Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy. Chiều nay, con ngồi đọc các bài giảng của Thầy. Đọc đến đoạn: “Phật dạy trở về với thân, thọ, tâm, pháp đang là. Vì vậy, những gì đang xảy ra nơi thân, tâm mỗi người mới là cuốn kinh hiện thực đáng đọc nhất, là sự thật mà mỗi người cần khám phá chứ không phải tìm kiếm sự thật nơi thầy mình, ở trong chùa, trong các trường thiền hay trong kinh điển nào cả”. Con vô cùng xúc động, vậy mà bấy lâu nay, con cứ mãi loay hoay đi tìm pháp tu để mong mình trở nên “thường, lạc, ngã, tịnh”. Giờ con đã thấy ra. Con xin tri ân Thầy. Cơn gió vô tình lật Cho ta đọc trang kinh Phật dạy ta lẽ thật Tu là biết rõ mình Kính thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi! Con đã thấy ra rồi, con đã thấy ra đau tự nhiên, đau do nghiệp và khổ do ảo tưởng, con thấy ra ảo tưởng ấy che lấp đi tánh biết, thấy ảo tưởng ngăn cản sự vận hành các Pháp đang là. Qua bài giảng Pháp của Thầy con đã nhớ nhận thức đúng bản chất của sự vật hiện tượng, bản chất không thực sự có cái “Ta” và đột nhiên lúc này con thấy, thật vì diệu, con chưa từng thấy nhẹ nhàng thế này, vạn sự y như nó đang là thế, không có khái niệm, không có “Ta” nào cả. Con thành tâm cảm tạ ơn Thầy! Sau đây con cần sống nhiệt thành với cái thấy biết này! Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào sư ông lần nữa ạ, con là người trình pháp về chuyện tình duyên ảo tưởng mộng mơ của mình cách đây 03 ngày trước, không biết sư ông còn nhớ hay đã quên? Hiện nay con đã về HKST để làm công quả được mấy ngày. Dành nhiều thời gian để lao tác & quan sát rõ biết thân tâm thực tại đang là một cách nghiêm túc & con coi như đó là sự nghiệp của cuộc đời mình. Thật ngạc nhiên là khi biến cố đó đến, có khi con còn nghĩ quẩn đến tự tử nhưng nhờ chánh niệm tỉnh giác, nghe pháp sư ông giảng & về với cảnh vật thiên nhiên ở chùa để thư thái thì nay con đã lấy lại được 01 phần thăng bằng chỉ vỏn vẹn 03 ngày sư ông ạ. Thỉnh thoảng những ký ức lại ùa về bất chợt, con liền chánh niệm tỉnh giác. Có lẽ may mắn 01 phần là do trước khi biến cố đến con đã thực hành nguyên lý này trong đời sống rồi nên giờ đây thân tâm con hồi phục lại cũng nhanh mà con cũng bất ngờ sư ông ạ. Trước con nghe pháp sư ông thì chắc chỉ hiểu nghĩa bằng lý trí, đến khi lâm bệnh thì nay con đã thấy lý & sẽ tiếp tục tinh tấn chánh niệm tỉnh giác để sống với sự. Nơi đây không có nhiều kinh pháp, chữ nghĩa hay luận đàm mà chỉ có sự sống bình dị chân thực như lao động, nhổ cỏ, vác phân bón, rửa bát, còn lại thời gian rảnh thì thể thao, nghe pháp thầy giảng & thư thái hoà mình với thiên nhiên. Con bắt đầu trân quý & thấy rõ vẻ đẹp của khổ, vô thường & vô ngã đã giúp con phá đi dần vô minh ái dục trong mình. Con kính tri ân thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Từ nhỏ đến lớn, không biết do hoàn cảnh giáo dục hay vốn bản tánh, trong con luôn hình thành quan điểm phải sống cho người khác, vì người khác, con luôn xem trọng cảm xúc của người khác, không muốn làm bất kỳ ai buồn lòng vì con. Nhưng âm thầm phía sau, con rất kỳ vọng người khác đối xử tốt với mình. Hết lần này đến lần khác, con oán trách vì sao con đối tốt với người mà người không đối tốt với con như con mong muốn. Dần dần con cũng buông bỏ mong cầu được đối xử tốt. Nhưng con vẫn còn một ảo tưởng, con lao vào các công việc tình nguyện, đi chùa, làm phước, vì con không có tiền nên con dùng thời gian và công sức của mình để phụng sự, đi các chuyến tình nguyện, các khoá tu, đội nhóm. Mất 6 năm con mới nhận ra, con làm những việc này cũng chỉ vì hiểu sai Phật Pháp, ẩn sau các việc thiện là lòng tham được phước báu, vì được giảng giải là làm vậy có phước, sau này được sắc đẹp, giàu sang,… Giờ con nhìn lại, nếu xét ra thì động cơ muốn phụng sự cũng vì phước báu của mình chứ không phải thật sự vì người khác. Cho đến một ngày, khi con bị đuổi ra khỏi chùa vì một phút lỡ lời. Con đi ra ngoài tìm phòng trọ khi trong tay chỉ còn 200.000 trong túi, con mới thoát được ảo tưởng về phước báu, về sự nương tựa vào một điều gì đó mơ hồ không rõ ràng. Khi đó con biết rằng, mình phải lo cho bản thân mình trước, mình phải kiếm công việc chánh mạng để lo cho bản thân, không thể trông chờ vào hai chữ “phước báu” sẽ trổ quả một cách kỳ diệu nào đó. Vì trước mắt con không biết đi đâu, ở đâu hôm đó. Vậy mà sau đó, con vẫn tiếp tục làm việc ở một ngôi chùa khác. Vừa làm kiếm tiền để sống vừa công quả, mức lương con chỉ đủ để con trang trải tiền phòng, tiền ăn. Thì con bắt gặp thử thách tiếp theo. Con chỉ kiếm đủ tiền để lo cho bản thân con, thì ba mẹ con bắt con lấy chồng, và áp lực chuyện tiền bạc, hỏi con vì sao tốt nghiệp trường đại học danh tiếng mà mỗi tháng chỉ kiếm được nhiêu đó tiền, lương công nhân còn cao hơn con số đó. Rồi không có bảo hiểm, ốm đau thì phải làm sao. Nói con từ bỏ công việc trong chùa đó để ra ngoài tìm công việc khác tốt hơn. Lúc nhận việc, con đã hứa sẽ làm việc 3 năm, hết năm nay là đủ 3 năm, con sẽ đi kiếm công việc khác như ý của ba mẹ con. Việc phụng dưỡng ba mẹ con không lo được nhiều như chị gái con. Chỉ thỉnh thoảng gửi ít thuốc, kẹo về cho ba mẹ, lâu lâu biếu ít tiền. Con biết con chưa làm tròn bổn phận của mình đối với ba mẹ già. Bây giờ nhìn lại, con không tiếc những tháng ngày đã dành thời gian để làm các việc thiện ấy. Con chỉ nhận ra là cần phải lo cho bản thân và gia đình mình đầy đủ mới tới lượt muốn phụng sự gì thì làm. Và cũng không mong cầu phước báu làm gì khi mình có thể chủ động lo tốt cho bản thân và gia đình. Bây giờ con nghĩ, sau này nếu không có việc gì cần thiết, cũng không cần đến chùa làm gì. Chỉ cần hằng ngày sống đúng tốt, nhiệt tâm, hết lòng với mọi người xung quanh là được. Cũng không cần phải phụng sự, cúng dường gì cả, nếu hợp duyên thì cúng, không thì thôi, lo tốt cho bản thân, gia đình, nếu còn tiền thì đi ở ngoài gặp ai cần thì giúp. Giúp xong cũng không cần biết họ là ai và mình đã làm gì cho họ. Phải xem rõ khả năng giúp đỡ của mình đến đâu. Con biết mình lạc vào ảo tưởng 6 năm nay, bây giờ con 28 tuổi, con nghĩ mình vẫn đủ thanh xuân và nhiệt huyết để bắt đầu lại, sống đúng tốt và bớt ảo tưởng về mình, về người. Con có được như hôm nay là nhờ mỗi sáng CN đến nghe Thầy giảng, và nghe trên trang này, cũng nhiều lần hỏi Thầy trong đau đớn, tuyệt vọng, oán trách. Bây giờ con tỉnh hơn rồi Thầy ạ. Sau những vấp váp, nay con đứng vững hơn rồi. Con cũng cám ơn các sự việc xảy đến với con những năm con hai mươi mấy tuổi, cho con cơ hội làm lại nhiều lần, sai nhiều lần, buông bỏ nhiều lần. Con cũng xin cám ơn Thầy đã xuất hiện và giúp đỡ con. Con mong những năm tháng sau này, dù có vấp ngã nhiều lần nữa, lúc sóng gió trong tâm con khởi lên con không trụ nổi, con vẫn còn Thầy để chia sẻ và xin lời khuyên bảo. Hôm nay con kể về cuộc đời mình nhiều sai lầm. Và con mong muốn làm lại, sống đúng tốt hơn, bớt ảo tưởng. Con xin Thầy chứng minh con. Con xin cám ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, con xin tổng hợp cách tu của thầy trong trường hợp con ứng dụng, nếu có giúp ai được giống con thì quá tốt vì giờ con thấy rất khỏe dù là người bình thường hay trầm cảm, tâm thần: Cứ sống đúng với hoàn cảnh của mình trong niềm hân hoan, mọi thứ đúng hết, cái sai của mình cũng đúng, người ta chửi mình, người ta đang có quan niệm sai xấu… cũng đúng luôn. Đúng với trật tự đang vận hành hết cả. Quan trọng là lúc đó nhìn lại trạng thái của mình là gì, đúng tốt là rỗng lặng sáng suốt nhìn cái sai, chưa đúng cần chuyển hóa là tham sân si trỗi dậy ngập tràn trong người giận mình hay ghét đối tượng gì đó. Cái thứ hai là nghỉ ngơi, mệt cứ nghỉ, nghỉ ngơi không phải là một cái tội, nghỉ ngơi là thiền định chân chính để phục hồi sức khỏe như đói ăn cơm vậy, nghỉ ngơi đủ rồi thì trạng thái rỗng lặng xuất hiện lúc đó mới làm việc khác tốt được. Cái thứ ba là phải thận trọng, nói đúng làm đúng là tu hành rồi, (cái này con vẫn chưa làm đúng hoàn toàn được), không phải ở Niết-bàn xa xôi phương nào, nói đúng làm đúng là Bát Chánh đạo. Khi trong người rỗng lặng trong sáng mới làm được thận trọng này. Cái này con thấy rõ nhất, khi kẹt vào khái niệm – quan kiến – định kiến – thành kiến… mà làm thì nhất định là ẩu tả, đổ bể trong tham sân si. Ghét người khác khi người đó sai xấu, thực chất là chưa biết mình cũng có tính đó, cũng làm y chang người đó thôi. Chưa kể đến thiếu từ bi gì mà trước mắt là mình chưa thấy ra chính mình là chủ yếu mới ghét người ta vậy thôi. Khi không ghét người ta thì sáng suốt mới có mặt và hành động đúng rồi từ bi mới đi theo sau. …. Con chỉ nhớ được nhiêu dù còn nhiều thứ rất hay mà thầy dạy. Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Con viết vài dòng gởi đến Thầy vì trong con dâng lên niềm biết ơn sâu sắc đối với Thầy khi con thấy ra: Mặc dù ai cũng có sẵn những yếu tố giác ngộ (như lời Thầy dạy) nhưng nếu không gặp bậc Minh Sư chỉ cho thấy thì vẫn mãi loay hoay trong kiến thức thủ đắc của bản ngã. Pháp thật tuyệt vời và thú vị, Pháp cho con đi tích lũy kiến thức, kinh luận thật nhiều để đến khi nghe những lời dạy của Thầy thì bao nhiêu thứ rơi rụng hết, chỉ còn lại biết chính mình. Con kính chúc Thầy nhiều sức khỏe. Sự tương giao trong Pháp thật tuyệt vời. Tuyệt vời như bài kệ của Thầy : “Thầy vui chia sẻ Đạo Con vui sống pháp thiền Tuy cách xa ngàn dặm Đạo Pháp vẫn vô biên” Con thành kính đảnh lễ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy. Con viết lời này chỉ như một bức thư nói về suy nghĩ và trăn trở trong con ạ. Bạch thầy con hiện tại đang làm việc tại Nhật bản ạ. Đã hơn 1 năm kể từ cái đêm con nhận ra đời sống là những sự liên kết và dính mắc. Con viết như vậy cũng có thể là sai từ ngữ ạ. Bắt đầu học Phật là khi con quyết định đi xuất gia, đi theo con đường từ bỏ gia đình, sống không gia đình. Đi theo con đường phạm hạnh mà bậc Thánh đã đi và đang đi. Từ nhỏ con luôn cảm thấy bản thân trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa. Nói đúng hơn là suy nghĩ con khác với mọi người con đã từng tiếp xúc gần. Nói là bản thân vô tham, vô sân, vô si thì là không phải ạ. Mà đúng hơn là con chán ghét với cái tham, cái sân, cái si. Trước khi biết đến con đường đạo. Con vẫn còn nhớ cái đêm đó, khi mà chúng bạn vui cười trong cái vui dục lạc thế gian, thì con lại ngôi yên nghĩ về những cái nối tiếp sau đó. Những cái ràng buộc, ghê tởm bên trong cái hạnh phúc mà mọi người đang cho là vui. Rồi cứ duyên tới sao? Khi con biết đến đức Phật. Dù là người Việt Nam, sinh sống tại Việt Nam nhưng từ nhỏ con không có mấy thiện cảm với đạo Phật trong cái nhìn của con ngày ấy. Dù con là đứa nhỏ rất thích chùa. Bởi trong cái biết của con lúc ấy chỉ biết về Phật như một vị thần cao hơn cả Ngọc Hoàng. Sư thì là những vị sống trong chùa vậy thôi. Mà con lại không thích những thứ khiến con người sợ với danh nghĩa là thần. Con không phải là người theo chủ nghĩa bác bỏ thần linh, nhưng con lại không ủng hộ những mặt thái quá ở đó. Con hiểu và tôn trọng những mặt triết học trong đó, nhưng không phải vì thế mà con tin nó. Chính vì vậy dù từ nhỏ đã đem một ý nguyện đi tìm con đường ly dục, ly tham, tìm cầu sự giải thoát nhưng hẳn là con không biết về đức Phật là “người thật việc thật”. Có chăng, là khi đã đúng duyên, đúng hẹn, nên con được biết tới Người một vị Arahant, thì con tin và cứ học và thực hành theo. Quãng đường từ khi con biết tới đạo và nhất nhất xuất gia nó thật sự ý nghĩa thầy ạ. Từ những cái bình sinh, bình dị. Một điều con rất biết ơn là mỗi lần con bị mắc ở đâu thì lại có được sự trợ giúp. Con không biết nên hỏi thầy vấn đề gì nữa ạ. Bạch thầy, con cảm ơn thầy, thầy đã dành thời gian quý báu để đọc những lời tâm sự của con. Con mong cơ hội được gặp thầy. Con mong được thầy chỉ dạy. Lời văn ngắn dài con cũng không thể đưa ra trọn vẹn được suy nghĩ nơi con. Có khi nó sẽ có cả những sự khó hiểu mang tính tự phát. Có điều sai thiếu mong thầy chỉ dạy ạ

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, nghe bài Pháp thoại hôm nay của thầy mà con gỡ được nhiều khúc mắc. Con đã sinh ra trong hoàn cảnh này, gia đình này thì hãy làm cho tốt, cây cam cứ làm tốt sống tốt theo cây cam, đừng đứng núi này trông núi nọ. Quả thực trong quá trình làm tốt này con đã bị khổ đau rất nhiều do chính sai lầm của bản thân trong nhận thức và hành vi của mình gây ra. Nghe theo bản ngã gây ra nhiều sai lầm. Mọi thứ đều đã hoàn hảo, chỉ có nhận thức mình sai mà thôi. Giác ngộ giải thoát thực chất là thấy ra chính mình và buông xả cũng tại chính mình. Yêu thương gia đình và muốn gia đình hạnh không phải là một cái tội, nếu biết trước mai mốt có chết đi thì bây giờ con vẫn sống vậy, không tham cầu gì hết. Chỉ là từ đây tới đó nếu có ai bệnh hoạn hay đau khổ con nên quán cái đau khổ theo trong con làm con rối trí nhất là con của con. Mà cũng lạ thật, bây giờ con nhìn mọi người trong nhà, kể cả con của con như người xa lạ vậy. Chỉ là có lúc muốn con của con mau hết bệnh con có xử sự không được sáng suốt lắm, con sợ mình quyết định sai lầm, gây tổn hại tới nó. Nhưng giờ con thấy “Tâm thanh tịnh thì thấy các pháp đều thanh tịnh”. Con giờ còn lúc tỉnh lúc mê vụ này, nhưng may mắn là lúc mê qua mau chóng hơn ngày xưa. Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, hôm nay ngẫm nghĩ lại, các pháp môn con sử dụng có tác dụng trong một thời gian ngắn thôi vì vấn đề sức khỏe: Niệm Phật khi đã bình ổn lại nếu niệm tiếp con sẽ bị niệm hoài trong não trong tâm như có thu băng phát lại rất khó chịu, nhiều khi do ảnh hưởng của bệnh trầm cảm, tâm thần nữa không chừng. Theo dõi sự thở khi đã bình ổn lại nếu theo dõi liên tục thì sinh ra dính mắc vào hơi thở rất khó chịu, chưa hết, do con bị viêm xoang nghẹt mũi nên bó tay. Thiền định thấy ra thân chả là gì xong nếu ngồi thiền tiếp thì định hoài, xả thiền vẫn định vào một chỗ, rất nguy hiểm cho cuộc sống hàng ngày, nhất là chăm sóc trẻ sơ sinh cần quan sát tổng hợp và thận trọng ở mọi việc chứ không chỉ một điểm. Sử dụng Tánh biết, trong thấy chỉ thấy,… khi bị Ngãi, bị ma nhập, bị lên xuống các nẽo địa ngục,… thấy rất là đau, có nhiều khi không chịu nổi, thấy cũng không được trọn vẹn lắm. Con thấy các trở ngại của con như vậy nhiều khi mà lại tốt, như hồi chuông cảnh tỉnh con nên dừng lại đúng lúc. Bây giờ Ngãi, ma, vọng… con xem nó như là một đoạn phim trên Youtube, (yotube rất dễ bị ghiền, nếu không khéo sẽ lôi đi sinh tử luân hồi, nên con được giúp đỡ tu tập dữ lắm mới không bị mê), con nghĩ khi Đức Phật thành đạo xem mình và chúng sinh ở nhiều kiếp thì hình ảnh hiện ra chắc cũng như phim Youtube thôi, nếu phim nào cũng quan tâm thì chắc chìm vô đó luôn, con nghĩ Ngài dùng sự Rõ biết để xem xét. Có cái khó nhất là đau thân tổn thương tâm cùng một lúc và sự suy diễn tưởng tượng, bị lôi kéo khi bị Ngãi khó thấy kịp thời nhất, nhưng may là có Pháp cứu, con đã cảm nhận được điều này. Nói chung cái Rõ biết là không ai lấy nó đi khỏi mình được, chỉ có hôn mê là không còn nhớ gì hết thôi, con cũng có lúc hôn mê lúc đó có lúc con cũng rõ biết các bác sĩ và mình đang như thế nào dù thời gian không nhiều. Nói chung bản thân mình tu tập có vô số điều để học hỏi, giờ con đọc lý thuyết nào mà chẳng có liên hệ gì đến thực hành thực tiễn là con không đọc nữa, kể cả sách thầy hay sách ai con cũng không đọc được luôn. Giờ chỉ nghe Pháp thoại thầy là đủ, mà lâu lâu thích hợp nghe một lần mà hiệu quả, chứ không như hồi mới tu, nghe ngày nghe đêm, ngủ cũng nghe luôn, nhưng cũng có ích với lúc đó. Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời