Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ! Thì ra cuộc đời “bất toàn” là khi có bản ngã, còn buông xuống các lo lắng vô ích, để mọi sự vận hành theo quy luật thì nó là hoàn hảo. Con thấy đc 1 tý rồi hay sao ấy thầy ạ. Hay quá.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con xin được cám ơn Thầy rất nhiều vì đã trả lời câu hỏi của con ngày hôm qua về “sự tiệm tu” ạ. Câu khai thị của Thầy đã giúp con không còn chấp phân biệt lý đốn ngộ và sự tiệm tu nữa. Con thấy là từ nay con chỉ cần liễu liễu thường tri, tinh tấn chánh niệm tỉnh giác thì lý sự viên dung ạ. Con xin được cám ơn Thầy một lẫn nữa và chúc Thầy sức khoẻ ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy, Con thường ngày vẫn thực hành theo nguyên lý thầy hướng dẫn là luôn rõ biết mọi hành động với thân thọ tâm pháp (luôn chánh niệm tỉnh giác). Một hôm con đang đi xe đạp, con cũng luôn chánh niệm tỉnh giác, khi về gần nhà con xuống xe thì tự nhiên con có cảm giác xung quanh con là môi trường rất đặc biệt (con cảm giác như kiểu đi thang máy từ tầng thấp lên cao bị thay đổi áp suất) vắng lặng mặc dù xung quanh con mọi hoạt động của những người khác vẫn diễn ra bình thường, trong lúc đó con vẫn tự hỏi đây là hiện tượng gì và con cố gắng giao tiếp với mọi người xung quanh xem thế nào thì mọi thứ vẫn rõ biết một cách rõ ràng. Trạng thái này sau đó khoảng 20 phút thì không còn nữa thầy ạ. Một lần khác, cả một ngày gần như con cảm giác bị mê mờ hoàn toàn, (trạng thái như người bị say bia rượu của ngày hôm sau mới tỉnh lại) mặc dù con không uống rượu bia và các chất kích thích, gần như cả một ngày con sống trong sự thiếu tỉnh giác như 1 kẻ say rất khổ sở ạ. Thầy thứ lỗi cho con vì câu hỏi mang sự kiện tục đế này. Con biết ơn thầy nhiều lắm. Con của thầy. Tuệ Tánh Minh.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Phật pháp, trong ý thức của nhiều người, là 1 cái gì đó huyền bí, xa xỉ và vô tình. Người tu muốn có được và đạt được. Nó vô tình, k nằm trong con người của chính mình. Phật pháp trở thành môn học của lý luận của công thức, của sản phẩm mà người ta muốn chiếm hữu. Như 1 người nghèo thèm muốn sự giàu có. Như người ít học muốn thành 1 nhà bác học để được sự ca ngợi, để được sự kính trọng, để được sự ngưỡng mộ của mọi người. Phật pháp, có thể sẽ giúp bạn có được những điều đó, 1 tấm bằng được công nhận, một sự ngưỡng mộ về kiến thức, hiểu biết của bạn… Nhưng đó không phải là điều cốt lỗi của Phật pháp. Con đường Chân Thiện Mỹ là con đường để bạn sống bằng những giá trị đích thật nằm bên trong bạn. Bình an là điều căn bản, cũng là điều quan trọng nhất. Sự bình an đến từ bên trong tâm hồn bạn. Như bạn được trở về ngôi nhà của chính mình vậy. Khi bạn có bình an bên trong thì bạn mới có thể tiếp xúc với những gì được bày trí trong căn nhà của mình. Căn nhà trong tâm hồn bạn. Bạn mới thấy được những thứ mà xưa nay bạn chưa từng được thấy, từ sự bình an để chiêm ngưỡng để nhìn rõ những gì bên trong. Khổ có, thất vọng có, hoài nghi có, si mê có, giận hờn có, v.v… Và những niềm vui, hạnh phúc, điều tốt đẹp, thương người, dũng cảm, hiểu biết v.v… Bạn bắt đầu trang trí xây dựng và sửa chửa căn nhà của mình mà k mất đi bình an, k còn phải trôi dạt ra bên ngoài nữa, bạn luôn bình an trong mỗi hơi thở của mình và sống nay nơi chính căn nhà của mình. Khen chê, ngưỡng mộ… như những vị khách đến rồi đi và họ sẽ k còn dẫn bạn đi ra khởi căn nhà của mình nữa vì k có sự bình an nào ngoài chính căn nhà tâm hồn của bạn. Sau 1 cơn mưa con có những dòng tâm trạng như vậy. Kính Sư dạy bảo con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Sư ông ơi, càng ngày con càng nhận ra dù bất kì ai trong vai diễn nào của cuộc đời cũng đều có khiếm khuyết cả. Từ người tôn quý như quan chức, phú gia,… hay mong muốn trở thành một người mang một cái mác nào đó như bác sĩ, kỹ sư, chuyên gia này chuyên gia nọ, người nổi tiếng… thì chẳng bao giờ có thể hoàn hảo cả vì vốn dĩ bản ngã đã luôn khiếm khuyết từ ban đầu nên dù tìm kiếm bao nhiêu cũng không lấp đầy nổi nó. Nhưng người với một tâm rỗng lặng trong sáng thường cảm nhận chính mình dù trong hoàn cảnh nào, thân phận nào thì mọi sự việc đến với người này chỉ là sự thấy ra mọi mặt của đời sống, của vũ trụ đang vận hành này. Tánh biết thật màu nhiệm sư ông ạ! Con xin thành kính tri ân sư ông và chúc sư ông thân tâm an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy! Con kính mong Thầy luôn khỏe. Nay con bốn mươi tuổi, con thấy mình may mắn khi hiểu Đạo là gì, tu là gì, tu là sửa những gì đã trật. Bây giờ hàng ngày con cứ làm ăn bình thường nhưng trong khi làm con biết suy xét cái đúng cái sai, trong nói năng và hành động không lu bù như những năm trước. Như Thầy có giảng tu là đầu hàng các Pháp, bây giờ con đầu hàng rất nhiều chuyện Thầy ạ, nhưng thay vì nói nhiều thì bây giờ con hành động nhiều hơn, tâm hồn hướng thiện lành hơn và sống nội tâm hơn. Mỗi ngày con cũng hay suy nghĩ về má con. Năm nay má con 70 tuổi, vẫn còn những ràng buộc và nỗi lo lắng về những người anh em con, có những nỗi khổ mà má chịu đựng âm ỉ trong lòng. Cuộc đời của má con cứ hiện lên như một bộ phim trong trí não con, từ lúc con biết nhận thức đến bây giờ chưa bao giờ thấy má con thoát ra cảnh khổ. Lúc tụi con còn nhỏ thì vì đói khổ má con phải mót lúa nuôi tụi con. Bây giờ tụi lớn khôn thì má con khổ theo cách khác. Con suy nghĩ rút cuộc một đời người chỉ để mình trải nghiệm và học ra từ những đau khổ chứ không có gì khác. Qua những chuyện bất trắc đó, mình mới học cách chấp nhận, biết nhường nhịn, biết cần cù và vị tha, nhưng những người hiểu ý nghĩa duy nhất của cuộc đời thì vượt qua dễ dàng hơn. Cũng may là má con biết Đạo, khi con về thăm má, con luôn dành thời gian nhiều nhất có thể cho má để nói chuyện về Đạo và cách sống để vượt qua nỗi khổ, hướng má tận tụy với cuộc sống và chấp nhận rồi buông bỏ. Khi con biết cách sống chung với những bất trắc trong đời mình thì điều lạ là con nhận thấy Pháp đưa đến bài học nhiều hơn và khó hơn, dường như để con học lên lớp vậy. Riêng cuộc sống gia đình nhỏ của con, cách đây hai năm, gặp những cảnh giống như bây giờ, con khóc than la ó lên và liên tục hỏi Thầy; giờ thì nó đến nhiều hơn, âm ỉ và ồ ạt, con cứ bình thản nhận dạng và giải quyết, có khi chẳng giải quyết gì cả, con cứ để Pháp đến rồi Pháp tự đi, có khi con cũng khóc nhưng khóc trong sự hiểu biết. Cảm thấy con làm phiền Thầy nhiều, con xin lỗi Thầy. Con cảm ơn Thầy đã đọc những lời con chia sẻ. Kính chúc Thầy thật nhiều sức khỏe.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính! Ở cái “nơi” mà chỉ có thấy, và cảm nhận, không có suy nghĩ, thật là tuyệt vời Thầy ạ. “Nơi” này chính là trạng thái “rỗng rang, lặng lẽ, trong sáng” đúng không Thầy? Thi thoảng con mới ở “nơi” này. Nhưng con cũng thấy rằng chính là nhờ có sự náo loạn không ngừng nghỉ của bản ngã mà khi trở lại được với sự rỗng rang, lặng lẽ, trong sáng con mới biết nó quý giá và đáng trân trọng biết nhường nào. Con xin thành kính đảnh lễ Thầy! Con chào Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính gửi Thầy, Con 40 tuổi, trước khi biết Pháp của Thầy, từ năm 15 tuổi con đã tha thiết muốn tìm hiểu và thực hành Phật Pháp nên con nghiên cứu lý thuyết Phật học rất nhiều, con tìm hiểu tất cả các Tông phái. Con cũng là người đọc rất nhiều các thể loại khác nên khá tự cao về kiến thức của mình. Đọc kinh sách Đại thừa con “nạp” vô không nổi những thông tin về Phật như vừa sinh ra đã đi 7 bước, Phật sinh ra từ nách của Hoàng hậu,… con nghĩ Phật vốn đã vĩ đại không cần các chi tiết đó Phật vẫn vĩ đại. Rồi các lời hù dọa trong kinh như: trì 1 câu kinh này phước đức vô lượng, phỉ báng kinh này thì tội vô lượng,… nó làm cho khó tin kinh sách Đại thừa. Rồi con tìm về Nguyên Thủy để tìm được chính xác hơn lời dạy của Phật, nhưng trong những kinh điển Nguyên thủy cũng chứa đựng đầy các thuyết hoang đường làm con hoang mang nữa. Nào là vừa cúng dường 1 vị A-la-hán xong đất hóa thành vàng ròng,… Con đi tham dự những khóa Thiền 10 ngày cũng không đi tới đâu. Sau những trăn trở, tìm kiếm, sai lầm trong Đạo hàng chục năm, kiến thức sâu dày lên nhưng ngã mạn ngày càng lớn, dậm chân tại chỗ trong việc Tu cộng với những tham vọng trong đời dọc ngang tìm kiếm công danh sự nghiệp lên bờ xuống ruộng. Con trải qua quá nhiều khó khăn, thảm nhục, thất bại, cay đắng lẫn thành công ngọt ngào. Pháp đã dẫn con đến gặp Thầy, tìm được qua những bài pháp thoại, những bài Hỏi đáp, Thư thầy trò, sách của Thầy, con uống từng chữ, ngày nào cũng phải “nạp” vô người lời Thầy, trong lúc làm việc máy tính, lái xe,… Con vỡ ra từng mảng từng mảng, rồi khoảng 5-6 tháng nay con ứng dụng những cái Thấy đó trong cuộc sống hàng ngày, con thấy mình mới thật là tu, mới thật là đối diện với cái Tâm, mới đang học bài học Giác Ngộ, con thấy có tiến bộ. Con xin trình bày việc Tu của riêng con để Thầy cho thêm lời khuyên nếu con hiểu sai ạ. 1. Mọi Gánh nặng của cuộc sống, mọi đau khổ, mọi phức tạp, mọi ganh ghét, sân hận,… đều có thể kết thúc ngay lập tức nếu đặt nó xuống ngay bây giờ. Chỉ cần không gắn nó vô là Ta, là của Ta, không có cái gì của ta hết, mọi thứ chỉ là Thân Thọ Tâm Pháp, các diễn biến là Pháp đang vận hành. 2. Con trở về là trở về ngay tại đây, ngay tại bây giờ, không cần nỗ lực “làm cuộc cách mạng cuộc đời” mà lấy ngay hoàn cảnh thực tại để trở về. Con hiện điều hành 3 dự án kinh doanh, có cái thuận lợi, có cái khó khăn, nó không chỉ của riêng con mà ảnh hưởng tới nhiều người. Những người liên quan đến các dự án của con là do Duyên, họ cùng con liên quan để học bài học Giác Ngộ. Con cứ lấy ngay thực tại của con hiện giờ và tiếp tục Tùy Duyên cùng nó để học bài học của Pháp vận hành, để thấy ra cái Tâm, cái Thân,… của mình trong mỗi hoạt động điều hành để từ đó Tu bài tu Thận trọng, Chú tâm, Quan sát; Trở về, Trọn vẹn, Tỉnh thức,… 3. Những khó khăn, những xao động trong việc kinh doanh càng làm cho con thấy rõ mình, thấy rõ người, thấy rõ Pháp. 4. Thiên kinh vạn quyển của Phật nói, lưu lại, thực ra chỉ để nói lên sự thật ngay tại bây giờ của con thôi, hiểu được nó rồi con không cần đọc kinh nữa. Nếu có thì cũng chỉ để kiểm chứng lại sự Giác Ngộ của mình thôi. Bài Kinh Đại Niệm xứ là đủ. Bài kinh cần tụng hàng ngày là cứ XEM DIỄN BIẾN THÂN THỌ TÂM PHÁP,… VỚI TƯ CÁCH MỘT KHÁN GIẢ XEM PHIM. Với trình độ của công nghệ thông tin hiện nay, sự lưu trữ kinh điển đã có Điện Toán đám mây lưu trữ và có quyền truy xuất bất cứ lúc nào. Học kinh nhiều sẽ lãng phí thời gian va chạm để giác ngộ, như ngài Anan vậy! Lời của Phật mà đem ra bàn là hiểu lầm, lời của Thầy cũng vậy, nếu ai ác ý cắt ra để bôi xấu Thầy là sẽ diễn đạt lung tung; nếu con mà chưa Thấy, chưa thấm, chưa nhận ra thì cũng sẽ hiểu lầm lời Thầy nghiêm trọng. 5. Đạo của Phật nói quá đơn giản, thấy ra, Vô Ngã một cái là gánh nặng buông xuống ngay, mọi việc như hoàn thành, nó dễ đến mức làm con kinh ngạc và sợ hãi. Nhưng vận dụng hàng ngày thì nó không dễ như lúc Thấy. Cứ chấp việc đó là Ta, của Ta một cái là, (do phóng dật, do thấy đã an lạc rồi,…) dù là chuyện rất nhỏ, ngay lập tức trùng trùng duyên khởi nổi lên, dẫn theo hàng loạt việc khác, phiền não khác. Điều này làm cho con càng hiểu rõ hơn khái niệm Uẩn của thầy dạy (khác với Uẩn mà con học được từ trước). Uẩn nó chỉ khởi lên từ khi cái Ta gắn vào. 6. Đôi lúc con hoang mang, mặc dù con cảm nhận được rằng những cái Thấy của Thầy đang chia sẻ cho con nó mới đúng là cái Phật muốn chia sẻ. Nhưng nó triệt để quá, nó quyết liệt quá mặc dù ngôn từ Thầy rất nhẹ nhàng. Nó là thép, là gươm, là bom nguyên tử: Buông hết, bỏ hết, học hết, chấp nhận hết, tận cùng thảm nhục cũng nhận luôn, tận cùng đớn đau cũng học,… nó làm cái Ta, của Ta trong con nó sợ hãi, cái Ta cố giữ lại cái gì đó mà con mơ hồ không hiểu, rồi nó làm con chậm tiến bộ. Nguyên lý có sẵn, bỏ hết bỏ ngay chấp nhận hết, chấp nhận ngay cho tới tận mảy may thì là xong mọi sự, nhưng cái Ta vẫn muốn giữ cái gì đó. Rồi con tự hỏi, không biết Thầy dạy như vậy nhưng Thầy dám bỏ hết không? Thầy đã bỏ đã buông chưa? Tận cùng cái ngã sâu thẳm Thầy có buông được không? Con xin lỗi vì đã có những suy nghĩ bất kính như vậy và thắc mắc. Con hiểu lời Thầy và thấu nhưng còn thế thì những người không có Duyên làm sao nạp nổi lời Thầy! Con còn muốn hỏi nữa, nói nữa, chia sẻ nữa, có lẽ cả quyển sách cũng chưa nói hết được những cái chiêm nghiệm về cái Thấy của con từ khi tiếp nhận Pháp của Thầy. Nhưng cũng có thể nói một câu cũng xong. Xin Thầy tha lỗi vì cái sự lủng củng của con trong tư duy và ngôn từ. Con xin cảm ơn Thầy đã khai ngộ cho con, cho con được thoát ra, tự do, khoáng đạt, nhẹ bẫng,… (dù chỉ là trong những lúc tinh tấn). Con xin cầu chúc Thầy sức khỏe để tiếp tục miệt mài chia sẻ Pháp cho những người có Duyên.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy! Con là một cú sĩ tại gia, năm nay con 38 tuổi. Con có duyên biết đến những bài giảng của Thầy khoảng hơn 1 năm nay. Trước đó trong con thật nhiều lo sợ và nghi ngờ, với những lí luận về tôn giáo mà con đã được đọc và xem. Nhưng từ khi con biết đến những bài pháp thoại của Thầy và đầu tiên là bài Mỗi người sinh ra đều có một duyên nghiệp, quả là một sự khai thị nhanh và mạnh đối với con. Sau đó con bắt đầu tìm và nghe nhiều hơn nữa các bài của Thầy, con cảm thấy một sự hiểu biết mới mẻ và thỏa mãn với những gì con còn nghi ngờ và mờ mịt. Thời gian đầu khi mới nghe dường như con đã cảm nhận, hiêủ và thực hành. Mọi sự vật hiện tượng đến đi con dường như đều thấy minh bạch, nó đến đi đều sạch sẽ không còn chút dấu vết nào sót lại trong con mà không còn và không có chút phân biệt nào nữa. Nhưng sau đó 1 tuần nhiều những biến cố đến dồn dập và con lại bị cuốn vào những biến cố đó và lại tiếp tục ngụp lặn trong dòng chảy đó. Như giờ đây khi đọc và nghe các bài pháp thoại của Thầy con cũng hiểu ý nghĩa nhưng khi va vào cuộc đời con vẫn bị chới với và mâý hôm nay con lại xuất hiện một số nghi ngờ mà trong đó có cả sự nghi về Thầy. (Con xin sám hối với Thầy về những suy nghĩ này)

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời