Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cung kính đảnh lễ Thầy ạ. Kính bạch Thầy, con nghe pháp thoại của Thầy gần 2 năm nay, con cũng vỡ ra nhiều điều và tập sống chánh niệm tỉnh giác, tùy duyên thuận pháp, cuộc sống theo đó được nhẹ nhàng, an lạc hơn. Mấy ngày gần đây con vẫn cứ nghe, vẫn những điều Thầy đã dạy và tâm con cứ như được cởi trói những thứ còn vướng kẹt. Nghe những điều đã được nghe và cảm nhận thì mới mẻ quá. Càng nghe thì càng thấy tu thật là đơn giản, con chợt hiểu ra vì sao Thầy nói không cần phải làm gì cả. Con liên hệ đến khi đi làm, con kiêm nhiệm nhiều việc nên bù đầu bù cổ, làm càng nhiều thì càng đụng độ với sếp hoài hoài. Tụi con thường nói “Làm ít khuyết điểm ít, làm nhiều khuyết điểm nhiều, không làm không khuyết điểm”. À, thì ra chân lý cũng vậy, mình cũng “không làm” nhưng với tâm hoàn toàn tỉnh giác, trong sáng. Vạn pháp, vạn vật sẽ tự vận hành theo chiều hướng của nó, làm đúng hay sai thì pháp vận hành cũng đều rất hoàn hảo. Mà con người ta cứ xen vào thay đổi theo ý của mình nên trật tự mới bị đảo lộn, càng xen vào thì pháp lại càng cho phiền não để mà học, vậy mà học tới học lui hoài cũng không hiểu. Bây giờ con nghĩ con chỉ cần sống chánh niệm tỉnh giác, hằng ngày tụng đọc quyển kinh của đời mình, như Thầy dạy là giác ngộ ngay trên đời sống và sinh nghiệp của chính mình, chứ không phải tìm cầu học hỏi ở nơi nào khác. Độ các chúng sinh tham, sân, si, bản ngã, mong cầu, tạo tác… ngay trong con người của mình. Con cảm thấy con có đầy đủ phước duyên nên được sống trong giáo pháp của Đức Phật và được Thầy khai ngộ, nếu không được sự hết lòng trao truyền, chỉ dạy của Thầy thì chúng con cứ mãi chạy, mãi tìm cầu theo cái ta ảo tưởng… thì con nghĩ chúng con sẽ ngày càng xa rời Phật Pháp. Con cúi đầu kính tri ân Thầy, nguyện Thầy thật nhiều sức khỏe và trường thọ để khai thị thêm nhiều chúng sanh như con còn đang lầm lạc. Kính chúc quý Tăng, Ni, các vị Tu Nữ thân tâm thường an lạc. Con kính thư.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, con ngu quá Thầy dạy con với. Sau khi con trải qua những bài học có lẽ là lớn nhất của đời người thì con nhận ra vài điều: Nếu chấp nhận mỗi thứ trong hiện tại sẽ bớt khổ trong lâu dài hơn Nhận biết bản thân mình trong những chuyện hằng ngày sẽ bớt khổ Khổ chỉ là vì vẫn còn có gì đó chống đối, phản kháng Biết cách phòng thân trong những tình huống không thể thay đổi Nếu đã thấy thân hay cảm xúc của mình thì đừng bao giờ đồng hoá nó với mình, đặc biệt là cảm xúc tiêu cực Thầy ơi Thầy động viên con với. Mà nếu có lời dạy hay lời khuyên gì con biết ơn ạ.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Sư Ông, lâu lắm rồi con không có câu hỏi gì, không phải vì con đã thông suốt hết mọi thứ, mà là, khi có những điều băn khoăn, khó xử trong quá trình sống, và thực hành… con đều nghĩ đến Sư Ông và ngồi xuống viết, nhưng khi viết xong con mới phát hiện ra nó không có gì mới lạ cả, tất cả Sư Ông đã nói hết rồi, chỉ là trong nhất thời lăng xăng mình chưa thấy rõ nó. Khi viết ra, lúc đó mình có thời gian chiêm nghiệm lại tình huống đó, thu thập đủ thông tin về nó, cảm nhận và nhìn rõ nó, bỏ đi cái thái độ yêu ghét đúng sai của cái Ta lăng xăng, thế là con thấy không cần phải gửi cho Sư ông nữa mà con lưu lại như 1 case study (Case Study hay còn gọi là Case method là phương pháp dạy và học thông qua nghiên cứu trường hợp điển hình. Đây là một phương pháp học trên tình huống hay sự việc thực tế.) Nhưng ngày nào con cũng lên đây để xem mục này, xem các câu hỏi, các trăn trở của các đạo hữu, để xem cái tâm mình sẽ phản ứng thế nào nếu mình gặp tình huống đó, xem Sư ông trả lời cho họ, đối chiếu với câu trả lời của mình – như là một hình thức ôn bài! Có các câu hỏi về tình huống cá nhân, rất dài, lê thê, viết lủng củng, nhưng con đọc cảm thấy học hỏi được nhiều từ các đau khổ, sai lầm, vô minh của họ. Và không khó để nhận ra các câu hỏi khoe khoang hý luận, nhiều khi đọc rất bực mình nhưng khi nhìn lại thì cũng là một cơ hội xem phản ứng của Tâm, khi xem phản ứng của Tâm thì con tự bật cười vì mình ngày xưa cũng thế, nên không còn bực mình khó chịu nữa. Đúng thật không có gì không phải Phật Pháp. Kính chúc Sư ông an vui!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ sư Ông, Mỗi ngày trôi qua con đều tự hỏi mình, ý nghĩa đời sống này là gì, trong những việc mình làm, trong những điều suy nghĩ, đôi khi thấy thực sự nỗi khổ ở khắp nơi và đời sống thật vô nghĩa, nhưng khi buông tất cả ra, nhẹ tênh mà bước đi trong đời sống thì con không còn thấy vô nghĩa nữa, sống hay chết đều được, chỉ là 1 cơn ảo mộng, giàu hay nghèo cũng chẳng quan trọng, sang hay hèn cũng không màng chi nữa, bỗng con nhận ra “Phục vụ để hoàn toàn, hoàn toàn để phục vụ” là thế nào, cứ với tinh thần phục vụ Pháp, cứ sống với Pháp, cứ rỗng lặng và mở rộng tâm mình mà không bám chấp vào đâu, không có ý niệm, khái niệm gì nữa cả, thì ngay đó Pháp sẽ trả lời cái ý nghĩa của cuộc đời này cho mình trong mỗi việc mình làm, mỗi hành động dù nhỏ nhất. Con biết ơn sư Ông đã khai thị, và may mắn cho đời sống của con đã có một con đường thênh thang trong Pháp và sư Ông dẫn dắt. Con TTG

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, Con đang vẽ một bức tranh sơn dầu về vẻ đẹp của đời sống và ngoài kia trời đang mưa… Đêm qua con nghe một bài pháp thoại, ngủ thật say, rồi sáng thức dậy, hoà vào cuộc sống với tâm hồn rỗng rang, tươi mới, như cơn mưa gột sạch bụi bám trên cửa kính. Con cảm nhận rõ mình yêu thích mọi điều nhưng chẳng khao khát sở hữu điều gì, sự hiện diện của mọi thứ trong cuộc sống là đã quá đẹp rồi. Khi ấy, con hiểu được thế nào là tương giao, thế nào là tình yêu. Và vẻ đẹp của tương giao lẫn tình yêu chính là không ràng buộc, không chiếm giữ thành của riêng mình. Sự hiện diện của ai đó, của điều gì đó là món quà rồi, như bông hoa đẹp bên đường đủ làm khách bộ hành mỉm cười, rung động, thầm biết ơn vì bông hoa đã ở đó. Thư đã dài và lớp sơn đã khô, con chào thầy con đi vẽ tiếp.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy! Gần đây, nhiều lần con viết thư trình Pháp lên Thầy về những cái thấy ra trong quá trình tu học. Vậy mà cứ viết xong, sửa đi sửa lại thật cẩn thận, làm cho hoàn chỉnh rồi thì con lại xoá đi. Dường như con trình Pháp (viết Pháp để trình) chỉ còn là một sự trình bày tóm gọn để lôi ra, để rõ ràng hoá cái thấy biết ấy (nhắc lại bài học vừa mới lãnh hội) cho chính con (tự mình trình Pháp cho chính mình). Tự nhiên con cảm thấy không cần thiết phải gửi đi nữa thưa Thầy. Con tự hỏi: để làm gì? Nếu cái thấy biết ấy đã rõ ràng đến vậy, đơn giản chỉ vậy (nó là sự thật hiển nhiên có gì lạ đâu)… vậy trình Thầy để làm gì? Mục đích gì? Có phải con cần một sự xác nhận, một lời khen, lời động viên từ Thầy? hay duy trì một sự kết nối từ xa với người Thầy mà con vô cùng kính trọng? Tất cả đều không phải. Vì con biết trong tâm con luôn có Phật, có Thầy. Khoảng cách địa lý đâu phải là rào cản. Chỉ một niệm thôi cũng đủ để thỉnh Phật, thỉnh Thầy có mặt ngay nơi tâm con rồi. Vậy nên đừng làm phiền Thầy, đừng làm Thầy bận rộn thêm nữa, thời gian Thầy phải đọc và trả lời thư con ấy, đúng ra là thời gian Thầy được nghỉ ngơi. Và cứ vậy… con dừng lại thưa Thầy. Con biết đây là một bài trình Pháp chẳng giống ai. Nhưng đâu đó trong cái lòng vòng, chẳng có gì để trình ấy nó ló lên một sự thấy biết rằng: trên con đường tu học, tới một lúc nào đó, bạn hãy tự mình trình Pháp cho chính mình và bớt làm phiền đến Minh Sư của bạn. Con xin lỗi đã làm phiền Thầy! Con những tưởng không có gì để viết hoá ra lại viết quá nhiều. Con thành kính tri ân Tam Bảo! Con thành kính tri ân Thầy! Nguyện cầu Thầy thật nhiều sức khỏe! Con Thanh Tịnh Từ

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạn con xin chia sẻ bài thơ: Tánh Biết Biết trong bốn oai nghi Biết thân tâm cảm xúc Biết pháp sinh pháp diệt Biết bất diệt bất sinh Biết tĩnh lặng an nhiên Biết sáng trong vằng vặc Trong thực tại tối thượng Biết vạn pháp đang là Vi diệu thay Tánh Biết Sinh tử ồ như nhiên!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Con xin thành kính đảnh lễ Sư Ông. Dạ thưa Sư Ông. Dạo gần đây hay có những suy nghĩ tự nhiên thoáng qua với con, con xin được chia sẻ với Sư Ông ạ, con thích được tranh thủ về chùa ngồi dưới tượng Phật, con thích được ngồi nghe Sư Phụ cùng với các Sư Cô ở chùa Tịnh An Lan Nhã giảng Pháp, con cảm thấy sự không có điều kiện giữa người với người ở nơi ấy, con rất thích bộ y áo quý Sư Cô mặc, tuy rất đơn giản, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp của sự bình thản và rất trang nghiêm, lúc trước cảm giác tình cảm trai gái đối với con còn khá mạnh mẽ, nhưng con lại sợ khổ khi vướng vào , nên xuất hiện trạng thái nữa muốn lấy, nữa không muốn lấy, nhưng bây giờ còn lại cảm giác thấy chán, ngay cả khi nếu tìm được người chung Đạo hoặc hợp tư tưởng, kinh tế giàu sang, để lấy thì con vẫn xuất hiện cảm giác chán, con cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh con ở thời đại ngày càng phát triển về mọi mặt thì con người tiếp xúc với nhau đều có điều kiện, a phải như thế này thì tôi mới như thế kia, hi vọng nhiều rồi thất vọng cũng nhiều hơn, đã có những lúc con bị cuốn theo những chiều hướng đó, rồi con cảm thấy mệt mỏi với nó. Từ cảm giác mệt mỏi đó xuất hiện thì cảm giác chán như kể trên lại càng cảm nhận một cách rõ nét hơn Sư Ông ạ. Bây giờ đối với con cứ để bình thường cho mọi sự đến và đi, tiếp xúc với mọi người con không còn năng động, hồ hởi nữa mà là bình thường, nhẹ nhàng, không muốn đôi co giải thích quá nhiều, chỉ muốn quan sát và cảm nhận nhiều hơn, còn về lập gia đình thì con lại muốn độc thân hơn, không sợ cảm giác về già một mình không con cháu qua lại chăm sóc, công việc thì việc nào tới thuận thì nhận làm, làm và học trong im lặng, không còn muốn khoa trương nữa, tài sản nếu được nhiều thì cũng đi chia sẻ nhiều hơn, vì nhu cầu cá nhân không còn muốn quá nhiều. Con cũng không biết những thái độ, suy nghĩ đó là đúng hay sai, nhưng con cũng không vội vả đi tìm câu trả lời, con cứ sao thì con biết là vậy thôi ạ, tới khi nào thông thì sẽ tự biết. Hôm nay con không hỏi Sư Ông “con sẽ phải làm sao nữa ạ” vì con tin vào chính con, vì con tin vào sự vận hành của Pháp luôn luôn đúng, nên giờ con cứ kiên nhẫn nhìn như nó đang là ạ, rồi tới đúng lúc thì sẽ tỏ được. Con rất cảm ơn Sư Ông, đã cho con nguồn động lực rất lớn để con có thể tự tin một mình bước đi, mà không lo sợ, con cũng cảm ơn Sư Phụ và quý Sư Cô ở chùa Tịnh An Lan Nhã đã dạy chúng con rất rất là nhiệt tình và thương yêu ạ. Con thành tâm mong Sư Ông và Sư Phụ cùng quý Sư Cô được mạnh khỏe và an vui ạ. Con thành kính đảnh lễ Sư Ông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy, Con kính xin trình pháp. An nhiên trong bất nhị Thầm lặng lẽ chiếu soi Pháp vận hành hoàn hảo Ảo vọng bớt kéo lôi Bớt buộc ràng chấp trước Bản ngã lặng dần trôi Rỗng rang lắm Thầy ơi! Diệt đế đón con rồi! Kính thưa Thầy, khái niệm nhị nguyên và bất nhị thì quá nhiều vị giảng sư và sách vở đã dạy. Riêng con, dù đã hiểu qua ngôn từ, chắc chắn con không thể sống bình thường trong bất nhị nếu không có duyên đến với Thầy để học được bài học tối cần thiết để có thể an nhiên trong bất nhị. Đó là bài học: pháp tự nó đã hoàn hảo, nếu không hoàn hảo theo ý mình là vì pháp cần đến với cái tướng đó để dạy mình bài học gì đó; mình phải bình thản đón nhận để học.  Chỉ có Thầy vạch ra, rồi lập lại bao nhiêu lần, ngay cả dùng hình ảnh bình thường & bình dân để nhắc nhở chúng con đừng “thọc gậy” bánh xe pháp đang vận hành hoàn hảo.  Đây là một cốt lõi cần phải nắm trong tay, như cầm vé Thầy cho, để được bước lên và “chiêm ngoạn cỏ hoa” bên đường giác ngộ, là con đường khám phá & sống với sự thật, cũng chính là sống tùy duyên thuận pháp, là sống an nhiên trong bất nhị. Cầm vé Thầy trao lên đường không có nghĩa là luôn được đi trên đường ấy, có trèo lên, có trượt xuống, có trầm luân, có khi không lên được, đôi khi đủ duyên cũng thanh thản vài bước trên đường. Như Thầy dạy, chỉ cần thấy: ồ đang thanh thản trong diệt đế, ồ trượt qua tập đế rồi, ồ lần nầy sao leo lên khó quá, ồ sàn chứng khoán tuột mạnh đấy à, v.v. và v.v. Không sao, trượt xuống chính là duyên lành, để có dịp điều chỉnh bớt đi bụi trong mắt và bào mòn thêm cái bản ngã luôn ẩn núp đâu đó, phải không kính thưa Thầy. Con kính mong Thầy giúp con thấy rõ ra thêm. Như Thầy dạy bài học “vô vi vô ngã” trong “chiêm ngoạn”, và “hữu vi hữu ngã” trong “thưởng ngoạn”. Con thành kính cảm ơn Thầy. Con kính chúc Thầy ngủ ngon.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời