Câu hỏi:
Thưa Thầy, có những lúc tâm con cảm thấy trống rỗng kiểu như mêng mang không biết mình là ai, trong giây phút đó còn không ý thức được tên của mình nữa và không hiểu tại sao mình ở đây. Rồi trong những lúc đó con cảm nhận được ý muốn tu tập để trở nên tốt đẹp hơn cái tôi đang chứa nhiều tham sân si như bây giờ cũng là một điều gì đó mơ hồ trống rỗng không có ý nghĩa, cảm giác như không có bất kì một điều gì cho mình bám vào giữa cuộc đời kể cả ý muốn tốt đẹp nhất, cảm giác rằng kể cả ý muốn đó cũng thật vô nghĩa. Giây phút trống rỗng đó vừa qua đi con quay lại với hiện tại nhớ lại tên mình và nhiều thứ v.v… lúc đó không hiểu sao những cảm xúc buồn, tổn thương cứ trào lên, con chỉ biết lắng nghe trong sự đau buốt, nặng nề. Dù xung quanh con lúc đó ồn ào thế nào con cũng không cảm nhận rõ được mà dường như tâm hoàn toàn ở trong trạng thái đó. Vừa đau buốt, vừa tổn thương nhưng có gì đó ở giữa những trạng thái này làm con cảm thấy vẫn bình tĩnh và có điều gì đó dù mơ hồ về sự bình yên trong đó. Con không hiểu rõ điều trải nghiệm này là như thế nào ạ thưa thầy, vì trạng thái này trong mấy năm qua nó chỉ xuất hiện có vài lần. Mong thầy giải đáp giúp con. Con xin cảm ơn Thầy!
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời