Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: trình pháp & chiêm nghiệm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, Trên hình tướng mỗi người là con sóng riêng lẻ, nhấp lô, có cao, có thấp, có sinh, có diệt. Nhưng bên dưới, chúng ta là chung đại dương bao la rộng lớn, không sinh, không diệt. Ta trở về lặng lẽ Giữa biển đời thênh thang Dù gió động, sóng cao Tâm hòa đồng vô ngại Đức Sinh

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa Thầy, những gì con đã nghe trong suốt thời gian vừa rồi, con đã từng trải nghiệm vào hồi tiểu học bị anh trai đánh, con phát hiện chỉ cần mình để ý vào hành động của mình, còn suy nghĩ nó đang chạy vì thù ghét ông anh trai, con chỉ để cho nó chạy tự nhiên, lúc đó con nắm được bí quyết nên đi khoe tùm lum. Thời gian sau con không còn được như vậy nữa. Đến thời gian này con mới thấy lại từ Thầy. Con cám ơn thầy sâu sắc. Tạ ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy Hôm Nay Nhân Ngày 8/03 Con Thấy Nhiều Người mua Hoa Tặng chúc nhau Nhân ngày Này Tự nhiên Con Lại Nghĩ Tặng nhiều Hoa, Hoa gì đẹp chưng thời gian ngắn cũng héo cũng tàn. Con nghĩ ra một Loài Hoa nghe mới nhưng mà cũng hông mới “Hoa Giác Ngộ” Hoa này khi chiêm ngưỡng Thấy được, Thực chứng sẽ rất vui An Lạc, Vĩnh Cửu cùng thời gian. Con Cảm Tác về chất liệu Trồng loài Hoa này Mà thời gian dài Học Hỏi Qua Lời dạy của Thầy: Trong Trăm Nghìn Loài Hoa Với muôn màu sắc vẻ đẹp khác nhau Nhưng… Chỉ Có Một Loài Hoa Đẹp Nhất Trong Vườn Hoa Tồn Tại Vĩnh Cửu Đẹp Mãi Với Thời Gian Mang Tên: “Hoa Giác Ngộ” Hoa Giác Ngộ Bón Bằng Phân Tham Sân Si Tưới Bằng Nước Vô Minh, Nước Tham Dục Sống Trên Đất Nhiều Đau Khổ Hấp Thụ Sáu Căn, Trần, Thức Hoa lặn ngập luân hồi rất Nhiều Lần Thời Tiết của Nắng gió sương Là Trải Nghiệm, là chiêm nghiệm Thực Chứng Biết Bao Bài Học Khổ Đau Tài Tình Danh Lợi Hơn Thua được mất Danh Thơm, Tiếng Xấu, Khen chê Đến Khi Trọn vẹn Với Thực Chỉ Thực Tại Thấy Đang là Tịch Tịnh Trở về Bên trong Mà Thấy Ngay Trên Thân Thọ Tâm Pháp Trở Về Giọt Nước Tâm Không Tâm Hồn Nhiên Trong Sáng, Ngây Thơ Giọt Nước Cánh Hoa Niêt-bàn Không đến không đi ngay đây mà Thấy Liền Nở Hoa Hương Thơm Của “Hoa Giác Ngộ” kính Thầy chỉ dạy Con Kính Chúc Thầy Sức Khỏe, Con Thành Tâm đảnh Lễ Tạ Ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Lại là con đây ạ, con đã từng viết cho Thầy nhiều câu hỏi, và Thầy đã luôn chỉ dạy tận tình cho con qua từng câu trả lời. Ngày hôm nay con xin kể cho Thầy nghe những điều xảy ra mà con vừa chiêm nghiệm được. Thưa Thầy, từ bé con đã luôn là một đứa trẻ ngỗ nghịch cứng đầu. Lớn lên, dù là thân con gái, con lại luôn bị dục vọng lôi kéo. Hai năm vừa rồi, vì chán cảnh gia đình ba mẹ lục đục và luôn to tiếng cãi nhau, con đã lựa chọn cách sống buông thả và bỏ nhà đi, dọn vào sống chung cùng bạn trai. Ba mẹ con đã rất buồn nhưng dần dà cũng đã chấp nhận. Trong quá trình sống chung, con nhận ra mỗi ngày con thức dậy và đi ngủ cùng những nỗi sợ vô hình. Nỗi sợ bị bỏ rơi, nỗi sợ bị phản bội, nỗi sợ mình không đủ tốt đẹp, v.v… nhưng kèm theo đó là một nỗi niềm hạnh phúc được sống cùng người mình thương mạnh mẽ đến mụ mị thưa Thầy. Nhưng những nỗi niềm hạnh phúc đó dù có dạt dào đến đâu cũng không thể khiến tâm con an lành mãi mãi. Con hạnh phúc nhưng lại cô đơn, thật lạ. Con sống phóng dật, sống trọn với dục vọng với hy vọng sự cô đơn sẽ được lấp đầy. Con cảm nhận sự sợ hãi càng ngày càng to lớn trong con. Và trong quá trình tìm kiếm hoá giải những nỗi sợ đó, con đã tìm ra pháp của Thầy. Mỗi ngày con đều nghe để tâm được an. Trong những bài giảng của Thầy, Thầy luôn dạy sống trọn vẹn tỉnh thức với những cảm xúc nơi chính mình để hiểu rõ hơn về bài học mà Pháp đang dạy. Ban đầu con không rõ lắm, nhưng con luôn tập lắng nghe các bài pháp của Thầy hy vọng mưa dầm sẽ thấm lâu… Rồi thì nỗi sợ của con cũng đã đến, người ấy chia tay con. Con đã cố sức níu kéo nhưng không thành. Con dọn về lại bên ba mẹ, và con thật sự may mắn khi ba mẹ đã dang rộng vòng tay chào đón con. Thầy ơi, lúc ấy con như con thú bị thương với trái tim đau đớn cùng cực! Con cảm nhận trái tim con như bị xé toạc ra và khắp thân con đau đớn rỉ máu. Ký ức ồ ạt hiện về và mỗi một ký ức lại như một vết dao cứa vào tim, cả người con run rẩy. Con đã từng ra vào bệnh viện nhiều lần khi còn là một đứa trẻ, nhưng chưa bao giờ con cảm thấy đau đớn đến như vầy, thật đáng sợ. Và con đã lắng nghe theo lời Thầy chỉ bảo, con đã lắng nghe trọn vẹn hết tất cả những nỗi đau đớn đó trong con. Rồi thì con hiểu ra được “vị ngọt và sự nguy hại của nó” trong những bài Thầy giảng. Con hiểu ra thứ đang khiến con đau đớn là cái “Ta” đang ra sức níu kéo một thứ gì đó về để làm “của Ta” nhưng thất bại. Những thứ từng khiến con hạnh phúc nhất giờ lại là ảo mộng khiến con đau đớn nhất. Càng ra sức níu giữ, con càng đau. Và con cũng nhận ra rằng bấy lâu nay con đã bỏ bê và không yêu thương lấy chính con, và con đã mải mê chạy theo, mượn những dục vọng tạm bợ bên ngoài để khoả lấp thay cho sự từ bi với chính mình. Vì vậy nên chúng đã sinh ra nỗi thống khổ, sự trống rỗng sợ hãi và giờ đây là cảm giác đau đớn khi “Ta” không còn sở hữu được chúng. Con dần bình phục tâm và lấy lại tinh thần. Con nhìn ba mẹ và nhận ra từ lâu rồi con đã quên không lắng nghe và kết nối với ba mẹ. Trong lòng con chợt dần lên một nỗi xúc động và cảm thấy dạt dào tình yêu thương vô bờ bến. Con biết ơn và yêu thương ba mẹ, yêu thương chính con, yêu thương cuộc đời và yêu cả những nỗi đau. Con không còn trách cứ bản thân hay trách cứ người cũ, thay vào đó là sự biết ơn vì đã giúp con tỉnh ngộ khỏi mê lầm. Thưa Thầy, từ một đứa con gái phóng túng phóng dật, con như bừng tỉnh và hiểu những hệ luỵ khi ta không giữ giới và bảo vệ tâm khỏi những tà giới. Con đã từng nghĩ việc giữ giới thật khó khăn, như một thứ “phải làm” như kiểu thực hiện một trách nhiệm nặng nề mệt mỏi. Giờ đây con nguyện giữ gìn năm giới để tâm an, nguyện chỉ nghĩ, nói, và hành những điều từ bi hỷ xả. Tâm con giờ như được gột rửa sạch sẽ. Và mặc dù con vẫn cảm nhận được lấp ló bên trong con vẫn còn những nỗi sợ vô hình, con tin vào Tam Bảo và con tin rằng mỗi ngày chánh niệm sẽ giúp con đương đầu và vượt qua được những nỗi sợ ấy nếu một ngày chúng hiện lên trong con. Con thành tâm xin kính đảnh lễ Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy ơi, con kính lạy Thầy! Từ nay trở đi, con không cần Thầy nữa! Con kính tri ân Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Vị khách mang tên Buồn Đau Thường xuyên đến ghé thăm căn phòng Tâm Ngày xửa, ngày xưa cửa căn phòng Tâm không đóng Không người theo dõi canh gác, chăm sóc Buồn Đau đến vui chơi, xả rác và đi Căn phòng Tâm u ám, bộn bề… Khi chủ nhà khởi lên ý muốn tu sửa quét dọn Đã đóng cửa căn phòng Tâm Buồn Đau đến gõ cửa, chủ nhà từ chối và đóng chặt cửa lại, Phản kháng, không cho vào Buồn Đau vốn quen hơi, Trở nên hung dữ Đập phá, tung cửa vào, chủ nhà không thể phản kháng nổi. Buồn đau vẫn ở, nhưng không chỉ còn vui chơi xả rác, mà còn nghịch phá nặng hơn, Để trả thù… U ám và nặng nề hơn… Ân sư tôi chỉ dạy: Hãy Soi sáng, hãy Trong lành Hãy đón khách vào và Thận trọng Quan sát,… với tâm Hân Hoan chào người bạn cũ trở về. Buồn Đau là bạn, thân nhau đã bao đời nay, sao lại đón khách với Tâm sân, phản kháng Sao không ân cần hỏi han nhau, như người tri kỉ, Bạn đến thăm, tạo cơ hội để hiểu tôi là ai, bạn là ai, chúng ta ngưu tầm ngưu mã tầm mã Hiểu nhau rồi, Chúng ta vui vẻ thông cảm nhau, bạn không còn nghịch và xả rác nữa Phòng Tâm tôi rỗng rang, lặng lẽ Bạn đi rồi phòng Tâm tôi lại Sáng Trong! Bạn ơi! Những người bạn thân khác của tôi cũng vậy Mang tên Lo Lắng, Sợ Hãi, Hận Thù, Giận Dữ Ganh Ghét, Ham Muốn, Si Mê,… Từ nay, bạn nào đến, thăm tôi – thăm căn phòng Tâm Tôi là một chủ nhà hiếu khách, và rất cảm thông, Chúng ta hàn huyên tâm sự Căn phòng Tâm tôi ngày xưa vốn sạch sẽ rỗng rang, bạn cứ đến và đi. Nhưng tôi sẽ tháo dỡ căn phòng Tâm, để trả về thành công viên khoáng đạt Chúng ta không còn cần thăm nhau, Có thể nhớ về nhau như những người Tri kỉ, Cần gặp, cứ gặp, dính mắc nhau làm chi. Trượng phu vó ngựa tung hoành, đâu cần phải dính mắc nhau như phường nhi nữ Uống chén rượu to tương phùng sảng khoái. Từ biệt nhau đời chẳng cũng khoái ru? TPHCM ngày 4/3/2021 Thưa Sư Ông, trưa nay con ngồi làm việc, cảm hứng nổi lên, làm một bài thơ (trước giờ con không biết làm thơ ạ), gửi Sư Ông để cho các câu hỏi trình pháp của con bớt nhàm chán với Sư Ông. Chỉ mất 20 phút viết bài này, chữ cứ tuôn ra. Nếu dở thì Sư Ông cũng xem như bài thơ hài hước vui nhé Sư Ông, nếu sai về nhận thức, Pháp học thì xin Sư ông chỉ dạy cho con ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa thầy! Đã rất lâu rồi con chưa lên đây để trình bày với Thầy! Nay con xin phép được viết ra những dòng dưới đây. Khoảng 2 năm về trước con đã từng trải qua cái giây phút là chứng nhân cho các dòng tư tưởng chạy trong đầu mình. Lúc đó thật sự tự do, con cảm nhận sâu sắc giá trị vô ngã ở thời điểm đó! Sau đó, trở lại với cuộc sống thường nhật mà con đã lơ là, bỏ bê sự chánh niệm, thỉnh thoảng vẫn quay lại được với những dòng cảm xúc! nhưng đa phần là không! con bị chi phối, lôi kéo, còn dễ dàng bị cuốn theo tham, sân, si…. Con nhận thức lại được sau đó, hoặc 1 ngày sau, hoặc cả tuần sau mới thấy mình hành xử lúc đó thật sai, xấu, ko được tốt, ko đúng lời thầy dạy!.. vâng…vâng. Lúc đó con lại nghĩ chắc do mình ko đủ chánh niệm, chắc do mình như thế này thế kia, mình phải thế này thế nọ thì mới ổn! Mãi đến gần đây, tâm trí có 1 sự kiện gì đó như nhắc nhở con, tâm trạng bất ổn, có gì đó trong đầu con phản kháng với tất cả ngôn từ, tư tưởng, triết lý sống!…nó hiện lên cảm giác hoài nghi! Những tư tưởng bất an trong đầu trỗi dậy, những ngôn ngữ sách vở hay lời dạy bắt đầu trỗi dậy, đấu đá nhau, nếu nó hiện tư tưởng xấu thì sau đó có 1 tư tưởng đạo đức nỗi lên rồi sau đó có những tư tưởng kiểu kết luận, phán xét, gán nhãn đi kèm, và đậm đặt mùi của ngôn từ!. Dù nó có hiện lên trong đầu con là: đó chỉ là tư tưởng thôi, ko phải là mày hay của mày đâu! Nhưng sự thật con vẫn mụ mị và bị chi phối bởi cái ngôn ngữ trong đầu! … Nhưng ngày hôm qua con trọn vẹn thật sự với tất cả những thứ đó thầy ạ! Thì Trời ơi! Nó có 1 cái bình an tinh vi đâu đó trong sự trọn vẹn đó thầy ơi! Tâm con hiện các sự hoài nghi hay giáo điều, thì trong đó có sự trọn vẹn với chính điều đó! Nó ko có ngôn ngữ để diễn dãi điều này! thật sự thấy và con cảm nhận điều đó, dù điều đó là gì đi nữa! ko có cái gì đúng hay sai! ko có 1 luân lý hay đạo đức gì! ko cần tốt, ko cần xấu!. Tỉnh táo, trọn vẹn với chính cái tư tưởng đó hiện lên trong đầu! Nó hoàn hảo, tự nhiên cái bình an lạ thường kèm theo đó! Ko có bất kì mong muốn gì ở đó nữa thầy ạ,! quá đầy đủ! Những cái thấy bình thường cũng khởi lên sự trọn vẹn bình an Thầy ơi! Con cũng ko biết dùng ngôn ngữ gì nữa! Thậm chí con chạy xe, con thấy và cảm nhận được cái sự “bực bội khi có ai đó chen ngang”, tự dưng lúc đó, ngay đó con thấy và cảm nhận sâu sắc đc cái bực bội đó, rồi liền sau là hành động dừng xe lại, để nhường người ta chạy! rất bình thường, và ko có 1 ý tưởng gì về “mình phải làm việc tốt” cả. Nó tự nhiên nó chạy 1 mạch theo các yếu tố phía sau!. Tuyệt diệu quá thầy ơi!. dù bây giờ có cố gắng nhớ 1 cái câu nói, hay 1 châm ngôn sống gì đó thì nó cũng vô ích nếu ko trọn vẹn với Thực tại ngay đó đang là!… Con càng thấy các điều thầy dạy quá trời đúng! vì học bất cứ gì vẫn là gài vô đầu những khái niệm, đôi khi thành đạo đức giả, chỉ có trọn vẹn, trong sáng với giây phút hiện tại mới thấy đc cái gì là cái đó! ko có ngôn từ nào diễn tả được điều tuyệt diệu đó! con cũng ko biết nói như thế nào nữa thầy ơi! Thật sự xúc động! Con rất cảm ơn, và đảnh lễ thầy! Con Nhã!

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy Con là Diệu Pháp. Con ở Đà Nẵng. Con xin Đảnh lễ Thầy. Con xin chia sẻ với Thầy một chút Tuy gia đình con thờ Phật cũng đã lâu, nhưng thực sự chỉ như một tín ngưỡng, còn hiểu biết về Đạo Phật thực sự chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Trước đây thấy mọi người đi chùa cúng kiếng lễ bái thì rất ghét, cho là họ mê tín dị đoan. Thế nên dù Mẹ con đã tự quy y cho con, và có pháp danh từ rất sớm nhưng trải qua gần 50 năm cuộc đời con vẫn chưa biết gì về Đạo Phật cả. Mãi cho đến cách đây khoảng 3 năm, Con có tìm hiểu về sinh trắc vân tay và học nó thành nghề nghiệp thứ hai. Từ đây con quen rất nhiều bạn bè ở Thành phố HCM, rất quan tâm đến vấn đề tâm linh và nhiều người trong số họ là Thiền sinh. Cũng vì tò mò 1 phần, 1 phần thấy cuộc sống của mình lúc đó dù tạm ổn, mọi thứ cũng không có khúc mắc gì nhiều, nhưng vẫn như thiếu điều gì đó không thể cắt nghĩa được, nên con cũng tìm đến thiền. Con đã tham dự 1 khóa thiền 10 ngày tại Củ Chi theo phương pháp của ngài GoenKa. Con đã hoàn thành khóa thiền không một chút khó khăn. Nhưng cái mà con nhận được là từ thời pháp thoại mỗi tối về Đạo phật và những lời Phật dạy là cái tác động đến con nhiều nhất. Con hiểu ra rằng Đạo Phật không phải là tôn giáo đơn thuần và không phải là mê tín. Và con từ từ tìm hiểu từ đó. Từ những người con được gặp và chia sẻ con lần lượt nghe bài giảng của nhiều các vị thầy và đọc nhiều sách. Rồi con hành theo và thấy mình cũng bắt đầu thay đổi. Tâm tính bớt nóng nảy, bình tĩnh hơn, ít áp đặt, biết cảm thông, chia sẻ hơn. Cuộc sống của con dần thay đổi. Tuy nhiên việc con hành theo nó giống như là mình tìm được một phương pháp và làm theo nhưng có nhiều thứ vẫn rất mơ hồ. Con đem những phân vân của mình hỏi nhiều người thì được nói rằng mình sống giữa thế gian này cũng như gã mù sờ voi vậy. Có những điều không thể hiểu hết được. Chỉ có Đức Phật mới chứng ngộ và chỉ đường như vậy nên mình cứ hành theo thôi. Và con đành làm theo và bỏ ngõ lời giải đáp cho mình. Cho đến gần đây con được một người em tặng cho con cuốn sách của Thầy, Cuốn “Sống trong thực tại”. Con đã đọc nó say sưa, cảm thấy như có ánh sáng chiếu soi vào con. Rồi con tìm đọc tất cả những cuốn sách hay những bài giảng của Thầy được ghi chép. Con cũng nghe những bài pháp thoại của thầy bất cứ khi nào có thể và con đã gỡ được rất nhiều khúc mắc trong con. Hôm qua con vừa đọc xong cuốn “Lá thư Thầy trò” với 77 lá thư được Thầy giải đáp cho các Phật tử. Lời chia sẻ của mọi người và lời khuyên của Thầy giống như những món ăn tinh thần đủ đầy dinh dưỡng cho con. Đọc xong mà con ngồi lặng một lúc lâu như muốn cảm nhận thật sâu tất cả. Và con quyết định viết thư cho Thầy chỉ để bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với người Thầy mà con chưa từng gặp ngoài đời nhưng như hiện hữu trong con từ lâu lắm. Con mong được gặp Thầy và được Thầy hướng dẫn thêm cho việc thực hành. Con đang làm nhà nước nhưng để có khoảng thời gian quý báu được Thầy hướng dẫn thì con luôn có thể thu xếp bất cứ khi nào. Con Kính chúc Thầy sức khỏe thường an. Con, Diệu Pháp.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Con thấy thế này có đúng không ạ: – Sống trong ngay giây phút này con chẳng thấy nhân quả gì cả, cái gì đến thì đến cái gì đi thì đi chứ ngồi nghĩ nhân quả, thì có thời gian tâm lý lại mất thực tại. – Đau khổ là ảo, an lạc là thực, vì an lạc có sẵn không mất đi được chỉ là đôi khi bị che mất. – Khi sống trong thực tại thì không cần tin gì cả.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời