Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Sư Ông sáng nay con có một trải nghiệm giúp con hiểu ra 2 điều Sư Ông nói. Bình thường khi ngủ dậy con sẽ lờ đờ và đứng lên rồi làm mọi thứ theo quán tính, vì đầu óc không đủ tỉnh táo để ứng ra thận trọng chú tâm quan sát. Nhưng đặc biệt sáng nay khi con tỉnh dậy đầu óc con rỗng rang và tự động con thấy mọi hành động con làm thường ngày đều được tỉnh thức mà không có nỗ lực nào cố gắng quay lại chính mình cả, sự tỉnh thức lại chính mình này một cách rất tự nhiên, nhưng tầm khoảng gần 10 phút thì mất đi vì lúc này ý thức cứ chen vào liên tục đặc biệt với người có những vấn đề tâm lý nặng như con. Nhưng ít ra trải nghiệm này cho con có niềm tin vì sự chứng thực từ mình. Khi tư duy lại con hiểu ra được 2 điều mà Sư Ông nói là: cứ thận trọng chú tâm quan sát thì đến một lúc muốn không thận trọng chú tâm cũng không được và cách gieo duyên tốt nhất với Phật Pháp qua kiếp sau đó là thường sáng suốt biết mình. Vì nếu đến một lúc con quay được trở về trọn vẹn mọi lúc với chính mình thì qua kiếp sau chỉ cần một duyên xúc tác con sẽ thấy ra điều này dù lúc đó có gặp hay không gặp Phật Pháp Tăng chế định bởi lẽ con đã quay về Phật Pháp Tăng tự tánh của chính mình. Con thành kính tri ân Sư Ông và chúc Sư Ông mạnh khoẻ!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ, trước hết con kính xin được đảnh lễ Sư Ông ạ Con là Đức Minh Ngạn, xin được phép chúc Sư Ông luôn mạnh khỏe và an lạc ạ. Hôm nay, con xin phép lần đầu tiên được viết thư hơi dài một tí để tâm sự cùng Sư Ông ạ. Mong Sư Ông cảm thông và cố gắng lắng nghe đôi dòng tâm sự từ con trẻ ạ, con xin cảm ơn Sư Ông rất nhiều ạ. Dạ con được Quy Y Tam Bảo và thọ 5 Giới nhờ Sư Phụ hướng dẫn. Nhưng thời điểm đó, con chưa có khái niệm gì về tu học, hành trì hay giữ Giới gì hết. Cứ thế, con sống vẫn buông thả y như trước. Rồi một sự cố xảy đến, con chia tay người yêu, người mà con dự định sẽ đi cùng con trong chặng đường sau này. Một phần do dư nhiều thời gian, một phần để khỏa lấp đi nỗi buồn đó, con nghe giảng Pháp nhiều hơn, bỏ công sức ra tìm tòi và học hỏi nhiều hơn. Thế là không biết từ khi nào mà con lại thấy: “ôi sao Phật Pháp thật hay quá, nhiệm mầu quá”. Trước tiên chỉ trên bề mặt lí luận và lời nói thôi. Rồi trong quá trình đó, con vấp phải vô số lỗi lầm, vô số sai phạm vì cái tính tham, sân và ngã mạn của mình, nghĩ mình biết nhiều hơn người này, người kia, mình hay rồi, mình giỏi rồi. May mắn thay cho con khi ấy, con có được Vị Minh Sư sáng suốt, rất sáng suốt và nhạy bén. Sư Phụ như thấu được nỗi lòng con, đem vào trong lời giảng. Con nghe mà thấm thía, con nghe mà tỉnh ngộ ra và thấy được những sai quấy của mình ạ. Con xin phép nói thêm là Sư Phụ con xuất thân từ Tịnh Độ Tông, nhưng Ngài hay dùng những ngôn từ chân thật, những mẩu chuyện và những lời dạy rất gần gũi, và Ngài hướng những Phật tử thân cận tới với Vi Diệu Pháp, tới với Phật Giáo Nguyên Thủy. Ngay khi đó, vì con đi làm nên chưa thể sắp xếp thời gian để học Vi Diệu Pháp được ạ. Rồi có những buổi con được về sớm, được nghỉ phép, con thử đến học và từ đó con mê mẩn thêm từ khi nào không biết ạ. Sau đó, con càng cố gắng hơn những khi rảnh để nghe Quý Thầy, Quý Cô khác giảng dạy thêm trên mạng Youtube. May mắn sao, con lại được cơ duyên đến với lớp Pháp Hành về Vipassanā, và học song song để bổ sung Pháp học và Pháp hành. Và tất cả mọi thứ đến rất tự nhiên, con không hề chuẩn bị trước hay là tìm hiểu trước chút nào ngay cả khi học Vi Diệu Pháp và Pháp Hành. Khi đó, Chánh Niệm với con nó đơn giản là Chánh Niệm chứ con đã biết gì về nó đâu. Về nhà con vẫn chưa thực sự quyết tâm để học và hành một cách rốt ráo ạ. Chỉ khi nào sực nhớ ra thì con mới thực tập Chánh Niệm. Chả hiểu sao, con lại chợt nhận ra, vậy nếu mình Chánh Niệm trong từng cử động nhỏ, từ ăn, uống, nói chuyện, viết bài, làm việc… cho tới cả việc tiêu tiểu, tắm rửa… thì có phải là mình đang thưc hành Thiền liên tục trong suốt lúc đó chứ đâu hẳn chỉ là việc đi Kinh Hành và ngồi Tọa Thiền? Thêm một lần nữa, cơ duyên mỉm cười với con khi con thỉnh được quyển sách “Thực tại hiện tiền” do Sư Ông viết ạ. Do nội dung chấn động, và tư tưởng táo bạo, mạnh mẽ tươi mới trong đó, con lại được tìm đến Chùa Bửu Long và gặp Sư Ông ngay lần đầu tiên đó ạ. Quá trình sau đó tuy dài dòng nhưng con xin kể vắn tắt cùng Sư Ông vì con luôn cảm thấy con thật may mắn làm sao khi con đường tìm lại với Tam Bảo, với Chánh Pháp của con luôn thuận buồm, xuôi gió, luôn gặp được những Minh Sư, Thiện Hữu, những người Ân Nhân khai mở cho con, làm con bỏ bớt đi những thói hư, tật xấu, những cái dư thừa, không cần thiết để trở thành một người đạo đức, một người đạo đức đúng nghĩa mà không cần phải cố gắng nào để trờ thành cả ạ. Quá trình tuy chưa tới 1 năm đó nhưng với con cuộc đời thay đổi hoàn toàn, và bản thân con, Tâm con cũng thay đổi hoàn toàn. Con chợt nhận ra yêu thương mọi người hơn, nhẹ nhàng trong từng cử chỉ, lời nói và bước đi hơn, con chăm chút hơn đến từng hơi thở của mình ạ. Và con lại thấy con thật là bất hiếu, thật là hư hỏng khi sống đến tận bây giờ mà vẫn còn làm Cha Mẹ buồn rầu và suy nghĩ rất nhiều về mình. Con chợt nhận ra con đã sống tồi tệ như thế nào, đã trôi dạt như thế nào đến tận bây giờ. Dạ, mừng thay Sư Ông ạ, giờ với con việc giữ Giới nó trở thành như tất yếu trong cuộc sống, mỗi khi con chuẩn bị làm gì, nói gì thì các điều Giới đều hiện lên trước để bản thân cân nhắc ạ. Cũng như cái tham lam, sân hận, ngu si, ghét ghen… mọi thứ nó tự tan biến đi đâu mất mà con không có cố gắng để diệt trừ nó gì cả ạ. Không cả cần cố gắng để có được, hay là cố gắng để bỏ đi. Chánh Niệm chỉ đơn giản là nhận diện, nhận diện và nhận diện nó với tâm trí đơn thuần và trong sáng như 1 đứa trẻ thì mọi thứ cứ tự nhiên đến và tự nhiên đi thôi mà không thể bận lòng mình được ạ. Dạ, thư đã dài, con xin phép Sư Ông dừng tại đây. Phật Pháp thật nhiệm mầu, thật vi diệu ạ. May mắn thay luôn được sống trong ánh sáng êm dịu từ Tam Bảo ạ. Con xin được tri ân tất cả ạ, nhất là Cha Mẹ, Sư Phụ con, các Quý Thầy, Quý Cô và cả Sư Ông đã luôn chỉ bảo, dạy dỗ con ạ. Xin Sư Ông chia sẻ tâm sự này cùng với con trẻ ạ. Con Đức Minh Ngạn xin phép chào Sư Ông ạ “… Thầy vui chia sẻ Đạo con vui sống pháp thiền Tuy cách xa ngàn dặm Đạo Pháp vẫn vô biên…”

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ thưa Sư Ông, đã gần một năm qua con vẫn hằng ngày lắng nghe cảm nhận chính mình. Di chứng để lại của cơn trầm cảm đó là căn bệnh đau nửa đầu vẫn hành hạ con hằng ngày, những uất ức tâm lý dồn nén hơn 10 năm trầm cảm mỗi khi dâng trào khi quay lại cảm nhận đều đau buốt bật khóc. Có lẽ nói ra có thể có người không tin nhưng gần như hơn mỗi ngày của con chỉ có sự trầm uất, đau khổ, bây giờ gương mặt con chỉ chất chứa sự mệt mỏi, dù cười cũng không nổi. Thực sự con rất mệt mỏi nhiều lần chỉ muốn buông xuôi nhưng dường như bản năng sinh tồn bên trong khá mạnh mẽ, nên con chỉ cảm nhận và để cho đau khổ, nước mắt dâng trào tuôn ra. Hơn một năm qua luôn là như vậy, cứ mỗi lần bế tắc con lại tìm đến những lời dạy của Sư Ông để chấp nhận nỗi đau muốn làm gì thì làm, nhưng có nhiều lần con mất niềm tin vào lời dạy của Sư Ông, vì không biết cảm nhận những đau khổ này sẽ mang lại cho mình điều gì ngoài việc cảm thấy đầy thống khổ và mệt mỏi cùng cực, rồi con cũng chỉ biết vật vã mà để cho nước mắt tuôn trào, rồi mỗi thứ cũng qua, nhưng con vẫn chưa cảm nhận được gì nên khổ đau đến con vẫn cứ như vậy lặp đi lặp lại. Riêng trưa hôm nay, nỗi đau buốt ngực, uất ức lại đến, cơn đau đầu dày vò, con cũng chỉ biết buông ra chịu trận như mọi lần. Nhưng lần này có gì đó đặc biệt đã đi qua con, có một cái thấy, giúp con nhận ra một điều mà trước giờ con không hiểu, bây giờ ngồi viết nhớ lại thì rất mơ hồ, chỉ khi lúc đó con đã thấy được rằng khi cảm nhận KHỔ ĐAU, khổ đau dường như có điều gì đó rất sâu sắc không diễn tả bằng ngôn từ được, ngay lúc đó con nhận ra chính khổ đau này giúp con nhìn mọi thứ một cách sâu sắc hơn, con nhận ra nếu như bây giờ con đang vui vẻ an lạc hạnh phúc thì con rất hời hợt. Bây giờ khi viết ra những dòng này sự trải nghiệm đó con không thể nhớ và muốn nhớ cũng không được, nó đến một cách bất ngờ. Con vẫn tiếp tục sống, mặc dù mỗi ngày vẫn là uất ức, bệnh tật, mệt mỏi chán chường nhưng con vẫn tiếp tục lắng nghe cảm nhận những điều này, trải nghiệm trưa này đã giúp con hiểu ra khổ đau có gì đó mà mình cần phải hiểu nó hơn là dẹp nó đi, có lẽ vì sống với khổ đau quá nhiều, nên con nhận ra chỉ khi nào con hiểu khổ đau trong chính con thì con mới hiểu ra chính mình, giúp con hiểu rằng việc hiểu ra chính mình quan trọng hơn bất kì điều gì. Con xin thành kính tri ân Sư Ông!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy! Con thấy mỗi lần con vào đám đông là bản ngã nó bảo con phải nhìn con gái. Trước đây con tu niệm phật để đè nén nó thì tạm hết, nhưng gặp duyên lại cứ như cũ, len lén nhìn. Thời gian sau tham thoại đầu, cứ hỏi hoài k có câu trả lời vẫn hỏi thì tạm ổn thôi. Tới khi tình cờ nghe pháp thầy giảng. Nhìn thấy con gái đẹp thấy tâm khởi lên rõ ràng. Ngay đó k thiện k ác, k đè, k chống chỉ thấy ràng. Các pháp đã học qua cũng dứt. Xuân hạ thu đông chẳng vin đâu. Con cám ơn sư phụ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi! Từ khi con được nghe Thầy giảng, mỗi lúc con thấy tâm mình sáng hơn một chút. Tu không phải là điều gì cao siêu, huyền bí, cũng không phải tu để thành gì, hoặc đạt được điều mong ước tốt đẹp gì hoặc cố gắng mua vật phóng sanh thật nhiều, đọc kinh thật nhiều để tích phước như những gì con được nghe và cứ cố gắng trước đây. Và tu cũng không phải là sự ủy mị của 1 trái tim yếu đuối sợ bị đọa lạc nên mới tu tập. Giờ đây con thấy ra rằng, tu đơn giản là quay về thành thật với chính mình, trọn vẹn với từng trạng thái khởi lên nơi tâm mình, nơi thân mình. Thành thật và chấp nhận tham, sân, si có mặt nơi chính mình. Chẳng chống đối các trạng thái trong tâm cũng chẳng chống đối ngoại cảnh, chẳng trách mình mà cũng không trách ngoại cảnh. Khi con quay về thành thật với chính mình, thì con không còn để ý đến hay suy luận thái độ của người khác hoặc là đánh giá nhận xét người khác nữa. Từ đó con cũng không bị thái độ, hành động hay lời nói của người khác ảnh hưởng đến trạng thái tâm mình nhiều. Cũng nhờ đó, mà khi có vấn đề gì cần quyết định, con không cần phải đặt lên bàn cân của lý trí để tính toán. Cũng không phải lấn cấn giữa cái gọi là chọn con tim hay lí trí. Con cũng không còn suy nghĩ là mình phải đặt ra lý tưởng sống sao cho ý nghĩa hay gì nữa cả. Con chỉ nhận thấy rằng khi mình quay về quan sát, thành thật với chính mình thì tự động có 1 nguồn năng lượng gì đó làm cho mọi người quanh mình đến gần mình họ thấy không bất an. Vậy là con thấy hoan hỉ rồi! Mọi việc tiếp theo pháp sẽ lo. Chỉ có điều là con không thể diễn tả hết được bằng lời những gì con cảm nhận được với Thầy và mọi người. Mỗi lần con nghe lại pháp thoại, thì con lại cứ muốn thốt lên ” À, đúng rồi, con thấy ra rồi! Vậy đó Thầy! Con thật vô cùng biết ơn Thầy đã khai thị và chỉ dạy cho chúng con. Con biết ơn Thầy thật nhiều!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con thấy sự sinh diệt của các pháp bên trong thân cũng như bên ngoài là cùng bản chất. Trong cái không có cái có và trong cái có có cái không. Sự vật sự việc đến đi vô ngã, sở dĩ còn đau khổ là do tâm bám chấp vào đó cho là thật có, chứ bản chất sự vật sự việc không dính dáng gì đến ta, dù có ta hay không có ta thì mọi việc vẫn như vậy. Tánh không hay cái thấy trùm khắp và không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, chỉ cần sống với lẽ thật đó, bỏ tất cả cái còn lại và làm các hạnh lành từ cái không đó, và cho dù có chịu nghiệp quả thì cũng có hạnh nhẫn nhịn từ cái không, hay còn gọi là sống vô ngã vị tha và tùy duyên thuận pháp. Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con xin thưa Sư Ông ạ. Con xin phép được thưa chuyện với Sư Ông như sau ạ. Nhờ những nhân duyên và may mắn mà con được biết đến Phật Pháp, trước tiên là bên Sư Phụ con là bên truyền thống Bắc Truyền ạ, rồi sau đó nhân duyên lại đưa đẩy con được biết đến bên truyền thống Nguyên Thủy qua các Quý Thầy, Quý Cô bên Tổ Đình Bửu Quang ạ. Với con thì Phật Pháp không có sự phân chia, không có cần nhất thiết theo bên nào, bỏ bên nào hay là bên nào hay bên nào dở. Với tinh thần và niềm tin đó, con tìm hiểu và học hỏi hàng ngày. Cho đến khi con được biết thêm đến Tổ Đình Bửu Long và may mắn gặp trực tiếp Sư Ông để hỏi về quyển sách “Thực tại hiện tiền”. Sau đó, con cũng gặp thêm nhiều vướng mắc và chấp trước cả trong cuộc sống và trong quá trình học hỏi, tu tập. Nhân duyên và may mắn lại mỉm cười với con, khi con được thỉnh giáo với các Quý Thầy, Quý Cô và cả Sư Ông (qua mục hỏi đáp ở đây). Tuy rằng với câu trả lời con nhận được có thể nói là rất chung chung và có thể xem như không gỡ được chút gút mắc nào mà lại như thêm gút mắc. Thì hôm nay khi con nhận được thêm câu trả lời từ Sư Ông, con như chợt hiểu ra bản thân vẫn quá chấp trước, và tìm đến Phật Pháp chỉ để thỏa trí tò mò, thỏa sự hiểu biết, tìm tòi của mình để tạo thêm nhiều gút mắc hơn là đến để được giải thoát. Nay con nhận thức sâu thêm 1 xíu về việc sống thoải mái và hãy để các Pháp tự tu, còn mình thì chỉ cần quan sát và nhận biết tất cả 1 cách rõ ràng, không gò bó, không cưỡng chế và không cố tạo ra hay mong đợi bất cứ cái gì. con cảm thấy như trên vai mình nhẹ hẳn đi và dần hiểu ra được đường trung đạo mà Bậc Đạo Sư thường dạy. Qua đây, con xin cảm ơn Sư Ông và các Quý Thầy, Quý Cô và nhờ có Bậc Đạo Sư đó đã dựng lại con đường trung đạo và những lời dạy tuy rằng giản đơn nhưng lại rất thâm thúy, sâu sắc. Con sẽ luôn ghi nhớ những lời dạy và sẽ buông bỏ dần từ bây giờ để cuộc sống có thể đơn giản hơn, để các Pháp tự vận hành, tự Tu ạ. Con, Đức Minh Ngạn xin phép chào Sư Ông ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con xin phép thưa Sư Ông ạ. Từ trước tới giờ, trong đời sống bình thường, đa phần các vấn đề mà con được tiếp thu, con đều hay diễn giải ra theo nhiều nghĩa, nhiều hiện tượng. Ví dụ khi con được học về sự vô thường và ngay cả Chánh Niệm cũng vô thường, cũng thay đổi, cũng trồi sụt. Thì con nghe chuyện đó xong, con lại suy diễn, liên tưởng đến như sau: à, vậy thì giống như là đồ thị parabol, sẽ lên xuống, sẽ kéo dài ở đỉnh điểm hoặc là ….vân vân, rồi thì lại liên tưởng và suy diễn đến các sự việc khác vậy thì có phải nó cũng là như vầy, như vầy hoặc là như vậy, như vậy cũng là vô thường hay không. Hoặc hay là khi con được dạy về hành Thiền, thì con lại nghĩ tới, ồ nếu vậy thì cứ quán Tứ Niệm Xứ, cứ Quán trên Thân, Thọ, Tâm, Pháp thôi, và khi nào mình còn quán được như thế thì có nghĩa mình đang hành Thiền, và mình là 1 Thiền sinh cũng như là Thiền Sư và trên chính các Niệm Xứ đó là 1 Thiền Đường rồi. Mình chỉ đến Thiền Đường khi cần trình Pháp và để được nghe cắt nghĩa, cũng như nếu thêm lí do để đến Thiền đường là để đổi cảnh, tiếp thu năng lượng tích cực thôi ạ? Thì với những tâm tư đó, có Cô bảo con là: sao tâm của con phức tạp và suy diễn nhiều quá, sao không thể trong sáng, sao không thể hiểu nó đơn giản như là cái được nghe chỉ, nghe dạy và cứ thế làm thôi. Nhưng với con, nếu chỉ được nghe, được dạy mà không hiểu hoặc là chưa từng trải nghiệm sâu trong đó thì con xin lỗi là bảo con chỉ cứ thế làm theo thôi thì con làm không được. Thì ở đây con xin phép được hỏi Sư Ông 2 câu hỏi ạ: 1. Khi con được tiếp thu, lắng nghe điều gì xong sau đó con lại suy diễn, liên tưởng và so sánh như vậy thì điều đó có ảnh hưởng tốt hay xấu đến quá trình tu tập lâu dài, cũng như có để lại gút mắc gì không ạ? 2. Con có phát nguyện sẽ hướng tới sự giải thoát 1 cách thật rốt ráo và qua đó sẽ giúp đỡ, trợ duyên cho những ai hữu Duyên và cần tới con để họ cũng có được sự giải thoát như con. Thì con cảm thấy đây mới là sự không ích kỷ, không chỉ có tốt cho riêng mình mà không tốt cho người hay là chỉ tốt cho người mà không lo cho mình, và đây mới là Đạo ứng dụng vào Đời và trong Đời luôn luôn có Đạo. Không biết con suy nghĩ vậy, có hợp với tinh thần một người Phật tử nên có và có chỗ nào cần nhận thức thêm không ạ? Mong Sư Ông dành chút thời gian trả lời giúp con ạ. Con xin cảm ơn Sư Ông ạ. Con, Đức Minh Ngạn

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào thầy Con xin trình pháp và mong được sự chỉ dạy của Thầy. Con thường ngày ngồi thiền quán sát hơi thở, nhìn Tâm ý của mình. Nhưng hôm nay khi con ngồi được 40 phút, con thấy toàn thân con nhẹ nhõm hoà quyện cùng với hư không, con cảm thấy sự bao la của vũ trụ, con cũng không có khởi niệm sợ hãi hay vui mừng và cố truy đuổi cái cảnh đó. Một lúc sau thì tự hết nhưng con thấy trong người con rất hỷ lạc. Con xin hỏi Thầy. Nam-mô Bổn Sư Thích-ca Mâu-ni Phật.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời