ơi! Con xin tri ân thầy và cầu mong thầy được nhiều sức khỏe!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa sư ông, trước đây khi con vào chùa tu, con cũng mong muốn mình học tốt, con muốn đi du học, muốn học lên tiến sỹ, con muốn trở thành một tỳ kheo ni phật giáo nguyên thủy có khả năng giảng dạy Phật pháp để có thể giúp ni đoàn Phật giáo nguyên thủy được giáo hội công nhận, con muốn học giỏi hơn để giúp đỡ sư phụ giảng dạy cho chị em ở chùa trong tương lai. Con thấy những ý muốn đó cũng tốt và chính đáng. Nhưng khi con học con lại tạo áp lực cho con, và con thấy con không sống thật, con bị mất mình ở hiện tại mà bị cuốn vào cái trở thành trong tương lai. Con biết điều đó, nên có khi con bỏ đi ý định tương lai đó giống như sư ông nói quả mít non cứ trọn vẹn là mít non đến khi chín thì nó tự chín. Ý muốn của con có thể tốt nhưng khi làm con lại làm nó với nỗ lực của bản ngã. Nên có khi con cố gắng học chăm chỉ, xong có khi lại thấy áp lực, mệt mỏi thì con lại buông ra và trở nên lười nhác. Trong khi quan sát con thấy mình lúc vui vẻ tràn đầy năng lượng, lúc lại mệt mỏi và chán nản, con tự nhủ rằng những cái đó chỉ là cái ta ảo tưởng, chỉ là tham vọng của bản ngã. Hôm nay là một ngày con cảm thấy hơi buồn vì gần đây con buông lung mất chánh niệm nhiều, con cảm thấy mất phương hướng. Mong Sư ông khai thị cho con ạ Con cảm ơn sư ông. Nam mô bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy Kính Bạch Thầy. Con nhận ra được bài học như sau: Khi trồng cây, phải học và thuận theo cách sống của từng cây như loại đất, cách bón phân, tưới nước, loại cây trồng. Và trong cuộc sống, về việc làm, về cách sống, giữa người với người, về tu học cũng vậy, phải quan sát, học hỏi và sẽ nhận ra làm thế nào để thuận pháp. Tất cả mọi việc không theo ý riêng của mình nếu không có cách nhìn đúng được. Con hiểu rằng trong tất cả mọi hoàn cảnh nên tỉnh giác với chính mình. Con cũng nhận ra ba trường hợp: 1. Khi không có đối tượng bên ngoài, trong tâm mê mờ, không biết mình thế nào. 2. Khi có duyên bên ngoài, thì tâm chạy theo, bị cuốn vào. 3. Khi có cảnh bên ngoài, trong tâm biết rõ và thấy rõ cả trong lẫn ngoài nhưng chỉ trong chốc lát là bị cảnh ngoài chi phối. Dạ Thưa Thầy, con nhận ra như thế đúng chưa ạ? Con thành kính tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Cho phép con được đảnh lễ Đức Thế Tôn! Cho phép con được đảnh lễ Thầy! Thưa Thầy, đầu năm mới, con kính chúc Thầy Vạn Thọ An Khương! Thưa Thầy! Con chỉ nghe pháp thoại của Thầy để thấy ra sự thật mà chưa một lần được diện kiến Thầy. Pháp thoại của Thầy vi diệu ở chỗ nghe đi nghe lại càng hiểu sâu sắc và thấu suốt vấn đề hơn. Cuộc sống con bớt đi nhiều những phiền não khổ đau bởi con không còn chống đối pháp, không còn mong pháp “phải là” “sẽ là” theo ý mình và con thật sự kinh ngạc trước sự đến rồi đi với những tình tiết đầy đủ – không thừa không thiếu một cách hoàn hảo của pháp mà không cần cái “ta” can thiệp vào! Trước đây con thường lo ngại không biết làm cách nào để con bớt sân. Nhưng từ khi con không quan tâm đến điều đó nữa, vẫn luôn thận trọng-chú tâm-quan sát trong từng việc nhỏ nhặt nhất, và cứ mỗi lần sân thì thấy sân, tự nhiên con bớt sân đi lúc nào không hay! Con không còn kẻ thù, những người mà làm cho con ghét cay ghét đắng trước đây giờ mỗi lần nhớ lại con thấy tức cười! Mà có điều này làm con nhớ Thầy nhiều lắm! Đó là một ngày đẹp trời con đưa con gái con đi học, do con chưa thuộc đường đi nên con dùng bản đồ trong điện thoại. Khi con của con vừa xuống xe thì con bấm địa chỉ nhà để chạy về thì không biết lý do gì mà wifi mất sóng, bản đồ không hoạt động. Con đành phải vận dụng trí nhớ để mò đường về nhà. Đường đi lắc léo quẹo trái, quẹo phải rất nhiều con không nghĩ là mình có thể tìm được đường về nhà. Nhưng thật may mắn là con đã đi đúng đường! Sau 45 phút con về được đến nhà mà toát mồ hôi hột trong cái nhiệt độ âm 8 độ C. Ở Chicago mà đi lạc thì Thầy biết không phải chuyện đùa. Thầy không biết là ở đây con đã cảm ơn Thầy rối rít, nhờ con thận trọng-chú tâm-quan sát hằng ngày hằng giờ mà con không bị đi lạc. Từ nay con hoàn toàn tin tưởng vào chân lý mà Thầy đã giúp con thấy ra. Ứng dụng pháp thoại của Thầy vào đời sống từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn con đều thấy rất tuyệt! Những chuyện bất như ý đến với mình thì con hiểu đó là sinh mệnh, đó là nhân-quả mà con phải gặp, phải trả, phải học, nhờ vậy mà thái độ ứng xử của con với pháp cũng được điều chỉnh một cách thật tự nhiên mà ngay cả con cũng không ngờ! Con không cần cố gắng gì hết, mọi thứ thay đổi một cách rất tự nhiên Thầy ạ! Thầy biết không, Thầy như người Cha thứ hai của con vậy, con may mắn được Thầy sinh lại trong một đời sống mới mẻ hoàn toàn! Con cung kính tri ân Thầy! Kính thư Con – Trúc Thanh

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Sư Ông, có phải từ bi tha thứ không phải là cho một đối tượng nào bên ngoài mà chính là cho bản thân mình. Mình từ bi với chính mình bằng cách lắng nghe lại những nỗi thống khổ tiêu cực bên trong mình và kể cả những lúc bệnh tật, chán nản, cô đơn, khóc lóc… mà không trách móc hay muốn thế này thế kia. Còn cái gọi là sự tha thứ thật ra là tha thứ cho chính nội tâm đang thống khổ của mình khỏi những đau khổ hay sự dính mắc trói buộc. Và khi tâm mình có thể nhìn tất cả những thống khổ bên trong một cách trầm tĩnh lặng lẽ thì nhìn đối tượng bên ngoài cũng sẽ với một tâm rỗng lặng trong đó đã bao hàm sự từ bi và sự tha thứ. Dạ con có thể đến chùa mình từ mùng mấy thì có thể gặp Sư Ông. Con xin cám ơn Sư Ông!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

THẦY ƠI. HAY QUÁ THẦY NÈ! CUỘC ĐỜI CON CŨNG NHƯ CON SỬ TỬ CÔ ĐƠN CHỐNG CHỌI VỚI MỌI THỨ! “Nietzches xem sự giác ngộ như con lạc đà buông hết mọi chở mang để trở thành sư tử một mình giữa sa mạc cuộc đời, từ đó mới trở thành trẻ thơ, rỗng lặng trong sáng hoàn toàn được. Khi biết trở về trọn vẹn với chính mình con sẽ thấy sự cô đơn thật mầu nhiệm biết bao!”

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa Sư Ông, Con nay xin cung kính tri ân Sư Ông vì con nhiều lần nhờ Pháp của Sư Ông mà con bình tâm lại. Tối qua tự nhiên con vì dùng ý chí quá mức để vượt lên cuộc sống mà khuya con la hét “phải làm được” rồi dùng những từ khó nghe, giữa cơn nguy cấp đó mà tự nhiên nhớ Sư Ông nên con bật Pháp thoại nghe. Nhờ vậy mà con ngừng ngay đó để không làm gì phải hối tiếc. Quả thật tâm vọng tưởng thật kinh khủng, con có chút duyên lành để hiểu Phật Pháp mà còn như vậy. Con cảm ơn Sư Ông nhiều lắm ạ. Không có Sư Ông đêm qua con không tưởng nổi con sẽ làm chuyện gì. Con từ nay xin chừa vì khinh thường những việc nhỏ, con sẽ luôn thận trọng chú tâm quan sát trong những hành động nhỏ nhất. Chính những cái nhỏ mới cứu mình trong những cơn khó như vậy ạ! Con kính chúc Người dồi dào sức khỏe để luôn là tàng cây bóng mát cho Phật tử tụi con nương nhờ. Nam mô Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni. Kính, Con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy con xin trình pháp. Sau một thời gian trải nghiệm, chiêm nghiệm, mới đây con thấy: cái bản ngã thường lăng xăng tạo tác, trong khi đó thì tánh biết vẫn cứ thấy. Khi bản ngã khởi lên tham sân si nó sẽ thấy mọi thứ không đúng với sự thật như sự thật là, mà thấy theo kiểu của nó cho là, muốn là, mong là.. vì thấy sai mà dẫn đến hành động nói năng suy nghĩ sai, nên đưa đến phiền não khổ đau. Con xin kể một câu chuyện như thế này: Trước đây có một lần chú con gửi một số quần áo cho ba con nhờ đem bán. Khi mẹ con về không thấy ba ở nhà, trên đường về lại gặp người yêu cũ của ba con nên nghĩ số quần áo này do người kia tặng cho ba. Mẹ con nổi giận đem đốt hết số quần áo đó. Như vậy là không thấy sự thật mà do ảo tưởng nên trước hết làm khổ mình (sân hận..), sau làm khổ người. Cứ như vậy cái bản ngã cứ khởi lên tham sân si và tạo tác sai lầm nên sinh ra khổ não. Kể cả khi đã thấy ra sự thật rằng bản ngã chỉ là 1 thứ tưởng tượng, không có thật, thì sau đó bản ngã vẫn khởi lên che lấp như thường. Vậy mỗi lần bản ngã khởi lên thì nhìn lại, khi nhìn lại nó thì nó sẽ bớt đi. Dạ, con cảm nhận là nó dần tan đi, đầu óc khi ấy sáng suốt hơn. Tạm thời cái thấy của con đến đó ạ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời