Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Con có điều khó nói… Kính mong được Thầy chỉ dạy! Đêm huyền không tạc trăng thơ Sơn đầu mây lạc suối mơ thượng nguồn Lá xào xạc ngưỡng vô ngôn… Đèn soi xuân cũ ngược hồn gió bay!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính trình thầy, XUÂN VẪN ĐẤY Vật đổi, sao dời nhưng xuân vẫn đấy Nào đến, nào đi biết mấy ai hay Hoa nở, hoa tàn đây trò ảo thuật Bến bờ sinh, tử pháp giới dung thông.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, khi nghe bài pháp Bình an của thầy con đã thấp thoáng thấy ra bản ngã. Thế giới không bất an dù bên ngoài đó có thảm khốc cỡ nào đều là do bản ngã thấy như vậy. Mọi việc của cuộc sống xảy ra đều đúng trật tự vận hành cả, chỉ có bản ngã chạy ra muốn này muốn kia không muốn này không muốn nọ làm thành bất an liên miên. Nghe xong tối con ngủ ngon dù thức mấy lần vẫn ngủ lại được vì con đã biết chấp nhận thế giới, con nhìn lại mấy đêm qua thức là trong tâm lại chửi bới kẻ phá hoại lâu năm làm mình giật mình hoài nên ngủ lại hoài không được. Ai ngờ hôm nay thấy ra kẻ phá hoại lâu năm chính là con là cái bản ngã này. Con xin cám ơn thầy rất nhiều.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, hôm nay con nhận ra một điều, con không phải là con cho là, con không phải là đứa con gái nhu mì, nữ tính. Con chưa hề có một tình yêu sâu đậm như tưởng tượng cũng không có ai có tình duyên nhiều đời nhiều kiếp gì với con cả, nói con là con trai cũng được vì đối với con nam nữ gì nếu bỏ dục vọng thì chỉ là những con người gồm đất nước gió lửa. Con đã quá mệt mỏi khi phải nhập vai vào những cuộc tình dâu bể và con quá chán ngán những chuyện này. Sinh ly tử biệt ở thế gian quả là bể khổ mênh mông nhận chìm mọi thứ mà nó đi qua. Nhờ chiếc bè của thầy: “Nói làm thường thận trọng Luôn trọn vẹn chú tâm Lắng nghe quan sát rõ Đến đi pháp lặng thầm.” Nhờ sự quán sát đó con đã tỏ ngộ, thông suốt được vấn đề, con đã tự tin hơn và sự tiêu cực về cuộc sống cũng đã giảm. Con chân thành cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy. Thưa Thầy con xin trình pháp. Con bị bệnh nên con xin nghỉ 1 tuần ở nhà, thứ hai tới này con đi làm lại nhưng trong lòng có chút buồn và lo lắng. Con cứ cảm nhận những cảm xúc đó và con niệm sự chết (biết ngày mai mình còn sống không mà lo). Khoảng chừng 1 tiếng đồng hồ sau đó, con nhìn lại: ồ, thân này cũng không phải là mình (nó muốn bệnh thì nó bệnh), cảm thọ cũng vậy (đau rồi lại hết đau), rồi tâm cứ khởi lên trách móc suy nghĩ, tính toán, rồi lại hết, rồi tới pháp, con nhớ tới phải đối diện với người không thích con (là con stress) và con nhớ tới lời Thầy giảng (trả pháp lai cho pháp, pháp sao để nguyên vậy, chỉ thấy thôi). Con buông xuống và cảm thấy nhẹ nhàng và tự nói, dễ quá mà sao mình suy nghĩ phức tạp vậy ta? Cái thấy của con tới đây, con xin Thầy từ bi chỉ dạy thêm cho con. Con kính tri ân Thầy!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy, Thầy ơi, có phải khi không còn bản ngã thì không còn phiền não và khồ đau nữa hả Thầy? Con đang ở trong bệnh viện để kiểm tra sức khỏe (sau thời gian dài bản ngã tạo tác lăng xăng), thân con mệt nhưng tâm con bình yên 1 cách lạ lùng. Con hiểu thế nào là vô ngã rồi Thầy, bài học của con còn dài và con chấp nhận học bài học đời sống này mà không trách hờn ai hết, con xin Thầy tiếp năng lượng từ bi cho con Thầy nhé! Con kính tri ân Thầy với tất cả lòng biết ơn vô hạn! Con

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy! con xin tổng hợp quá trình tu tập của con như sau! 1. BÍ BÁCH. Khi cuộc sống bí bách, rơi vào đường cùng. đó là lúc con chán nản với cuộc sống. Mọi thứ xung quanh mình trở nên vô nghĩa, không có nơi nào mình cảm thấy an toàn. Lúc này xuất hiện một câu hỏi về cuộc sống là sống vì điều gì? điều gì là quan trọng? … điều gì đem đến sự hạnh phúc hoàn toàn? 2. ĐẾN VỚI PHẬT. Con bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu về cuộc sống qua sách về những danh nhân, những cuốn sách về hạnh phúc, triết học… và cuối cùng tìm ra sách về Đạo phật. 3. GẶP THẦY. Nghiên cứu về đạo Phật, con đọc rất nhiều, được giới thiệu rất nhiều về bộ kinh, luận…. càng đọc ban đầu thấy rất hay nhưng càng đọc càng thấy vướng… cuối cùng con gặp Thầy, về cách chỉ về đạo của thầy nhưng vẫn vướng. 4. THẤY. Khi mệt và buông. Nhưng khi buông thì con lại thấy, thấy ra sự thật đơn giản và quay lại nghe pháp của thầy nghe đến đâu mở ra đến đó nhưng khi vào cuộc sống thì chỉ khi thận trọng thì mới thấy còn không chủ yếu là thất niệm. 5. NHẪN. lúc này, con luôn để trên đầu một chữ NHẪN, để thấy ra pháp và dần dần pháp thấy tự nhiên hơn. Cuộc đời bắt đầu thấy đơn giản và an nhiên vì đã thấy ra, không cần phải chạy đi tìm kiếm điều gì nữa. 6. BIỂU HIỆN. Bây giờ con thấy cuộc đời mọi lúc mọi nơi chỉ là sự biểu hiện của nhân duyên Tâm-Thân-Cảnh. Khi trọn vẹn với khoảnh khắc con thấy ra mọi cảm xúc của thân tâm, thấy sự bình đẳng và hoàn hoản của hoàn cảnh xung quanh và thấy mình và cảnh là một. Con thấy từ Biểu hiện rất hay, vạn vật chỉ là biểu hiện, biểu hiện từ có thành không, từ không mà có. Trong đó bao hàm mọi định luật của trời đất. Kính thưa thầy những điều con trải qua và cái thấy của hiện tại như vậy có đúng hướng chưa? Xin thầy chỉ bảo. Con cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Qua một thời gian thực hành con mới thấy thầy ạ. Công việc con đang làm có thể nói là một công việc khó, đòi hỏi phải có một mức độ sáng suốt nhất định mới có thể hoàn thành. Thường khi vào buổi sáng, con thức dậy thì lúc này tinh thần khá tỉnh táo và sáng suốt, công việc có thể hoàn thành mà không cần cố gắng gì cả. Nhưng trong quá trình làm việc con bị tích lũy kinh nghiệm thầy ạ, mà kinh nghiệm là một trở ngại lớn cho công việc này vì nó luôn đòi hỏi cái thấy mới mẻ, trong sáng để nhận ra. Thế là sau khi trải qua một thời gian thăng trầm, thành công rồi lại thất bại, con nhận ra kinh nghiệm được tích lũy vì con thiếu tinh tấn chánh niệm tỉnh giác trong khi làm. Trong khi làm mình đã quá chìm đắm mà quên mất thực tại thân tâm. Con nhận ra người đời hầu hết ai cũng vậy, ai ai cũng ở trong tình trạng vong thân và bị cuốn theo các khái niệm mà không hề hay biết. Thật là hy hữu nếu có người biết trở về với chính mình phải không thầy? Quay trở lại chuyện công việc của con, khi con làm việc đúng là khi thì phải thận trọng, khi chỉ cần sáng suốt biết mình, có khi lực lôi cuốn quá mạnh con phải tinh tấn trở về thầy ạ. Giờ con mới thật sự hiểu được những bài giảng của thầy khi ứng vào sự, thấy ra được điều này con vui quá, khoe với thầy. Năm mới con xin được chúc thầy và các sư, các ni năm mới có được nhiều tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác, tiến bộ trên con đường tu học ạ. Con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thầy, đọc những lời chia sẻ của bạn bị bệnh về tâm thần con rất đồng cảm. Lúc đầu con cũng vậy, được công việc rồi là con thấy rất nặng rất mệt, ngày nào cũng khóc đòi nghỉ nhưng ai cũng không cho nên con không dám. Thậm chí đến bây giờ, còn mấy ngày nữa nghỉ tết rồi mà sáng dậy tưởng tượng cảnh đi làm là con thấy như bị bóp nghẹt khó thở. Nhưng nếu cho nằm ở nhà ở không thì cái cảm giác chỉ được xoa dịu ban đầu, rồi đâu lại vào đấy. Đó là căn bệnh về tâm thần tâm lý mà con và bạn có thể đối mặt suốt đời. Nhưng, con phát hiện ra, ai cũng có cảm giác này cả nếu bị áp lực chứ không phải người “tâm thần” mới bị. Nhưng con thấy may mắn vì mình bị bệnh, bị bệnh con mới thức tỉnh tu tập, sau mỗi lần sai lầm con lại tinh tấn hơn, thấy rõ được thiếu sót của mình mà khắc phục chứ không đổ hết cho nhân quả nghiệp báo mà cam chịu nữa. Con đã hiểu “thận trọng chú tâm quan sát” mà thầy đã dạy, có sự chú tâm tự nhiên đến khi lấy kem đánh răng cho vào bàn chải chứ không phải cố ý mà tập trung hay bất kỳ nỗ lực nào. Tuy nhỏ mà thật vi diệu và không phải muốn luôn luôn có mà đạt được, dù chỉ xuất hiện một khoảnh khắc thôi nhưng cũng đủ để thấy ra. “Từ bi”, “vô ngã”, “chánh niệm tỉnh giác”…. không phải là công thức để rèn luyện và không phải là khái niệm để người ta phân loại đức tính của con người. Đó là chỉ tánh “nước” mà người ta chưa thấy ra lại dùng đặt tên cho con “sóng”. Nhất là quay ra giải quyết đời sống cho tốt đẹp hơn là cái giác ngộ nơi mình, đó là con đã đặt sai hướng tu. Con đã thấy ra “đạo vị” mà pháp đem tới chứ không còn lẫn lộn với những nghịch cảnh cho là kẻ thù đang gieo rắc nữa. Kẻ thù chính bên trong tâm con, khi tâm con trong sáng thì không có kẻ thù nào tồn tại được. Gặp mặt bạn cũ, con thấy con thật may mắn, vì con không còn tôn sùng tiền bạc, địa vị hay khôn ngoan nữa. Dù họ nhìn con là dựa vào gia đình mới làm ăn được vì con biết ai cũng muốn khẳng định mình giỏi, mình có khả năng hơn người khác nên con không trách họ. Qua gặp họ con mới thấy sự ích kỷ, sự tính toán vi tế của mình vẫn còn đó và con biết con còn nhiều quan niệm tư tưởng trong đầu hình thành rất vững chắc cần được phá bỏ nữa. Nhưng thôi, con không nôn nóng nữa, từ từ cái xấu của mình sẽ xuất hiện hết để thấy mà mình không cần phải tác ý để đào bới, hay cố gắng làm cho thật đúng nữa. Kỳ lạ là pháp rất nhân từ, không bao giờ vì lỗi sai của con mà dồn con vào đường cùng cả, lúc nào cũng có lối ra khác. Năm mới kính chúc thầy thân an tâm lạc và luôn với nụ cười vi tiếu lan tỏa từ bi an lạc khắp muôn nơi và xin chúc riêng bạn sẽ thấy được ánh sáng đạo pháp luôn ở bên bạn và dẫn dắt bạn ra khỏi bóng tối nơi nội tâm như tôi đã lần mò ra vậy. Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời